Đột nhiên, thanh âm hai người đột nhiên im bặt.
Cảnh Dư sửng sốt.
Ồ, là ảo giác sao?
Trên người bé con, như thế nào lại đột nhiên toát ra một luồng linh khí càng thêm nồng đậm, càng thêm thuần túy so với lúc trước?
Chỉ trong nháy mắt như vậy, linh khí dư thừa lập tức rải rác ra khắp toàn bộ căn phòng, thẳng một đường được các đầu ngón tay hấp thụ rồi mạnh mẽ truyền khắp toàn thân, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái như sắp thăng thiên.
Cảnh Dư:!!!
Tình huống này, chẳng lẽ là bé con muốn biến hình??
Không thể nào!
Dưới tình huống bình thường, hẳn là vào nửa năm sau mới có thể tiến vào thời kỳ biến hình mà?
Hắn không thể tưởng tượng được mà trợn to mắt, cọ một chút xoay đầu nhìn về phía Tống Nghiên.
...... Thiếu chút nữa là đem cổ vặn gãy rồi.
Gần như cùng một lúc, ba yêu còn lại cũng nhanh chóng quay đầu, cũng giống như hắn nhìn về một nơi.
Thiếu niên ngồi ở một bên cái bàn, mở to một đôi mắt mê mang say lờ đờ, hoảng loạn mà chớp chớp.
Giây tiếp theo, thiếu niên duỗi tay, kéo cái mũ sau lưng áo hoodie, nhanh chóng trùm đầu lại.
-
Tống Nghiên mới vừa cái khó ló cái khôn, đem mũ trùm vào đỉnh đầu, vậy mà cái lỗ tai nhỏ đáng giận kia lại đang cọ cọ muốn xông ra.
Cậu một bên yên lặng thở ra một hơi, một bên nổ lực khống chế thân thể, muốn nhanh chóng thu cái thứ chết tiệt này vào trong.
Chỉ tiếc......
Cậu hiện tại đang bị rượu làm cho choáng váng, cho dù nỗ lực rất nhiều lần, cái thứ phía sau mông vẫn cứ lòi ra, thử nhiều lần rồi nhưng mà vẫn không có tác dụng.
Tống Nghiên đành phải kẹp chặt cái đuôi, buộc chặt lỗ tai, chán nản chôn đầu, sợ bị người khác nhìn ra.
Tiểu Lý Tử nhìn Tống Nghiên hận không thể chỉ lộ ra hai con mắt: "Tống lão sư, ngài không nóng sao?"
Tống Nghiên lau mồ hôi: "Không nóng không nóng, một chút cũng không nóng!"
Tiểu Lý Tử: "......"
Tiểu Lý Tử còn chưa nói, lại nghe một thanh âm ôn hòa vang lên: "Có thể đổi vị trí được không?"
Ngọa tào, là Dụ ảnh đế!
Hắn nhanh chóng gật đầu: "Có thể có thể!"
Mới vừa đứng dậy, vị trí đó đã bị một thân hình cao lớn chiếm lĩnh.
Cảnh thiên vương quay đầu lại hướng hắn cười hắc hắc: "Cảm ơn nha, Tiểu Lưu Tử."
Tiểu Lý Tử khóc chít chít: "...... Cảnh lão sư, tôi gọi là Tiểu Lý Tử."
Cảnh thiên vương không chút nào để ý: "Tốt Tiểu Lữ Tử."
Tiểu Lý Tử: "QAQ"
Hắn quay đầu lại vô tội mà nhìn về phía ảnh đế: "Dụ lão sư, này......"
Dụ lão sư không hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Dư, khí áp thấp đến đáng sợ.
Cảnh Dư căn bản không thèm phản ứng đến hắn, vẻ mặt trầm mê mà hít lấy hít để hít đến tận cùng linh khí nồng đậm trên người bé con.
Tống Nghiên một tay chống ở trên bàn, khuỷu tay nâng má.
Quay đầu, liền giật mình......
Cảnh lão sư đang ngồi đối diện cậu hít một hơi thật sâu, nhìn qua...... So với cậu uống say cũng không tỉnh táo được bao nhiêu.
