Linh khí trong cơ thể cũng khôi phục lại bình thường.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Cũng đúng.
Tháng trước, ở trong app của chúng yêu có một cây nấm nhỏ còn tuyên bố linh lực của mình vèo vè thăng cấp.
Mắc cười, làm sao có một nguồn linh khí nồng đậm trong hoàn cảnh này?
Chắc do linh khí quá mức bần cùng, bức điên một con tiểu yêu mà thôi......
Nghĩ vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng Lôi Thắng Hổ vang lên.
Tu luyện chỉ là thứ yếu.
Hắn trên có già dưới có trẻ, ngàn vạn lần không thể lên cơn điên giống như tên nấm tinh kia được.
Huống chi, ngày hôm nay hắn có chuyện quan trọng cơ chứ.
Chính là chống lưng cho con trai bảo bối!
Nghĩ thông suốt điều này, Lôi Thắng Hổ lập tức quên đi ảo giác vừa rồi, đẩy chiếc kính siêu đen trên mũi: "Đi thôi."
-
Tiểu Lý Tử cùng những người kia lải nhãi không ngừng xong, lập tức chạy ra, nghênh đón người nọ đến phim trường.
Từ xa, đã thấy đoàn người tổng sản xuất đi về phía này.
Không thấy được gì khác, chỉ chú ý trên cổ người đại thúc cường tráng đi ở chính giữa có cái thứ hơi quê mùa, dưới ánh nắng mặt trời vô cùng chói lọi..... Một dây xích vàng thiệt bự.
Nếu mà có cái cổ nhỏ nhắn, chắc là bị thoái hóa đốt sống cổ rồi.
......
Nhìn sự khoe khoang giàu có trên người người đàn ông trung niên này, Tiểu Lý Tử lập tức đưa ra kết luận.
Vị này nhất định là cha của Tiểu Lôi tổng, nhà tư sản đại danh đỉnh đỉnh Lôi Thắng Hổ đi?
Tiểu Lý Tử không có chút do dự nào, ngóng ngóng chạy chậm lên, cùng nhân viên công tác khác đồng thời: "Lôi tổng hảo."
Lôi Thắng Hổ mặt vô biểu tình mà hừ hừ.
Tiểu Lý Tử trong lòng một lộp bộp, phản ứng này, nhìn qua không giống như là tới thị sát, là tới bới lông tìm vết a!
May mà, lúc này vang lên một âm thanh tự nhiên: "Ba!"
Khuôn mặt dữ dằn của Lôi Thắng Hổ rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Con trai nhìn đi, ba nói xong việc là sẽ tới nhìn con mà, không lừa con nha! Ở đoàn phim mấy ngày này, như thế nào rồi?"
Nói xong, hướng con trai chớp mắt vài cái.
Lôi Nguyên Hạo nhanh nói: "Khá tốt, Quách đạo Vương sản xuất đều rất chiếu cố con, mọi người đều đối với con rất tốt."
Quách đạo cùng tổng sản xuất đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Này Lôi tiểu thiếu gia, ngày thường nhìn không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt vẫn là rất hiểu chuyện đó, không tồi không tồi.
Vừa thầm khen, lại nghe Lôi Nguyên Hạo khó xử mà liếc mắt nhìn ba hắn, "Bất quá......"
Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía hắn, ánh mắt cảnh giác.
Lôi Nguyên Hạo che bụng: "Đoàn phim chúng ta chuẩn bị đồ ăn thật sự tốt quá, con hiện đang muốn giảm cân mà, đồ ăn ngon bày ra trước mặt con như vậy, con không cưỡng lại được sự cám dỗ!"
Nói xong, ra vẻ buồn rầu mà thở dài.
Hì hì hì.
Sáng sớm nay hắn cùng ba mình đã thương lượng xong xuôi rồi.
Cái tên Tống Nghiên này đi, khụ, thật đúng là không chỉ ra một điểm xấu nào.
Kỹ năng diễn xuất cũng trong top, đối với người khác lễ phép chân thành, lớn lên...... Quái, quái đẹp.
Còn có Lục thị làm chỗ dựa thiệt lớn.
Cái gì cũng tốt, ngoại trừ đặc biệt có thể ăn......
Lôi Nguyên Hạo nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để ba hắn đâm vào điều này, khiến cho cái thùng cơm tinh kia ăn không đủ no!
Hừ, đến lúc đó Lôi tiểu thiếu gia hắn đây sẽ phái hai mươi trợ lý!
Mỗi người cầm trong tay một chén cơm tẻ thơm ngào ngạc, khiến hắn phát thèm!
Chờ hắn thèm đến không nhịn được, mình sẽ bất đắc dĩ mà đưa cơm cho hắn.
