Tống Nghiên ngây ngốc một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Cái gì!
Lục Trăn nói, rất đáng yêu, anh ấy rất thích??
Cái thứ kỳ quái như vậy, anh, anh thế nhưng rất thích?
Tống Nghiên ngừng khóc chít chít, khuôn mặt nhỏ rưng rưng nước mắt, ngước đôi mắt ngấn nước lên: "Anh đang dỗ tôi sao?"
Lục Trăn không nói gì, chỉ tập trung vào hai đầu ngón tay, lòng bàn tay yêu thích không rời mà vuốt nhẹ lỗ tai hai lần.
Đầu ngón tay nóng bỏng mà ôn nhu.
Trên mặt Tống Nghiên có chút nóng, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cậu vẫn là nỗ lực bảo trì thanh tỉnh, sốt sắng vểnh tai lên, nghe nam nhân đối diện tiếp tục trả lời.
Trong lòng bàn tay Lục Trăn.
Vốn dĩ đôi tai đang ủ rũ lại cọ cọ một chút dựng lên.
Hắn rũ mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt mang theo chút hơi nước sương mù của Tống Nghiên.
Những giọt nước mắt hỗn loạn vẫn đang đọng trên má, giờ phút này trên mặt lại viết đầy những chữ —— mau nói không có!! Mau nói rất đáng yêu!! Mau nói rất thích đi!!
Đôi môi của Lục Trăn hiện ra một độ cong không rõ ràng: "Không có."
Ánh mắt Tống Nghiên sáng rực lên.
Lục Trăn: "Thật sự rất đáng yêu."
Đôi mắt xinh đẹp càng sáng hơn.
Lục Trăn: "Thật sự rất thích."
Nói xong, hắn đảo mắt đi, tầm mắt lại đột nhiên nhìn vào vị trí phía sau thiếu niên......
Nghe được câu trả lời vừa lòng, nội tâm Tống Nghiên tức khắc nở hoa.
Ngay khi cậu thỏa mãn mà cong cong đôi mắt, đang muốn nói cái gì đó, liền thấy Lục Trăn yên lặng nhìn chằm chằm vào mông của cậu.
Tống Nghiên theo tầm mắt của hắn, xoay đầu, ngây ngẩn cả người.
!!!
Đằng sau mông cậu là cái gì??
Vốn dĩ cái đuôi đang cuộn lại thành một quả bóng, nhưng lúc này lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà chui ra từ lưng quần.
Sau đó, vui sướng mà run rẩy......
Tống Nghiên: "......"
Cậu thong thả nhìn về phía Lục Trăn, nhìn thấy trong khóe mắt của hắn ẩn ẩn ý cười, cả người cậu tức khắc nóng lên, cái đuôi lòa xòa phanh một chút muốn nổ tung.
Vì thế, cái đuôi nhỏ bỗng chốc tạc mao biến thành cái đuôi to.
...... Lắc qua lắc lại càng chói mắt hơn!
Cũng không biết có phải do say hay không, hay là đang nhút nhát.
Dù sao thì gương mặt Tống Nghiên hết đỏ rồi lại hồng, dường như đang muốn rỉ máu.
Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, xoay đầu, luống cuống tay chân đem cái đuôi đang xù một đống nhét vào lưng quần, lắp bắp giải thích: "Cái kia, không phải......"
Còn chưa có giải thích xong, ánh mắt Lục Trăn lại thay đổi.
Tống Nghiên yên lặng xoay đầu, nhìn thấy: "......"
Cái đuôi của cậu, lại lòi ra rồi!!!
Tống Nghiên quyết định, về sau cậu nhất định không chỉ mặc quần thôi, mà còn phải mang thắt lưng vào!
Bằng cách này, cái đuôi đó sẽ không theo ý muốn mà lắc qua lắc lại nữa...... Không phải!
Cậu khẩn trương thắt chặt dây quần, ảo não mà gãi gãi đầu: "Hazz, anh xem đi, cái này có khác gì bom hẹn giờ đâu, may mà ở trước mặt anh......"
Đang nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, cảnh giác nhìn nhìn hai đầu hành lang, "Không có ai đi ngang qua đây đi, nếu có người nhìn thấy thì tôi chết chắc rồi!"
"Rõ ràng là có thể khống chế mà, sao lần này lại thất bại chứ? Nếu như bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ! Công việc không có, fans sẽ rời bỏ, còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, còn có còn có...... Ngay cả cô nhi viện cũng trở về không được......"
Tống Nghiên nói năng lộn xộn mà lải nhải, bên tai lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lục Trăn: "Yên tâm, nơi này sẽ không có người nào khác."
"Hả?"
"Tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi, sẽ không có người nào đi qua đây. Còn có," Lục Trăn nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn về phía cậu, "Những điều cậu vừa nói, tuyệt đối sẽ không phát sinh."
Tống Nghiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn.
Ánh đèn trên hành lang mờ nhạt, chiếu vào khuôn mặt nam nhân, một hình cắt màu xám đen xuất hiện một bên sống mũi và dưới mắt, minh ám rõ ràng, càng lộ vẻ đường viền đứng đĩnh, ngũ quan lạnh lùng.