Dụ Ứng Giản bất động thanh sắc mà hít một ngụm, nhấc chân, hung hăng dẫm lên chân con thỏ đáng ghét.
"Ai da ——" Cảnh Dư che lại móng vuốt, lúc này mới tỉnh táo lại, chuyển sang chế độ yêu thương trong vòng một giây, thận trọng nói: "Bé con...... Khụ Tống Nghiên à, cậu cái này...... Cái này......"
Thấy hắn muốn nói lại thôi, Tống Nghiên: "Hả?"
Cảnh Dư suy nghĩ tìm từ: "Thân thể của cậu á, có cái gì dị thương hay không?"
"Hả?"
Cảnh Dư: "Chính là bao lâu nay có xuất hiện, cái kia, thứ gì kỳ kỳ quái quái?"
Tống Nghiên trong lòng lộp bộp một chút, thẳng tắp lưng: "Không có!"
Cảnh Dư không ngừng cố gắng: "Vậy thì có vị trí nào không thoải mái hay không......"
Lời còn chưa nói xong, liền nghe Tống Nghiên càng thêm lớn tiếng: "Cũng không có!"
"Tôi," Tống Nghiên ổn định trái tim nhỏ đang đập thình thịch, làm bộ dáng vô cùng hợp tình hợp lý, "Tôi thật sự bình thường!"
Cảnh Dư lần này yên tâm.
Nói như vậy, sao có thể biến hình nhanh như vậy chứ!
Hắn vẫn là không yên tâm, uyển chuyển dặn dò nói: "Nếu có cái gì ——"
Lời còn chưa nói xong, Tống Nghiên liền cọ một chút đứng lên, "Tôi đi toilet đây."
......
Chờ đến khi thân ảnh Tống Nghiên biến mất ở cửa, Dụ Ứng Giản vươn chân, đá nhẹ Cảnh Dư một cái: "Thế nào?"
"Lấy cái móng vuốt thúi ra khỏi người ta ngay." Cảnh Dư trừng mắt liếc hắn một cái, "Yên tâm, ta hỏi rõ ràng rồi, không biến hình, sao lại nhanh như vậy được chứ!"
Lôi Thắng Hổ thò qua tới, "Đúng vậy, không có khả năng nhanh như vậy. Tám chín phần mười là do uống rượu nên linh lực thoát ra ngoài. Tuy nhiên, chúng ta cũng nên chuẩn bị pháp khí để trợ giúp vương vào thời điểm biến hình."
Cảnh Dư ngoáy ngoáy lỗ tai: "Còn cần ngươi nói, ta cùng con cáo già đã sớm nghĩ đến rồi."
Dụ Ứng Giản tiếp túc câu chuyện: "Đội thực thi pháp luật bên kia cũng đã chuẩn bị rồi."
"Đội thực thi pháp luật?" Cảnh Dư cảnh giác.
Dụ Ứng Giản liếc mắt nhìn hắn một cái: "Yên tâm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sẽ không dọa đến điện hạ."
-
Tống Nghiên vội vã chạy vào toilet, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào gương một lát.
Chiếc mũ rộng thùng thình che trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng của lỗ tai.
Cậu lại không yên tâm mà xoay nửa vòng, quay đầu lại nhìn cái mông mình.
Nhìn trái nhìn phải đều không có bất cứ dị thường gì, Tống Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình của cậu tốt hơn một chút, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh.
Lỗ tai có chút ngột ngạt không thoải mái, ngay khi cậu bước vào trong, liền đem mũ tháo xuống, để cho hai lỗ tai hít thở một chút không khí mới mẻ.
Còn chưa hít thở được mấy ngụm, liền nghe được một trận tiếng bước chân, giống như...... Dừng lại ở bên ngoài phòng của cậu.
Tống Nghiên ngẩng đầu lên, tức khắc sợ tới mức trong lòng rơi lộp bộp.
Cậu đã quên khóa cửa rồi!!
Mà cậu hiện tại...... Không đội mũ!!
Nếu cái người này đẩy cửa ra, tất nhiên sẽ nhìn thấy bộ dạng lỗ tai của cậu.