Không được không được, không thể đưa cơm cho hắn nhanh như vậy được, phải kêu ba tiếng hảo ca ca mới được.
Lôi Nguyên Hạo đắc ý mà nghĩ, phảng phất nhìn thấy thùng cơm tinh kia một bên ở cạnh hắn thèm ăn chảy nước miếng, một bên là bộ dáng mềm mại gọi tiểu ca ca.
Nghĩ tới thật là có chút kích động à nha.
Quả nhiên, nghe hắn nói như vậy, lão ba nhà hắn lập tức trổ tài diễn xuất, lông mày nhíu lại: "Ba con đang định hỏi sao con lại mập lên như vậy, hóa ra là do công tác ăn uống của đoàn phim có vấn đề! Các ngươi nhìn đi, mặt mũi này trợ thành hình dạng gì rồi?"
Vì thế, mọi người động tác nhất trí nhìn về phía Lôi Nguyên Hạo.
Nhìn khuôn mặt cao cao gầy gầy, ánh mắt nho nhỏ của mọi người đều tràn ngập nghi hoặc.
Mặt này, tròn...... Sao?
Lôi Thắng Hổ đỉnh đạc: "Ai trong các ngươi phụ trách chuyện này?"
Tiểu Lý Tử nghe thấy tên mình, yếu ớt giơ tay lên: "Lôi tổng, là tôi."
Lôi Thắng Hổ: "Ta hỏi ngươi, các ngươi một ngày ăn mấy bữa?"
Tiểu Lý Tử tiếp tục yếu ớt: "Bốn, bốn bữa."
Lôi Thắng Hổ hừ hừ, đi tới khu vực ăn uống với bàn tay to: "Nha, chân giò kho tàu, thịt Đông Pha, khoai tây hầm thịt bò nạm, các ngươi ăn như này, con trai ta có thể không mập?"
Con của hắn đúng lúc chọt một câu: "Trừ bỏ bốn bữa cơm, vào giữa sáng và giữa chiều còn có đồ uống đồ ăn vặt nữa!"
"Cái gì!"Lông mày Lôi Thắng Hổ nheo lại, trừng mắt: "Còn có việc này?"
Hắn quay đầu nhìn về phía tổng sản xuất, "Lão Vương, ông nhìn đi, đây là cho diễn viên ăn sao? Một đám, ăn béo như thế làm sao quay phim? Đoàn phim ta là《 Linh Thạch Tình Duyên 》, chứ không phải 《 béo thạch tình duyên 》, đúng không? Ông nói một chút, phải chỉnh lại sao đây?"
Mọi người: "......"
Tốt, hiểu rồi.
Còn không phải là nhắm vào Tống Nghiên sao.
Mấy ngày này sớm chiều ở chung, sức ăn của Tống Nghiên như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày.
Người thông minh đều đã phục hồi tinh thần lại.
Trách không được thức ăn của đoàn phim lớn như vậy, thì ra là vì Tống Nghiên!
Lúc này, thấy Lôi tổng cứ nhắm vào chuyện thức ăn, còn không hiểu rõ nữa sao.
Nghĩ như vậy, mọi người bắt đầu đồng cảm với Tống Nghiên.
Hazz, đứa nhỏ đáng thương này, lại ăn không đủ no rồi.
Tổng sản xuất vẻ mặt khó xử: "Lôi tổng, đây là chỉ định của bên Lục thị, ngài xem chúng tôi cũng không có cách nào."
Lôi Thắng Hổ nghênh ngang cười lạnh một tiếng, chiếc vòng cổ vàng ché cũng run lên: "Đang muốn sao đây?"
"Như thế nào? So với ta thì Lục thị trâu bò hơn phải không?"
Tổng sản xuất than trời than đất, xong rồi, nhìn dáng vẻ này giống như hai đại kim chủ muốn đánh nhau rồi.
Hắn vội vàng lau mồ hôi: "Ai nha Lôi tổng, lời này của ngài sao lại nói như vậy!"
Lôi Thắng Hổ: "Khinh thường Lôi gia đúng không?"
Tổng sản xuất: "Không phải, ngài nói gì vậy,......"
Lôi Thắng Hổ: "Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết định rồi!"
Lão ba tư sản đã nói tới như vậy rồi, tổng sản xuất đành phải từ bỏ giải thích, thật cẩn thận thử nói: "Cho nên, ý của Lôi tổng ngài là......?"
Lôi Thắng Hổ vừa lòng, "Đoàn phim các ngươi mỗi ngày ăn bốn bữa đúng không?"
Tổng sản xuất: "Vâng."
Lôi Thắng Hổ vung bàn ty lên: "Sửa lại cho ta!"
