Giờ phút này trong lòng Tống Nghiên đã hoảng sợ đến cực điểm!
Cậu hoàn toàn không nghe rõ những người xung quanh rốt cuộc là đang nói cái gì, chỉ cảm thấy bộ dạng của mọi người giống như là bị kích thích không nhỏ, vẫn luôn không ngừng kêu gâu gâu......
Có thể không kích thích sao!
Tận mắt nhìn thấy một người đang yên đang lành đột nhiên biến thành một con chó, đổi lại là cậu thì cậu cũng chẳng bình tình nổi nữa!
Chỉ là mới nhìn thấy đã bị kích thích như vậy, nếu như bị bắt được thì còn hoảng đến mức nào nữa!
Tống Nghiên nghĩ như vậy, không tự giác mà giật mình một cái.
Không được, ngàn vạn lần không thể bị bắt!
Thân thể chó con của cậu cứng đờ, đôi mắt tròn xoe nhìn vào đầu những người này một giây, sau đó chân sau hung hăng phát lực, vèo một cái chạy như điên đến hướng an toàn.
Hùng gia nhìn thấy cái bụng tròn vo kiên trì của vương, hùng hổ nhảy tới chỗ của hắn, bộ lông trắng tuyết mềm mại phiêu phiêu mà cọ qua mu bàn tay hắn.
Hùng gia:!!!
Tứ xã ngũ nhập, ông thế nhưng mới vừa may mắn chạm vào bản thể điện hạ!!!
*Tứ xã ngũ nhập*: nguyên văn: 四舍五入, phép lấy số chẵn, lẻ 4 thì bỏ đi, lẻ 5 trở lên thì lấy hàng trên. (Mình cũng không hiểu sao trong câu này lại dùng cụm từ này, cầu giúp đỡ).
Mềm mại, nhẹ nhàng......
Linh khí nồng đậm từ mu bàn tay khô khốc của ông điên cuồng truyền vào......
Một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt từ từ tiến sâu vào đại não ông......
Hùng gia trương khuôn mặt già đã mất đi sự khống chế cảm xúc, ông ngơ ngác nhìn mu bàn tay...... được bộ lông mềm mại của điện hạ cọ qua, xoa xoa khóe mắt cảm động đầy nước mắt, đưa ra một quyết định.
Trong một tuần, ai cũng đừng nghĩ muốn khiến ông rửa tay!!!
Để đi tới lối thoát an toàn, không chỉ phải xuyên qua Hùng gia, mà còn phải xuyên qua một nhóm người rậm rạp ở phía sau, Tống Nghiên trên đường chạy như điên, trong chốc lát lại đụng tới ống quần người nào đó, trong chốc lát lại dẫm lên giày của người khác.
Vì thế......
Đại Xuyên, người mới vừa bị đụng ống quần, hai cặp đùi của hắn đã đóng băng......
Hoàng Tam, người mới vừa bị miếng đệm thịt đạp phải, hai chân đã phảng phất như không còn là của hắn......
Mọi người từng người một, trên mặt đều tràn đầy nụ cười cảm động (si hán).
Đợi đến lúc cục bông trắng lướt qua tầng tầng bóng người sắp tới gần lối thoát an toàn, mọi người mới nghe thấy thanh âm bỗng nhiên cất cao của Nhậm Bạch: "Thất thần cái gì, hiện tại điện hạ đang trong thời kỳ hóa hình, nếu như gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào thì các ngươi có gánh nổi không! Còn không mau đuổi theo điện hạ!"
Chúng yêu lúc này mới đột nhiên chấn động, lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo Tống Nghiên.
Bọ ngựa tinh chạy nhanh nhất, hai bước nhảy đã đến bên cạnh cục bông trắng bên cạnh, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ được.
Hắn hắn hắn, hắn chỉ là một con bọ ngựa nho nhỏ, làm sao dám bắt Yêu Vương điện hạ chứ!!
Này mẹ nó chính là tội đáng muôn chết đó!
Ngay sau đó, Hoàng Tam, ba anh em tóc húi cua, rắn hổ mang tinh cũng lục đục đuổi tới bên người Tống Nghiên, mọi người ba tầng trong ba tầng ngoài mà tạo thành một vòng tròn kín kẽ vây quanh cục bông trắng ngắn ngủn mập mạp vào chính giữa.
Từng người từng người đều nhìn chằm chằm với đôi mắt to, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Ai mẹ nó dám duỗi tay chứ!
Chúng yêu cúi thấp đầu, tay chân luống cuống nhìn về phía bánh bao nhỏ......
Tống Nghiên bị bọn họ vây quanh ở chính giữa cũng hoảng sợ nâng đầu nhỏ lên, nhìn một đống chân đang vây quanh người mình.