Tống Nghiên sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
Mắt thấy người bên ngoài đã đẩy cửa ra được một chút, cậu nhanh chóng duỗi tay, gắt gao đóng cửa lại.
Một cái tay khác nhanh chóng đưa về phía sau lấy mũ trùm vào.
Cách một cánh cửa, thanh âm nói chuyện rõ ràng bên ngoài mà truyền vào:
"Sao lại thế này? Rõ ràng không khóa mà!"
"Chắc là hỏng rồi đó."
"......"
Động tĩnh bên ngoài cánh cửa rốt cuộc cũng biến mất, đầu ngón tay căng chặt của Tống Nghiên dần dần thả lỏng lại.
Cậu lặng lẽ khóa cửa lại.
Bước chân người nọ hơi dừng lại: "Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Không."
"Vây sao, tớ uống đến hồ đồ rồi!" Người nọ thầm mắng hai câu, "Quên đi, đừng mở cửa nữa, cứ tiểu ở đây đi."
Bên ngoài truyền đến âm thanh xả nước tí tách tí tách, hai người tùy ý nói hai câu bông đùa, một người nói: "Nói tới chuyện cười, cậu đã nghe chuyện về người này chưa?"
"Người nào?"
"Là cái người họ Phương đó!"
"Ồ ~ là cái cô gái đó sao!" Sau khi người bạn bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì, "Sao lại không nghe nói được, chuyện này đã được lan truyền ra khắp nơi rồi? Cậu nói xem cô ta hiện tại làm một idol rất tốt, sao lại đem mình biến thành bộ dạng của quỷ rồi?"
Người nọ phụt một tiếng: "Còn có thể như thế nào, phẫu thuật thẩm mỹ thất bại đó. Vốn dĩ là một cô gái rất xinh đẹp, lần này thì tốt rồi, trực tiếp chỉnh sửa thành đầu heo luôn!"
"Cậu có khoa trương quá không đó!"
"Khoa trương cái rắm á, cậu không thấy những lời mà người ta bình luận sao, so với tớ còn khó nghe hơn nhiều, còn có rất nhiều fans trở mặt thành antifans nữa! Trong cuộc họp báo ngày hôm qua, trực tiếp ném trứng thúi vào luôn, cũng không biết là do antifans hay là fans đã trở mặt nữa, chà chà, thật đáng thương nha......"
"Làm idol mà, nhan sắc phải là đệ nhất. Khuôn mặt suy sụp như thế ai mà nguyện ý hâm mộ đâu!"
Cuộc nói chuyện vui sướng khi người gặp họa của hai người dần dần đi xa, Tống Nghiên ở trong phòng nghe xong toàn bộ bát quái theo bản năng sờ sờ đầu.
Thành thật mà nói, trong lòng cậu bây giờ hoảng loạn thành một nùi!
Vốn dĩ còn thấy may mắn khi người khác không phát hiện ra cái lỗ tai, kết quả lại nghe được tiếng bàn luận của hai người.
Giống như bị một chậu nước lạnh xối vào đầu, cả người lạnh căm.
Cái người trong miệng bọn họ chỉ là không còn đẹp như trước mà thôi, thì đã bị khán giả chế giễu, bị fans ném trứng thúi.
Như vậy, có lỗ tai và đuôi như cậu có khác gì quái vật đâu?
Quả thực không dám nghĩ nữa!
—— nè cậu có nghe nói chưa, Tống Nghiên có đôi tai dài đó nha!
—— gì, thật ghê tởm!
—— chà chà là một thiếu niên rất tốt, thế nhưng lại là quái vật......
—— không bằng chúng ta đem nó nộp lên chính phủ đi hì hì hì!
Sau khi biểu diễn một tiểu kịch trường đẫm máu ở trong đầu, Tống Nghiên bất thình lình rùng mình một cái.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cậu liền lấy ra nhìn.
Quách đạo: 【 Tống Nghiên, chạy đi đâu rồi? Trốn uống rượu sao? Mau tới đây, uống xong chúng ta còn đi phòng xông hơi nữa đó 】
Tống Nghiên:!!!
Phòng xông hơi???
Là cái loại phòng xông hơi cởi sạch ra đó sao?
