"Bạn thực phẩm??"
"Chính là bạn cùng nhau đi mua thực phẩm đó."
"Ha ha ha ha ha má ơi khả năng bịa chuyện của dì thật tài năng, dì vẫn còn con gái sao?"
"Này, cậu có muốn tớ tặng cho cậu luôn không? Mẹ tớ trước khi đi còn mắng tớ như chó, còn nói nếu tớ không đi nhất định sẽ hối hận gì gì đó, đấm ngực dậm chân, diễn đến mức như thiệt." Phương Phương cùng bạn mình phun tào về những chuyện đã xảy ra, còn nói thêm, "Gia Thụy, chút nữa đánh bảng với nhóm bên kia cậu giúp tớ nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng nha, theo biểu hiện của tớ hôm nay, phỏng chừng lúc mẹ tớ trở về sẽ kiếm chuyện với tớ một trận."
Đang nói, bên ngoài truyền đến thanh âm khóa cửa.
Phương Phương từ thư phòng bước ra, nhìn thấy nét mặt toả sáng của Lưu nữ sĩ khẽ ngâm nga, xách theo mấy túi đồ ăn đi vào nhà bếp, nhìn thấy Phương Phương đi tới, sửng sốt: "Con đang làm gì đó?"
"Có cần con làm gì không?"
Dì Lưu có chút nóng nảy: "Hắc hắc đứa nhỏ này, nhanh chóng đi đánh bảng đi nha!"
Phương Phương: "?"
Dì Lưu đem đồ ăn bỏ trên bàn, "Mẹ nghe nói, trận cuối năm nay, bỏ phiếu rất nhiều. Cuộc bầu chọn trong chương trình làm bạn với động vật, còn có người mới xuất sắc nhất năm, người mới triển vọng nhất năm...... Những thứ này phải được đầu tư vào đó! Đừng lười biếng nha!"
Phương Phương cảm thấy mình bị ảo giác rồi.
Ngọa tào, tình huống gì đây??
Mẹ cô...... Thúc giục cô nắm chặt thời gian đánh bảng??
Đây là mẹ yêu dấu của cô sao??
Phương Phương còn đang hoài nghi nhân sinh, liền thấy mẹ cô vung chổi lên: "Mau đi! Đứng đó dong dài cái gì làm chậm trễ thời gian!"
Phương Phương: "......"
Cô không thể hiểu được mà trở lại thư phòng, yên lặng đánh bảng.
Gia Thụy gọi cuộc điện thoại tới: "Như thế nào liền trở lại rồi?"
Phương Phương kể hết với bạn mình: "Cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Gia Thụy ngữ khí nghiêm túc: "Ai, chiêu này của dì gọi là lùi một bước tiến hai bước, nếu cậu tin là thật, vậy cậu thua rồi. Theo kinh nghiệm nhiều năm tớ cùng mẹ tớ tranh đấu, trong vòng một phút, dì sẽ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, quay lại đây giáo huấn cậu đó!"
Phương Phương: "Này này bạn tốt của tôi ơi, cậu đừng có làm tớ sợ!"
Vừa mới dứt lời, quả nhiên giây tiếp theo liền nghe thấy thanh âm quãng tám của mẹ mình: "Phương Phương."
Phương Phương chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình hùng hổ đứng ở cửa, híp mắt nhìn mình.
Sẽ không...... Bị Gia Thụy...... Đoán trúng đi!
Cô căng da đầu: "Làm sao vậy Lưu tỷ?"
Hít hai ngụm vào thiệt là sâu, chuẩn bị nghênh đón một trận chiến tranh gia đình mới.
Mẹ cô cũng không hàm hồ: "Cái bỏ phiếu bình chọn kia......"
Phương Phương vén tay áo lên.
"...... Đưa địa chỉ trang web cho mẹ."
Phương Phương giật mình, "Cái gì?"
Dì Lưu liếc mắt nhìn cô một cái: "Còn có thể cái gì! Bỏ phiếu đó! Ai nha gấp chết rồi, con mau mau gửi cho mẹ coi, chút nữa mẹ gửi vào trong nhóm, kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho nhóc con Nghiên Nghiên!"
Nói xong, cầm quyền, "Nhóc con Nghiên Nghiên tất thắng!!!"
Phương Phương: "......"
Gia Thụy ở đầu kia điện thoại: "......"
Tạm biệt người mẹ già của mình đi, một lần nữa trở lại trước máy tính, cả người Phương Phương còn có chút ngốc.
Gia Thụy ở đầu kia điện thoại rõ ràng cũng còn ngốc.
