Một đám người ăn mặc đủ loại màu sắc sặc sỡ, tụ lại một chỗ trông còn hoa hoẹt hơn cả chim công.
Mọi người đứng chung một chỗ vẫn không quên cà khịa lẫn nhau:
"Ôi chao, lão Hoàng, đầu tóc này của ông giống như đôi tất ba tháng chưa giặt đó nha! Đã dùng hết bao nhiêu keo xịt tóc chứ? Chậc chậc chậc, nhìn nó khác gì cái mào gà đâu!"
"Áu, ông nhanh tìm cái gương soi bộ dạng của mình đi, mặc cái quỷ gì đây? Đôi mắt tôi sắp bị ông chọc cho mù rồi!"
"Ông đây thì biết cái gì! Tôi đọc hướng dẫn nói đây là màu sắc mà vương yêu thích nhất đó!"
"......"
Mấy con yêu không chịu thua mà phân bì với nhau, liền thấy một thân ảnh thấp bé già nua chống gậy chậm rãi đi tới bên này, đến gần một chút mới thấy rõ mặt mũi.
Hoàng Tam huých vào khuỷu tay Đại Xuyên: "Nè Đại Xuyên, ông nhìn ông già này trông giống Hùng gia nha?"
Đại Xuyên còn đang đắm chìm bên trong quần áo hoàn mỹ của mình, não bộ rằng vương sẽ nhìn thấy mình trong một đám yêu mênh mông rộng lớn, nghe thấy cái tên này lập tức chấn động, rướn cổ lên: "Hả?"
Nói xong, theo ánh mắt của Hoàng Tam nhìn qua: "Ôi đệt!"
Giờ phút này ống kính của phóng viên Ân Vũ cũng nhắm ngay lão nhân đang đi tới, nhóm tiểu yêu đang xem phát sóng trực tiếp cũng một trận kích động:
【 thật là Hùng gia! 】
【 không sai, má ơi!! Hùng gia tới! Yêu tộc chúng ta được cứu rồi ô ô ô 】
【 đội thực thi pháp luật làm mọi người quá thất vọng rồi, Hùng gia mau vì chúng ta chủ trì công đạo nha! 】
【 Hùng gia nhanh lên! Đập bọn họ một trận đi! 】
Hiện tại Hùng gia đang thực sự muốn đánh người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông không thể tin rằng đám chim công này là lực lượng trung kiên của đội thực thi pháp luật.
Nhìn đi, đang mặc cái quái quỷ gì đó!
Đỏ vàng cam bạc......
Là muốn chói mù mắt ông luôn sao!
Còn có kiểu đầu Mohicans* như muốn đâm lên bầu trời, cả mùi nước hoa mà từ xa cũng có thể ngửi thấy......
*Kiểu tóc dùng keo vuốt dựng đứng lên.
Hùng gia cảm giác mình đang muốn ngất xỉu, một nửa là tức giận, một nửa là bị hun khói.
Ông nhanh chóng tăng tốc, nổi giận đùng đùng thổi râu, sải bước đến cái đám ranh con trước mặt.
Mí mắt Hoàng Tam giật lên, xoa xoa hai tay, tiến lên chào đón bằng một nụ cười: "Ha hả Hùng ——"
Mới vừa mở miệng, đỉnh đầu liền bị một cây gậy đánh vô cái bốp: "Ai da!"
Hoàng Tam theo bản năng che đầu mình lại.
Ôi trời ơi, kiểu tóc của hắn!!
Đám tiểu yêu trong phòng phát sóng trực tiếp đang một mảnh khen ngợi:
【 Hùng gia uy vũ! 】
【 Hùng gia trâu bò!! 】
【 ha ha ha đáng đánh nữa đi! 】
【 liền tính bắt nạt đám tiểu yêu chúng tôi, ở trước mặt một vị yêu vạn năm như Hùng gia còn dám khoe khoang? Ha hả, tôi chống mắt lên xem hôm nay đội thực thi pháp luật không bị lột một tầng da mới là lạ ha ha ha 】
Hoàng Tam đau lòng vuốt lại kiểu tóc đã bị chọt thành một lỗ lớn, thật cẩn thận đem từng sợi tóc vuốt nhẹ lên trên, một lần nữa làm đến vô cùng đoan chính, lúc này mới thở ra một hơi, trưng một khuôn mặt cười khổ: "Ha ha, Hùng gia ngài xem ngài tới thì tới đi, còn mang lễ vật nữa chứ."
Hùng gia hừ lạnh một tiếng: "Tới cái rắm, cái buổi họp mặt thường niên của bọn ngươi ta nhìn là muốn chướng mắt! Ta hỏi ngươi, cái bài đăng ở trên app kia, các ngươi có xem qua chưa?"
Hoàng Tam trưng khuôn mặt đau khổ: "Ai nha Hùng gia, có xem chứ, ngài đăng sao tụi tôi lại không xem được! Chẳng qua, sự tình không phải như vậy đâu......"