Sau khi cởi sạch sẽ, cậu sẽ lộ ra một đôi tai lông lông, cộng thêm một cái đuôi lông lông......
Không! Thể! Nào!
Cậu một mặt não bổ vì bị phát hiện ra thảm trạng, một mặt hoảng loạn kéo chặt vành mũ, phảng phất như vậy là có thể đem hai cái lỗ tai đáng ghét che lại không còn một mống.
Rồi sau đó dựa vào cánh cửa, một chút vô lực ngồi xổm xuống, cả người yếu ớt dựa vào nắp bồn cầu.
Trên đầu nhảy ra hai cái chữ to: Xong rồi.
Này mẹ nó rất dễ dàng xảy ra tai nạn!
Cho dù hôm nay không bị phát hiện, ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao?
Chỉ cần cậu bị bại lộ, cậu sẽ lập tức trở thành một bộ dạng đáng thương lắm huhu.
Công việc, không có......
Tiền, cũng không có......
Nói không chừng ngay cả cô nhi viện cũng không trở về được......
Quá thảm rồi!!!
Tống Nghiên khổ sở vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, mở chiếc mũ lên, he hé tạo một khoảng trống nhỏ, thật cẩn thận duỗi hai ngón tay vào, chọc chọc chiếc lỗ tai lông xù nhỏ nhỏ.
Đôi tai vừa tự ti vừa sợ hãi mà cuộn vào trong.
Cậu nhanh chóng thu ngón tay lại, cố gắng kéo chặt vành mũ, lại một lần nữa che kín mít lỗ tai nhỏ.
Tống Nghiên yếu ớt ôm đầu gối, ảo não rũ đầu nhỏ, cả người mau chóng co lại thành quả cầu nhỏ.
Lỗ tai nhỏ đang bị mũ che khuất cũng đang ảo nảo mà rũ xuống đỉnh đầu.
Con ngươi lấp lánh như ánh sao đã sớm ảm đạm, mí mắt hữu khí vô lực gục xuống.
Bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ hô hấp nhợt nhạt của cậu, không có bất luận âm thanh gì.
Đúng lúc này, ting lên một tiếng, điện thoại vang lên.
Ô ô khẳng định là Quách đạo đang thúc giục cậu đi phòng xông hơi!!
Tống Nghiên sụt sịt móc điện thoại ra nhìn vào.
Không phải Quách đạo, mà là...... Lục Trăn.
【 ở đâu 】
Tống Nghiên nhìn hai từ ngắn gọn, thong thả chuyển ánh mắt nhìn về phía trên cùng của màn hình.
Cậu nhìn chằm chằm tên Lục Trăn, qua vài giây, chóp mũi bỗng nhiên chua xót không giải thích được.
Lục Trăn...... Thật đúng là một người tốt!
Cậu đã trở nên như thế này, thế nhưng một chút cũng không chê cậu.
Chẳng những không cười nhạo cậu, cũng không ném trứng gà thúi vào cậu, mà còn cùng cậu trở thành bạn tốt.
Tống Nghiên không tự chủ liền nhớ tới khoảng thời gian cậu và hắn ở cùng nhau, trái tim nhỏ vốn dĩ đang nguội lạnh lập tức ấm áp dần lên.
Lục Trăn hẳn là rất bận đi.
Buổi chiều còn phải mở họp mà!
Tống Nghiên nghĩ như vậy, nhưng là ngón tay lại không chịu khống chế của cậu mà muốn gọi điện thoại cho hắn.
Mở khóa, bấm vào danh bạ.
Cậu chính là đang xoắn xuýt không biết có nên gọi hay không, điện thoại lại giành trước một bước mà đổ chuông.
Trên màn hình lớn, hai chữ đặc biệt rõ ràng —— Lục Trăn.
Mũi của Tống Nghiên càng cay hơn.
Tất cả những chua xót, ủy khuất, sợ hãi trong nháy mắt khi nhìn thấy cái tên này, đột nhiên bộc phát ra.
Điện thoại mới vừa nhận được tín hiệu, Lục Trăn liền nghe được âm thanh rất nhỏ mang theo giọng mũi của Tống Nghiên: "...... Lục Trăn."