Hai người không hẹn mà cùng trầm mặc một lát, cuối cùng, vẫn là Gia Thụy cân nhắc nói, "Cậu nói xem, dì kích động như vậy, những chuyện mà dì nói...... Không phải là sự thật.......Chứ?"
Phương Phương kiên quyết nói: "Không có khả năng!"
Gia Thụy: "Dì thật đáng yêu nha, diễn rất giống đó ha ha."
Phương Phương: "Đại khái nhập diễn quá sâu đi."
Di động vang lên, Phương Phương cầm lên nhìn vào, tức khắc: "......"
Ba đường link quen thuộc xuất hiện trong nhóm người một nhà tương thân tương ái:
【 ai là người bắt mắt nhất trong chương trình làm bạn với động vật, mau mau vào bỏ phiếu cho người bạn yêu thích nhất đi 】
【 người mới xuất sắc nhất của năm XX, bạn mau quyết định đi nào 】
【 idol trong lòng bạn! Cuộc bầu chọn cho người mới triển vọng nhất năm, mau tới bầu chọn đi 】
Lão mẹ: 【 các vị hàng xóm, xin hãy giúp Tống Nghiên bỏ phiếu cho phiếu bầu quý giá của bạn [ chắp tay trước ngực ]】
Không quá hai giây, em họ của Phương Phương yếu ớt nói: 【 chị họ, là chị sao? 】
Phương Phương: "......"
Nói ra khả năng mọi người không tin, lúc này thật không phải tôi đâu mà.
-
Cùng lúc đó, cô dì chú bác đang săn hàng giảm giá tại siêu thị cũng nhận được WeChat.
Mọi người hôm nay đã bị Lưu nữ sĩ phổ cập kiến thức khiến cho vô cùng kích thích, đều đã biết Tống Nghiên chính là người từng lên TV, dọc theo đường đi đều vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây, sau đó ánh mắt lộ ra thần sắc vui mừng.
—— đứa nhỏ này cũng thật có tiền đồ!
Mới vừa tách ra không bao lâu, liền nhìn thấy những đường link do Lưu nữ sĩ gửi tới, mồm năm miệng mười hỏi về vấn đề này, rốt cuộc cũng làm rõ tầm quan trọng của chuyện này.
Đây chính là đánh giá hằng năm của Nghiên Nghiên!
Nó có liên quan tới giải thưởng cuối năm cũng như cấp độ thăng tiến vào năm sau đó!
Vì thế các cô dì chú bác bắt đầu lên tinh thần phấn chấn tiếp sức chia sẻ......
Không chỉ gửi tới nhóm WeChat bạn bè trung niên cao tuổi, còn gửi tới từng người bạn tương ứng của họ.
-
Tống Nghiên mang theo đồ ăn sáng, lắc lư lên lầu, âm thanh WeChat vang lên không ngừng, cậu mở ra nhìn vào, liền bị độ đáng yêu của bác trai bác gái làm cho ngất xỉu.
Chú Tăng: 【 cấp báo cấp báo, tổng cộng đã gửi vào năm nhóm, hai vòng bạn bè 】
Vu thẩm: 【 lão Tăng mới gửi có năm nhóm thôi sao, tôi đã gửi tám nhóm rồi đó, Nghiên Nghiên con xem số phiếu có tăng lên không? 】
Từ nãi nãi: 【 nào nào lão hàng xóm, mau xem vòng bạn bè của tôi đi rồi khen ngợi tôi nha! 】
Tống Nghiên click mở vòng bạn bè của Từ nãi nãi, từ trên xuống dưới đều là một loạt status phong cách như sau:
—— thắt lưng thoát vị đĩa đệm hoàn toàn miễn phí, phương thức trị liệu đơn giản nhất, hãy chuyển tiếp cho người nào cần
—— chị em tốt đã cứu được rồi, hữu dụng quá! Cảm ơn bác sĩ của bệnh viện XX đã chia sẻ WeChat, 100 lời khuyên cho cuộc sống thực tế
—— trị liệu cảm mạo chỉ cần một phút đồng hồ
Đại khái những điều như vậy.
Đến status mới nhất, tiêu đề của:
—— ngôi sao toàn năng Tống Nghiên, có thể mặn có thể ngọt, nào các chị em ngao ngao ngao mau tới liếm màn hình đi nào!
Phía dưới còn có nhiều phản hồi khác nhau từ Từ nãi nãi:
【 cháu trai, mau giúp bà bầu chọn đi 】
【 cháu gái nhỏ của bà ơi, thân thể của bà còn rất tốt, cảm ơn đã quan tâm, giúp bà bình chọn nha 】
【 này bạn học cũ, chỉ cần nhấp vào rồi bỏ phiếu là được, mỗi ngày một lần thôi 】
Tống Nghiên dở khóc dở cười, cậu chọc chọc vào điện thoại hai lần, ở trong nhóm cảm ơn những người hàng xóm nhiệt tình, lại cho từng người từng cái dấu like.