Lục Trăn nở nụ cười, thanh âm thực nhẹ, thong dong mà chắc chắn: "Có tôi ở đây, đừng sợ."
Thần sắc cùng ngữ khí đều rất nhạt, nhưng lại khiến cho Tống Nghiên khó giải thích được mà an tâm.
Cậu ngơ ngác nhìn nam nhân đối diện.
Những lời này tựa hồ mang theo ma lực, tất cả khổ sở trong nháy mắt đều tan thành mây khói, thay vào đó là một dòng nước ám áp, theo đôi tai nóng bỏng đang vểnh lên của Tống Nghiên, chảy khắp lục phủ ngũ tạng cùng tứ chi.
Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, khi còn nhỏ sợ ăn không đủ no, lớn một chút lại sợ không đọc được sách, sau khi lớn lên lại sợ không tìm thấy việc làm......
Tống Nghiên không cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì trẻ con ở cô nhi viện đều là như vậy.
Sợ hãi, là một quá trình nhất định phải trải qua.
Có một năm ở Bình Thành gặp lũ lụt, cậu cùng với đám trẻ ở cô nhi viện cùng với viện trưởng nãi nãi phải đứng chỗ cao của cánh cổng, bất lực mà rúc vào nhau, chờ đợi sự giúp đỡ của những người lính cứu hỏa.
Xung quanh cãi cọ ồn ào, còn có một vài người cũng đang chờ đợi được giải cứu.
Mực nước càng ngày càng cao, các bạn nhỏ an ủi lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau, nhưng vẫn như cũ mà khóc thành tiếng
Trong tiếng khóc, một đứa trẻ hét lớn lên: "Mau nhìn xem, ba ba tớ tới rồi!"
Trong dòng nước chảy, một nam nhân ngồi trong một bồn tắm hơi màu hồng nhạt, tay cầm một cây xẻng, gian nan chèo mạnh tới đây.
Trên mặt người đàn ông thấm đầy mồ hôi, trên người, trên tay cũng ướt đẫm, nhìn qua cực kỳ chật vật, nhưng ánh sáng trên khuôn mặt người đàn ông đó lại khiến Tống Nghiên nhớ suốt mười mấy năm.
"Không phải nam tử hán sao, sao lại khóc thành như vậy?"
"Con sợ."
Người đàn ông ôm chặt lấy cậu bé, vỗ vỗ phía sau lưng cậu, cười cười: "Có ba ba ở đây, đừng sợ."
Tống Nghiên cùng với những người khác cùng nhau chờ đợi, chờ đến buổi tối, rốt cuộc cũng được cứu viện.
Trong căn lều tạm thời ở khu vực cứu trợ thảm họa, nội tâm lo lắng đề phòng cả ngày hôm nay rốt cuộc cũng được cậu thả xuống, trong mơ, có một người nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
"Đừng sợ."
......
Tống Nghiên cảm thấy mình thật sự say rồi, nếu không đầu óc lại nhức tới như vậy, nếu không thì sao mà nhìn Lục Trăn lại xuất hiện tới hai khuôn mặt, nếu không thì tại sao lại bắt đầu nằm mơ.
Trong giấc mơ, giọng nói trầm thấp của nam nhân nhẹ nhàng vang lên: "Có tôi ở đây, đừng sợ."
Cậu yên lòng, vui vui vẻ vẻ mà liên tục gật đầu: "Ừm ừm."
......
Lục Trăn xụ mặt.
Không biết là ai đã cho Tống Nghiên uống cái rượu gì, tác dụng lại chậm như vậy.
Vừa nãy say đến lợi hại, lúc này rượu mới dâng lên, càng say đến rối tinh rối mù.
Bước đi loạng choạng cứ như con rắn.
Ngay cả loại súng 98k* cũng không thể bắn!
*Súng 98k: Là một loại súng trường có độ chính xác cực cao, cực kỳ thích hợp làm súng bắn tỉa.
Còn không cần hắn đỡ!
Lục Trăn khuyên can mãi mới đưa được cậu vào phòng ngủ trên máy bay, lạnh giọng: "Nghe lời, ngủ một lát."
Tống Nghiên vốn dĩ ngoan ngoãn, nghe được lời này lại rất không ủng hộ mà nhảy dựng lên: "Tôi không phải là đang ngủ sao!"
Lục Trăn: "......"
Chờ đến lúc trở lại Cảng Vọng Thành, đã là đêm khuya.
Lục Trăn cởi giày, tất, tháo mũ xuống cho tiểu gia hỏa đang đánh Tuý Quyền bộ số 30.
Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đôi tai lông lông đáng yêu trên đỉnh đầu hai giây, khắc chế mà dời tầm mắt.
Hắn liếc mắt nhìn: "Tắm rửa đi."
Vừa nói xong liền hối hận.
Quả nhiên, Tống Nghiên cũng không làm hắn thất vọng, ngoan ngoãn gật đầu, ngơ ngác lao thẳng vào nhà bếp phía bên trái.