Sắc mặt hắn không thay đổi, tiếng nói trầm thấp lại mang theo một chút khẩn trương: "Sao lại thế này?"
Tống Nghiên không trả lời, chỉ đáng thương vô cùng mà lặp lại tên của hắn, "Lục Trăn."
Tựa hồ như vậy mới có thể tìm thấy một chút an toàn.
"Tôi ở đây." Lục Trăn nói.
Cảm giác được âm thanh bên kia điện thoại đã bình tĩnh hơn một chút, hắn mới lần nữa hỏi, "Ở đâu?"
Tống Nghiên sụt sịt mũi: "Tiệm cơm Hải Thành."
"Vị trí nào?"
Tống Nghiên uể oải nói: "WC."
Cậu một bên trả lời, một bên khắc chế khổ sở trong lòng, chống bồn cầu đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi WC, khi đi ngang qua cái gương, cậu nhìn hốc mắt đỏ đỏ hồng hồng, lại cảnh giác mà kéo chặt vành nón.
Duỗi tay, mở cửa.
Mới vừa quẹo qua, đi được hai bước, đột nhiên đứng lại.
Cuối hành lang trống trải, một bóng người đứng thẳng ở đó.
Tây trang được cắt may khéo léo, thân hình cao lớn đĩnh bạt, điện thoại dán ở bên tai.
Hắn nhấc chân, từ chỗ tối đi tới.
Khuôn mặt được giấu trong bóng tôi, không thấy rõ thần sắc, mặt trái có ánh sáng chiếu vào, đường nét hàm dưới có vẻ càng thêm căng chặt.
Bước chân nam nhân vừa nhanh vừa ổn trọng, chưa tới vài giây, đã đứng thẳng trước mặt thiếu niên đang ngây người.
Khuôn mặt thon gầy lạnh lẽo tuấn tú lập tức rõ ràng lên.
Tống Nghiên ngơ ngác nhìn Lục Trăn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, "Anh, không phải anh không mua được vé máy bay sao, như, như thế nào lại ở đây?"
Lục Trăn đạm thanh nói: "Máy bay tư nhân."
"A?"
"Trước đó rất lâu đã xin phép hãng hàng không rồi." Lục Trăn mang giọng điệu xin lỗi, "Nhưng chiều nay lại có việc đột xuất, trì hoãn một chút thời gian, cho nên đã tới chậm."
Hắn nhìn hốc mắt hồng hồng của Tống Nghiên, nhíu mày: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Tống Nghiên lúc này mới nhớ lại những gay go đã xảy ra vào tối hôm nay.
Mới vừa rồi rõ ràng còn chịu đựng rất tốt, kinh hoảng thất thố cũng không sao, thấp thỏm lo âu cũng chẳng là gì, cậu nhiều nhất chỉ là hồng hồng đôi mắt mà thôi.
Nhưng khi Lục Trăn vừa hỏi như vậy, Tống Nghiên hoàn toàn không kiềm chế được.
Nước mắt lập tức chực trào ra, lăn dài xuống theo gò má.
"Lục Trăn, cái đuôi và đôi tai của tôi đã mọc ra rồi." Thanh âm Tống Nghiên rõ ràng khóc nức nở, cậu nấc nấc, âm cuối khẽ run, "Tôi, tôi lại biến thành quái vật!"
Lục Trăn nhìn chằm chằm cậu: "Không phải quái vật."
Một câu nói khô cằn hiển nhiên không an ủi được Tống Nghiên, cậu rũ mắt, nước mắt càng rớt lợi hại hơn.
Lục Trăn mím chặt môi, không nói gì.
Qua hai giây, hắn giơ tay lên.
Ngón tay thon dài nâng vành mũ lên, chui vào trong khe hở, nhẹ nhàng cầm lấy lỗ tai mềm mại ấm áp của thiếu niên.
Đốt ngón tay khép lại một chút, thu lại.
"Không phải quái vật." Lục Trăn mở miệng, nhẹ nhàng, "Rất đáng yêu."
Hắn dừng lại, giọng nói lạnh lùng lại hơi khàn vang lên ở hành lang trống trải.
"Tôi rất thích."