Vui mừng đến không chịu được, ngẩng đầu: "Lục Trăn, anh xem......"
Ồ, đi phía trước rồi?
Tống Nghiên nhanh chóng chạy lên, bắt kịp thân ảnh đĩnh bạt phía trước, cậu ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của Lục Trăn.
Xương gò má đi xuống, đường nét bộ mặt vô cùng căng thẳng.
Giống như...... Từ lúc mua đồ ăn là bắt đầu quái quái nha.
"Lục Trăn?"
Bước chân Lục Trăn hơi dừng lại: "Hết bận rồi?"
Tống Nghiên suy nghĩ một chút, thử thăm dò: "Ừ, anh bị làm sao vậy?"
Lục Trăn im lặng một lát, tiếng nói rầu rĩ: "Tôi cho rằng, chỉ có hai người chúng ta."
"Hả?" Tống Nghiên không hiểu rõ lắm, "Hiện tại nơi này không phải chỉ có hai chúng ta sao?"
Lục Trăn mím môi: "Cái lúc mua đồ ăn kìa."
Tống Nghiên sửng sốt: "Lúc mua đồ ăn...... Nha, anh nói nhóm người dì Lưu đó hở!"
Cậu hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cười tủm tỉm, "Nhiều người náo nhiệt mà!"
Lục Trăn: "......"
Hắn liền mất bình tĩnh, nhấc chân, buồn bực chẳng thèm mở miệng mà đi về phía trước, móc chìa khóa, mở cửa.
Khí tràng này......
Tống Nghiên vẫn là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cậu suy nghĩ một hồi lâu: "Anh hôm nay có phải tâm tình không tốt hay không? Anh nếu có tâm sự gì thì nói với tôi nè! Không cần nghẹn ở trong lòng!"
Lục Trăn quay đầu lại, mặt vô biểu tình: "Một giờ trước, cậu cũng nói những lời này đối với mọi người, giống nhau như đúc."
Tống Nghiên: "......"
Hình như có chuyện như vậy thiệt.
Con trai của ông Nhiễm ly hôn, cháu trai của ông đã đi theo mẹ sinh sống ở Bắc Kinh, Tống Nghiên hỏi thăm vài câu, kiên nhẫn trấn an người già trong một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng mà......
Tống Nghiên sờ sờ đầu, không thể hiểu được: "Nói qua thì như thế nào? Có quan hệ gì sao?"
Không phải đó là lời mở đầu cho việc an ủi người khác hay sao!
Lục Trăn bị những lời này của cậu làm cho tức giận, hắn hít sâu hai ngụm: "Cho nên, tôi cùng với những người chú Tăng chú Lý không khác nhau gì hết đúng không?"
Hắn nhấc chân, tới gần cậu một bước.
Rũ mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên cách mình chưa tới hai mươi cm: "Ở trong lòng em, tôi là cái gì?"
Tống Nghiên ngẩng đầu, ngây thơ mà nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người ở trong không trung giao lưu một chốc lát.
Sau một lúc lâu, Lục Trăn nhếch môi, gợi lên một độ cung lạnh lùng: "Đã hiểu."
Hắn cắn chặt răng, thanh âm từ kẽ răng chui ra, "Tôi chỉ là một người đi mua đồ ăn với em giống như chú Lục mà thôi."
Tống Nghiên: "......"
Lục Trăn xoay người, trầm mặt đi về hướng thư phòng.
Tống Nghiên lúc này mới nhận thức được một vấn đề, Lục Trăn giống như đang tức giận!
...... Tuy rằng không biết sao anh ấy lại tức giận, nhưng mà Tống Nghiên đột nhiên có chút cuống lên.
"Lục Trăn!"
"Lục Trăn!"
Nam nhân không trả lời, chỉ chừa lại cho cậu một bóng dáng càng ngày càng xa.
Tống Nghiên hét lên vài tiếng, lại nhanh chóng chạy về phía trước, túm lấy góc áo, "Lục ——"
Mới vừa nắm đến góc áo, dưới chân không chú ý, ngón chân móc vào chiếc ghế, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vấp ngã, "Ai da ——"
Tống Nghiên nhỏ giọng hô lên, thân thể không chịu khống chế mà ngã nhào xuống.
Mắt thấy sắp phải té trên mặt đất, bỗng dưng một bàn tay to ấm áp bảo vệ lấy cái ót của cậu.