"Là diễn viên, không phải cũng nên giữ vóc dáng sao? Những người ảnh hậu kia, một ngày chỉ ăn mấy quả táo, còn các ngươi, một ngày lại cho ăn tới bốn bữa? Sao lại như vậy được! Phải đổi thành ——"
Ngoại trừ Lôi Nguyên Hạo sướng đến tận mây, mọi người đều yên lặng thở dài một hơi.
Sẽ không từ bốn bữa thành hai bữa đi?
Thực ra đối với bọn học cũng không có gì quan trọng, cùng lắm thì thì sáng ra mua cái bánh màn thần hay bánh quẩy là được rồi, nhưng Tống Nghiên thì rất thảm.
Đang vì Tống Nghiên đáng thương mà bi ai, thanh âm Lôi Thắng Hổ đột nhiên im bặt.
Mọi người vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lôi Thắng Hổ mở to mắt, nhìn về một hướng.
Mọi người theo hắn tầm mắt của hắn nhìn qua, thấy Tống Nghiên đã cởi bỏ trang sức từ trong phòng hóa trang đi ra.
Lôi Nguyên Hạo chọc sát vào lão ba nhà mình, nhỏ giọng cáo trạng: "Ba, hắn chính là Tống Nghiên."
Qua vài giây, thấy ba hắn không có bất luận phản ứng gì, Lôi Nguyên Hạo nghi hoặc, "Ba?"
Lôi Thắng Hổ đương nhiên không có phản ứng.
Cả người hắn hiện tại đang vô cùng choáng váng, nào còn để ý chuyện phản ứng hay không phản ứng nữa!
Kỳ thật lúc nãy hắn không có nhìn Tống Nghiên, chỉ là đột nhiên lại một lần nữa ngửi thấy một cỗ mùi hương kỳ lạ ngọt ngào khiến người say mê.
So với hương vị lúc nãy lại còn nồng đậm hơn, càng khiến người ta kích động.
Phảng phất như linh hồn cũng đang run rẩy.
Càng làm cho hắn tê dại không thôi chính là, linh khí nồng đậm lại xuất hiện trong cơ thể sau khoảng thời gian dài.
Trong lòng Lôi Thắng Hổ có một suy đoán không thể tưởng tượng, hắn ngẩng đầu, nhìn về nơi tỏa ra mùi hương.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy một hài tử trắng nõn xinh đẹp xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Cốt cách tinh tế, vai lưng gầy hẹp, làn da trắng như trong suốt.
Ngũ quan tinh xảo cực kỳ, đuôi mắt có một nốt ruồi màu nâu, tăng thêm vài phần sinh động.
Thiếu niên giương mắt, đồng tử đen nhánh, ánh mắt thuần túy thấu triệt.
Trong nháy mắt, trái tim già nua của Lôi Thắng Hổ giống như bị sét đánh trúng.
Tựa hồ ngưng đập một giây, ngay sau đó lại bùm bùm đánh trống không ngừng.
Hắn mặc dù lực cảm giác không tốt bằng một số yêu khác, nhưng tốt xấu gì cũng là lão yêu sống ngàn năm, hắn vô cùng si mê mà nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt, trong lòng đã nổi lên kinh đào sóng lớn!
Hắn biết đứa bé ngoan ngoãn kia!
Đây là Yêu Vương trong truyền thuyết đó!
Yêu tộc chúng ta đã chờ đợi mấy ngàn năm rồi!
Lúc sinh thời, lão hổ hắn đây thế nhưng lại có thể tận mắt thấy được bản tôn điện hạ.
Cũng nhờ biết bao cái đầu hổ của liệt tổ liệt tông phù hộ.
Cho dù chết cũng nhắm mắt, hắn chứng kiến thời khắc lịch sử!
Tổng sản xuất thấy hắn trừng đôi mắt hổ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tống Nghiên, cảm thấy giây tiếp theo Lôi tổng sẽ phải vọt tới đánh người.
Hắn tiến đến bên tai Lôi tổng, nhanh chóng đề cao âm lượng: "Lôi tổng!"
Lôi Thắng Hổ lúc này mới lấy lại tinh thần: "A? Ta nói đến chỗ nào rồi?"
Tổng sản xuất khụ khụ hai tiếng: "Ngài nói một ngày bốn bữa ăn không được, phải sửa."
"Sửa! Một ngày không thể bốn bữa ăn," Lôi Thắng Hổ dừng một chút.
Hắn kích động mà vận chuyển linh lực tới mới dư thừa trong cơ thể, đôi mắt luyến tiếc thu hồi lại từ trên người Yêu vương.
Nhìn bộ dáng này, hẳn là tiểu yêu vương của hắn vẫn chưa biến hình đâu.
Thân thể đang phát triển như thế, bốn bữa ăn sao mà đủ!
Bàn tay to hào khí của hắn vung lên, "Lại thêm hai bữa! Một ngày sáu bữa!"