Tình huống hiện tại là cái dạng này:
Chân chân chân chân chân
Chân chân chân chân chân
Chân chân chân chân chân
Từng đôi chân sít chặt đến gắt gao, mỗi một khe hở đều bị canh phòng nghiêm ngặt, ánh mắt Tống Nghiên chậm rãi đảo qua từng đôi chân một, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ:
Xong rồi, xong thật rồi!
Khẳng định cậu sẽ bị bắt tới vườn bách thú!
Tống Nghiên hoảng loạn suy nghĩ miên man, khiến bản thân sợ tới mức không biết làm gì, sau đó bốn chân vừa giẫm, mắt vừa đảo, chóng mặt, xỉu mất rồi......
Giây tiếp theo, toàn hội trường nổ tung, một trận âm thanh hô thiên thưởng địa*:
"Yêu Vương điện hạ sao, làm sao vậy!!! Mau mau mau, bác sĩ đâu!"
"Vương ơi ——"
"Điện hạ ơi ——"
"......"
*Hô thiên thưởng địa: hét lên trời rồi đập đầu xuống đất.
Tống Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt già đầy nếp nhăn.
Nhìn thấy cậu tỉnh rồi, khuôn mặt già này lập tức hiện ra một nụ cười hiền từ, thanh âm cực nhẹ, giống như là sợ dọa đến cậu: "Yêu Vương điện hạ, ngài tỉnh rồi?"
Những lời này của ông giống như một cái chốt mở, sự an tĩnh xung quanh lập tức bị phá vỡ bởi những thanh âm sột soạt, ngay sau đó từng gương mặt một tiến tới.
Nhậm giáo sư, Hoàng tổng, ba anh em họ Bình...... Trên khuôn mặt mọi người đều mang theo kích động cùng tươi cười.
Nhậm giáo sư thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Điện hạ rốt cuộc tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hắn vừa hỏi như vậy, mọi người đều khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường, sợ cậu thực sự có chỗ nào không thoải mái, sôi nổi mồm năm miệng mười:
"Điện hạ đau đầu sao?"
"Điện hạ chóng mặt sao?"
"Điện hạ......"
Hiện tại Tống Nghiên còn có chút bối rối, lại bị một trận ầm ĩ như vậy càng bối rối hơn.
Cậu theo bản năng lắc lắc đầu.
Rất thoải mái nha.
Giường siêu cấp mềm mại, chăn cũng thập phần ấm áp...... Với thời tiết lạnh như hôm nay, được bọc trong ổ chăn như vậy, không biết nó thoải mái tới mức nào đâu.
Chờ đã!!!
Ổ chăn???
Tống Nghiên cúi đầu nhìn xuống, cái chăn này không phải là của cậu, giường không phải là của cậu luôn!!!
Ngay khi vừa nghỉ tới điều này, toàn thân cậu đều cứng đờ.
A a a a a!!!!
Cậu nhớ ra rồi!!
Sau khi cậu uống rượu! Trong buổi họp mặt thường niên biến thành chó!!
Tống Nghiên nhớ tới một màn này, cảm giác lông tơ toàn thân của mình đều dựng đứng lên cả rồi.
Không, nhất định là đang nằm mơ!
Tống Nghiên một bên an ủi bản thân, một bên dùng ngón tay kéo lấy góc chân, khóc không ra nước mắt đem đầu mình vùi vào, chỉ lộ ra một đỉnh đầu xù xù, cực kỳ giống một con đà điểu vùi vào nách.
Chúng yêu nhìn đứa nhỏ vùi mình trong chăn, dồn dập nhíu mày.
Điện hạ đây là, bị dọa rồi???
Hoàng Tam một đấm một quyền lên người Đại Xuyên bên cạnh, cắn răng, hạ giọng: "Đều tại ngươi, mới vừa nãy to tiếng như vậy! Khiến cho điện hạ bị dọa rồi kìa!"
Đại Xuyên tự trách đến mức hai mắt đều đỏ lên, hắn vừa tự trách vừa đá vào bắp chân của mỗ rắn hổ mang, thấp giọng: "Thanh âm mới vừa rồi của ngươi so với ta còn lớn hơn! Khẳng định cũng dọa đến điện hạ chúng ta rồi!"
Rắn hổ mang hối hận cực kỳ, nhấc chân, hung hăng dẫm vào chân của tóc húi cua số 1: "Đều là bởi vì ngươi ——"
"Được rồi, đừng có ồn ào nữa!" Nhậm Bạch cảnh cáo liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bất đắc dĩ tiến lên một bước, đến gần nhẹ giọng dỗ dành nói: "Điện hạ đừng sợ, ngài trước hết đem chăn dịch xuống một chút có được không?"
Có lẽ là bởi vì đã quen biết Nhậm giáo sư trước đó, cũng có khả năng bởi vì thanh âm của hắn quá mức ôn nhu, tâm tình hoảng loạn của Tống Nghiên rốt cuộc cũng bình tĩnh một chút.
Cậu xoắn xuýt một lát, thật cẩn thận mà nhắm mắt lại, run lông mi, ngoan ngoãn đem ổ chăn dịch xuống chút xíu, chỉ lộ ra hai con mắt đen nhánh.