Khoảnh khắc tiếp theo, nam nhân duỗi tay đem người bảo vệ trong lồng ngực, mũi chân đột nhiên xoay tròn, thân thể ngã xuống, cả người lót ở dưới thân thiếu niên.
Một tiếng "bang" vang lên.
Ngoài dự đoán của Tống Nghiên không có cơn đau nào truyền đến, dưới thân ngược lại mềm mụp, cậu vừa nhấc mắt lên liền đối diện với một đôi mắt đen kịt.
Tư thế hiện tại......
Không, cậu căn bản không rảnh quan tâm tư thế hiện tại nữa!!
Bởi vì, dưới tình thế cấp bách điện thoại đã trượt ra khỏi lòng bàn tay, chuẩn xác mà đập vào cái ót của cậu.
Cách bàn tay Lục Trăn, cũng không cảm giác được đau, nhưng cậu lại...... Trơ mắt...... Nhìn đầu mình càng ngày càng gần Lục Trăn.
...... Càng ngày càng gần.
Còn chưa kịp phản ứng, đôi môi cậu chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Trong tầm mắt Lục Trăn, khuôn mặt nhỏ của Tống Nghiên dần dần phóng lớn, đôi mắt tròn xoe mở to, cùng đôi tai dần dàn đỏ bừng.
Trong miệng, là cánh môi mềm mại không thể tưởng tượng được của thiếu niên, cùng với, hương vị thơm ngọt tuyệt mỹ khiến người ta hít thở không thông.
......
Trong phòng khách, hai người sóng vai mà ngồi.
Tống Nghiên cảm thấy da ở mu bàn tay có chút ngứa, nhưng cậu hiện tại ngay cả cử động cũng không dám.
Không có nguyên nhân, chỉ là không dám động đậy!
Vừa nhớ tới một màn kia, cậu bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Thay vì khoan cái lỗ, có lỗ chuột cũng được.
Bằng không, lỗ chó đi?
Dù sao đi nữa cũng không thể ngồi bên người Lục Trăn!!
Trầm mặc mà ngồi một lát, cậu gõ vào cái đầu mình, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời: "A, cái kia...... Cải trắng mua một tặng một đó, dì Lưu hình như quên mang về rồi, tôi đem qua cho dì mới được."
A a a hoàn hảo!
Cậu đúng là một thiên tài nha!
...... Cảm ơn dì Lưu cùng cải trắng!
Tống Nghiên cọ một chút đứng lên, rốt cuộc cũng tóm được cơ hội gãi ngứa lên mu bàn tay, mới vừa gãi xong, chân cũng bắt đầu ngứa.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm để gãi đâu nha!
Cậu chịu đứng cơn ngứa, ho khan một tiếng: "Vậy tôi đi đây."
Nói xong, nhanh chóng nhấc chân chạy về hướng cửa nhà, còn chưa bước được hai bước, đã bị người ta nắm lấy cổ tay.
Lục Trăn duỗi thẳng cánh tay, còng lấy cổ tay nhỏ gầy của thiếu niên, giương mắt, nhẹ giọng nói: "Cùng đi."
Tống Nghiên khẩn trương: "!!! Không cần đi!"
Lục Trăn đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, không nói chuyện, trực tiếp lôi kéo thiếu niên đi ra cửa.
Tống Nghiên rũ mắt, vừa vặn nhìn thấy một góc của chiếc áo khoác.
Là bị cậu nhàu nát.
Cậu đè Lục Trăn, sau đó......
!!!
Không thể suy nghĩ nữa!
Lục Trăn quay đầu lại nhìn thấy đầu nhỏ của Tống Nghiên cơ hồ muốn chôn vào trong ngực, cùng với chóp tai ửng đỏ đến mức không nên hình nên dạng.
Hắn duỗi tay ấn thang máy, trên mặt không nhịn được, khẽ cười ra tiếng.
Tống Nghiên đỏ mặt: "Anh cười cái gì?"
Lục Trăn đảo mắt, cong môi: "Vui vẻ."
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lục Trăn túm cậu, bước chân vào thang máy.
Tống Nghiên lúc này đã hơi nhẹ nhõm lại, nói thầm lời trong lòng: "Hơ, mới vừa rồi không phải còn tức giận sao, sao bây giờ lại vui vẻ rồi?"
Cánh cửa kim loại chầm chậm khép lại.
Lục Trăn quay đầu, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt cậu, cong eo, dựa sát vào người cậu.
Hơi thở như có như không mà lướt qua vành tai thiếu niên.
Thanh âm nhàn nhạt, phiêu phiêu ở trong không gian kín mít, "Được ăn đường."