Tổng sản xuất: "......"
Mọi người: "......"
Mọi người vốn dĩ đang bi ai thay cho Tống Nghiên, không nghĩ tới chuyện lại biến chuyển thần kỳ như thế này.
Lại...... Thêm...... Hai...... Bữa......???
Là sợ Tống Nghiên ăn không đủ no sao?
Kịch bản này không đúng a!
Đang bối rối, lại nghe thanh âm cười tủm tỉm của Lôi Thắng Hổ, "Không đủ thì hãy thêm bất cứ lúc nào, ta không thiếu tiền."
Mọi người tiếp tục: "......"
Tốt, xác nhận.
Lôi tổng chính là sợ Tống Nghiên ăn không đủ no.
Lôi Nguyên Hạo ngơ ngác nhìn nét hung ác trên mặt lão ba nhà hắn đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười hiền từ.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất là ngơ ngác.
Lão Lôi đây là già rồi ngu ngốc hay sao, hay là lầm kịch bản?
Hắn nóng nảy, vội vàng nhắc nhở lão ba: "Không phải, ba, lúc trước không phải con đã nói ——"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị ba hắn một phen bưng kín miệng, "Ngô......%¥%......& ngô ngô......"
Lôi Thắng Hổ cảnh cáo trừng mắt liếc con trai, rồi sau đó dùng ánh mắt từ ái nghênh đón tiểu điện hạ đang đi tới: "Vị này chính là Tống Nghiên đi?"
Hồi chuông cảnh báo của nhân viên công tác lại lần nữa vang lên, tổng sản xuất căng da đầu: "Đúng vậy, Tống Nghiên tới đây, đây là Lôi tổng."
Mới vừa nói xong, thì thấy Lôi Thắng Hổ hít sâu một hơi, hai tay cọ cọ vài vài cái vào tây trang, lúc này mới tiến lên một bước, thật cẩn thận mà vươn hai tay, "Chào cậu, tôi là Lôi Thắng Hổ."
Không biết vì cái gì, mọi người cảm thấy giờ phút này Lôi tổng lộ ra một tia...... Hèn mọn?
-
Lôi Nguyên Hạo tức muốn hộc máu mà đem lão ba của hắn kéo đến phòng hóa trang: "Ba, ba bị làm sao thế? Sao lại không theo kịch bản của con rồi?"
Lôi Thắng Hổ căn bản nghe không nghe thấy tiếng con trai mình, đang hồi tưởng lại cái bắt tay hạnh phúc trong nháy mắt với tiểu yêu vương.
Lôi Nguyên Hạo: "......"
Xem ra ba hắn còn không biết mấy ngày này hắn sống sao!
Vì thế, hắn thở dài: "Ba có biết mấy ngày nay con có bao nhiêu thảm thương không! Con muốn đoạt lấy trợ lý của họ Tống kia, kết quả người ta là tổng tài Lục thị, con thật xấu hổ chết người!"
Lúc này Lôi Thắng Hổ rốt cuộc cũng có phản ứng, nhíu mày: "Con cướp trợ lý của hắn?"
Lôi Nguyên Hạo tiếp tục phun tào: "Con livestream hắn cưỡi ngựa để làm xấu mặt hắn, kết quả lại đem chính mình xấu hổ! Hiện tại mông con còn đau nè!"
Chân mày Lôi Thắng Hổ nhíu lại càng sâu: "Con còn muốn làm hắn xấu mặt??"
"Còn có a!" Lôi Nguyên Hạo đắm chìm trong bi thống, không cảm giác được giọng điệu lão ba nhà mình có cái gì không đúng, nghiến răng nghiến lợi, "Con bất quá mua thuốc xổ bỏ vào ly cà phê cho hắn uống, không nghĩ tới hắn uống vào chẳng có việc gì, còn con trai ba thì ôm bồn cầu nguyên một ngày!"
Lôi Thắng Hổ kinh hãi: "Cái gì?"
Hắn tức khắc cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt ù tai, run run, "Con con con, ngươi còn cho hắn uống thuốc xổ?"
Lôi Nguyên Hạo: "......"
Hình như có chỗ nào không đúng nha.
Trầm mặc hai giây, rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân: "Ba, trọng điểm chẳng lẽ không phải con bị tiêu chảy sao?"
Vừa dứt lời, liền thấy Lôi Thắng Hổ ôm chặt đầu, lảo đảo hai bước, phảng phất như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu tới nơi.
Trước khi ngất xỉu, hắn sống không còn gì luyến tiếc mà nhắm hai mắt, giơ tay, đập cái bốp vào đầu Lôi Nguyên Hạo: "Cái thằng nghịch tử này!"
Lôi · trán sưng một cục chù ụ · Nguyên Hạo: "???"