Hở, là ảo giác của cậu sao?
Có vẻ như nhóm người này không có ý định đem cậu vào vườn bách thú.
Còn có, điện hạ trong miệng bọn họ, là...... Mình sao???
Đang nghĩ như vậy liền nghe một thanh âm già nua, run rẩy mở miệng: "Yêu Vương điện hạ, đừng sợ, chúng tôi sẽ không thương tổn ngài."
Sẽ không thương tổn cậu sao?
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên chú ý tới một từ ngữ xa lạ.
Yêu Vương...... Điện hạ......???
Tống Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt già nua xúc động của Hùng gia, phảng phất như giây tiếp theo trong đôi mắt động dung đó sẽ rơi xuống một giọt nước mắt.
Nếu như nhớ không lầm, mới vừa rồi Nhậm giáo sư cũng gọi cậu như vậy nha.
Còn có Hoàng tổng, còn có......
Tống Nghiên sờ sờ đầu, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người gọi tôi là gì?"
Ánh mắt chúng yêu sáng lên.
A a a!!
Vương đang nói chuyện với bọn họ đó!!
Điện hạ đang đặt câu hỏi với bọn họ đó!!
Giọng nói mọi người kích động, động tác nhất trí: "Yêu Vương điện hạ!"
Tống Nghiên: "......"
"Hả? Nào, cái nào yêu, cái nào vương?"
Mọi người nghĩ nát óc mà hình dung nói:
"Chính là Yêu Vương trong Yêu Vương tôn quý!"
"Chính là Yêu Vương trong Yêu Vương vĩ đại nhất toàn thế giới đó!"
"Chính là Yêu Vương trong Yêu Vương vạn tuế đó nha!"
"......"
Tống Nghiên: "......"
Càng cảm thấy ngu hơn!!
Cậu do dự một chút liền giơ bàn tay ra.
Chúng yêu là đang mồm năm miệng mười, liền nhìn thấy điện hạ từ trong chăn vươn một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn.
Lòng bàn tay hướng lên trên, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên thanh âm trong trẻo yếu ớt của thiếu niên: "Có thể viết xuống cho tôi xem được không?"
Tất cả những thanh âm trong cùng một thời gian đột nhiên im bặt, bầu không khí trong phòng yên tĩnh hai giây.
Nhậm Bạch rũ mắt, nhìn lòng bàn tay đang dang ra trước mặt mình, kiềm chế tâm tình kích động, vươn tay.
Vươn ra được một nửa lại nghe một thanh âm: "Khụ khụ."
Hùng gia giả vờ ho khan hai tiếng: "Nhậm đội trưởng, hình như cậu không thích hợp cho lắm, vẫn là để lão phu làm đi."
Nhậm Bạch kéo kéo môi: "Bối phận Hùng gia lớn nhất, hẳn là nên như thế."
Hùng gia vừa lòng liếc nhìn hắn một cái, chống gậy chuẩn bị tiến lên một bước, không...... Không di chuyển được.
Ông cúi đầu nhìn xuống thiếu chút nữa là bị tức chết.
Gậy của ông, đã bị tên tiểu tử Nhậm Bạch này gắt gao nắm chặt!
Bàn tay Nhậm Bạch âm thầm sử dụng lực, trên mặt lại bất động thanh sắc mà cười cười: "Xem ra chân cẳng Hùng gia không đủ linh hoạt rồi, đáng tiếc, chỉ có thể để vãn bối làm thôi."
Nói xong, hắn mỉm cười vươn ngón tay ra.
Chúng yêu bên cạnh lăng lăng nhìn ngón tay của Nhậm đội trưởng, đôi mắt nhìn thẳng đến cực kỳ hâm mộ.
A a a Nhậm đội trưởng có thể viết chữ lên lòng bàn tay của vương!!
Có gì khác với việc trượt một đường lên sống mũi của vương, tắm mình trong xương quai xanh của vương, đánh đu trên lông mi của vương cơ chứ!
Quá hạnh phúc rồi!!
Nhậm Bạch cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi di chuyển tới bên người điện hạ, mắt thấy giây tiếp theo sẽ chạm đến lòng bàn tay điện hạ, đột nhiên, hắn đột nhiên hoa mắt rồi nhìn thấy một cuốn sổ chắn giữa tay hắn và tay điện hạ.
Đầu ngón tay còn chưa có thời gian phanh lại lập tức chọc vào bìa da của cuốn sổ.
Hùng gia cười tủm tỉm mở cuốn sổ ra, thuận tay đưa qua một cây bút: "À, hôm nay lão phu có mang theo giấy bút nè, Nhậm đội trưởng thật may mắn đó ha hả ha hả a......"
Nhậm đội trưởng thật may mắn: "......"
Chúng yêu: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng yêu:...... Vẫn là gừng càng già càng cay.