Lục Trăn đỡ trán: "Đó là nhà bếp."
Chắc không nên cho cậu tắm rửa được.
Nhưng mà Tống Nghiên đã tiếp nhận nhiệm vụ tắm rửa, thực ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Sao mà tôi không thể tắm!"
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên sải bước như một con rắn, kiên định đi về hướng phòng tắm, thuần thục mở nước, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Động tác nước chảy mây trôi.
Lục Trăn giờ phút này đã cởi áo khoác, tay áo sơ mi không chút cẩu thả mà xắn lên khuỷu tay, nghiêng người dựa trên cạnh cửa.
Tiếng nước bên trong ồn ào vang vọng, một bóng hình dài màu xám đen thoát ẩn thoát hiện ở trên cửa kính thủy tinh.
Lục Trăn nhìn chằm chằm bóng người.
Nhìn cậu rửa trái rửa phải, khom lưng, rửa sạch cổ chân.
Đôi tai theo cái đầu nhỏ của cậu hạ xuống, phía sau vòng eo là cái đuôi tuyết trắng, nổi bật hướng về phí trước.
Hầu kết Lục Trăn lăn lộn, ánh mắt càng thêm thâm u.
Cổ họng hắn khô khốc, đang muốn dời tầm mắt sang chỗ khác, trước sau lại không yên tâm, đành phải dùng hết sức lực toàn thân, khắc chế xúc động muốn đẩy cửa xông vào, dày vò tựa vào cánh cửa.
Vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm phòng tắm.
Một khi bên trong không có động tĩnh, hắn liền lên tiếng nhắc nhở.
Lăn lộn nửa giờ, người bên trong cũng gập ghềnh tắm xong.
Mới vừa mở cửa ra, Lục Trăn liền ngửi thấy một trận mùi hương thơm ngọt muốn đòi mạng người, ngay sau đó thiếu niên đi ra.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, mí mắt liền đột nhiên nhảy dựng lên.
Áo choàng tắm xiêu xiêu vẹo vẹo mà tròng lên trên người, dây thắt lỏng lẻo, cổ áo mở đến cực thấp, lộ ra làn da trắng nõn nà của chiếc cổ, khiến cho cặp mắt muốn tổn thương.
Đầu tóc ướt dầm dề, thuận theo mà dán trên đầu, một vài sợi tóc dán vào trán, những giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Lỗ tai cũng ướt.
Mềm mụp nằm úp sát vào đỉnh đầu, đôi tai tuyết trắng vô cùng đáng thương mà héo rũ xuống, nhìn qua vừa vô tội vừa bất lực.
Lại cứ thiếu niên còn mở to đôi mắt lờ đờ say mông lung, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào hắn.
...... Dường như đang chờ hắn khi dễ.
Tống Nghiên chớp chớp mắt: "Lục Trăn, tôi......"
Lời còn chưa dứt, trước mắt liền tối sầm.
Lục Trăn cầm chiếc khăn bên cạnh ném trên đầu thiếu niên, ngăn cách một màn mê người này.
Rốt cuộc cũng dễ chịu một chút.
Hắn duỗi tay, lau đầu Tống Nghiên vài cái lung tung, chờ đến khi bình tĩnh lại, mới ném khăn tắm qua, phân phó nói: "Ngồi trên giường đi."
Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái máy sấy, bật sức gió nhẹ rồi sấy tóc cho cậu.
Lục Trăn chưa từng làm việc này, ngay từ đầu có chút không thuận tay, bất quá càng về sau lại càng thuần thục.
Đại khái là do luồng gió ấm áp quá thoải mái, thiếu niên bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Sau một thời gian, một đầu tóc đen đã được sấy đến khô ráo xõa tung, đôi tai lông xù cũng đã khô hoàn toàn, thoải mái đứng thẳng trên đỉnh đầu.
Cái đầu nhỏ tức khắc lớn thêm một vòng.
Đáng yêu hơn.
Lục Trăn nhìn chằm chằm thụy nhan của cậu hai giây, dời đi tầm mắt, đứng dậy.
Mới đi được nửa đường, cổ tay đột nhiên chợt lạnh.
Lục Trăn rũ mắt nhìn thấy cái đuôi tuyết trắng lười biếng đặt trên cổ tay mình, cổ họng giống bị người ta châm lửa, càng thêm khô khốc.
Lại cứ thiếu niên không chút nào phòng vệ mà trở mình, nửa tỉnh nửa mê mà lầu bầu: "Lục Trăn."
"Tôi ở đây."
"Cái này còn chưa có khô đâu."
Cậu nói, cái đuôi dường như cũng đang làm nũng, bao lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng quơ quơ.
Lục Trăn nhìn chằm chằm cái đuôi tuyết trắng đang gây rối, nắm chặt quyền, gân xanh đột nhiên giựt giựt.
Một lát, hắn rũ mắt, che lại hốc mắt màu đỏ tươi, hơn nửa ngày mới cầm lấy máy sấy, thấp giọng nói: "Ngoan nào, đừng lộn xộn."