Hùng gia trừng mắt: "Vô liêm sỉ! Ý của ngươi là ta cảm ứng sai sao?"
"Ai da, không phải......"
"Khoảng thời gian này thời tiết cổ quái như vậy, linh lực dao động cũng có dị thường, đội thực thi pháp luật các ngươi một chút cũng không phát hiện ra hả? Vẫn là nói, các ngươi căn bản không muốn tìm điện hạ?"
Hoàng Tam lúc này cũng không thuận theo: "Hùng gia, sao có thể chứ! Chúng tôi sao có thể nghĩ như vậy được?"
Lũ yêu trong đội thực thi pháp luật trong vòng một giây biến thành vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời gật đầu.
Bọn họ không có ngốc!
Mọi người ai cũng nghĩ muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh vương đây nè!
Hùng gia lười tranh luận với mấy con chim công này, trực tiếp nhíu mày lại: "Được rồi, đừng có đánh Thái Cực với ta, ta hỏi các ngươi, cái con báo nhỏ Nhậm Bạch chạy đi đâu rồi! Mau kêu hắn cút ra đây cho ta!"
Những lời này của ông không chút khách khí, khán giả đều im lặng trong hai giây.
Ở một bên cũng rõ ràng nghe thấy giọng của phóng viên Ân Vũ rùng mình một cái, nhỏ giọng cảm thán nói: "Trời ạ, hiện nay trong Yêu tộc chỉ có mình Hùng gia mới dám gọi Nhậm đội trưởng là con báo nhỏ đi!"
【 đúng vậy! Không hổ danh là Hùng gia! Nếu như là một con yêu khác, Nhậm đội trưởng đã sớm nhào tới cắn hắn rồi! 】
【 hiện tại là một xã hội pháp chế được không 】
【 ha hả, nói tới xã hội pháp chế thì thật là chê cười, cái lúc SY tham gia chương trình làm bạn với động vật đó, rõ rành rành là vi phạm pháp luật, rồi sau đó thì sao? Thôi bỏ đi, cái gì mà xã hội pháp chế, chỉ nhằm vào bọn dân đen chúng ta mà thôi 】
【 này người an hem, số của anh đã biến mất [ đầu chó ]】
【......】
Trong lúc nhóm tiểu yêu sôi nổi bàn luận tong phòng phát sóng trực tiếp, một thân ảnh mảnh khảnh thong thả xuất hiện trên màn hình đi đến chỗ đội thực thi pháp luật, sau đó bước chân dừng lại, nhìn về phía ông lão gầy gò thấp bé phía đối diện: "Hùng gia, đã lâu không gặp."
Hùng gia hừ hừ: "Rồi sao, không chào đón?"
Nhậm Bạch hơi hơi mỉm cười: "Sao lại như vậy, Hùng gia chịu lộ diện, đương nhiên là phúc phận của đội thực thi pháp luật chúng tôi."
Sắc mặt khó coi của Hùng gia hòa hoãn một chút, đang muốn mở miệng, lại nghe Nhậm Bạch cười cười bổ sung một câu, "Bất quá, đây là một cuộc họp mặt thường niên của giải trí Thịnh thiên dưới cơ cấu của đội thực thi pháp luật, theo lý thuyết là không thể mang pháp khí tiến vào, mong rằng Hùng gia hiểu cho, giao ra pháp khí."
Thanh âm của hắn không mặn không nhạt, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt tuy mang theo ý cười, nhưng nơi đáy mắt lại không thể hiện ra một chút nào.
Sắc mặt Hùng gia đột nhiên trầm xuống, nheo mắt lại, tinh quang lóe lên từ đôi mắt nhỏ thẳng tắp chiếu vào mặt Nhậm đại đội trưởng.
Phóng viên Ân Vũ bị hai khí tràng chấn động đến mức trợn to mắt, thanh âm hơi hơi phát run: "Ôi trời ơi, cho nên, ngày hôm nay Hùng gia tới đây thật sự mang theo pháp khí sao?"
Yêu tộc mấy năm nay đã được tu sinh dưỡng tức*, năm gần đây trong các văn kiện đã tuyên bố là cấm thi đấu, một là bảo vệ loài người, hai là vì bảo tồn thực lực đã bị hao tôn của Yêu tộc.
*Tu sinh dưỡng tức: phục hồi và tăng cường sức mạnh.
Ngay cả phương pháp chiến đấu cũng không được cho phép, càng đừng nói tới mang theo pháp khí xuất hiện tại cuộc họp mặt thường niên của đội thực thi pháp luật.
Nếu lời nói của Nhậm Bạch là thật, kia Hùng gia đây là muốn......
Mí mắt của chúng yêu dựng thẳng lên, giây tiếp theo liền nghe Hùng gia nói: "Không tồi, trên người ta chính xác là có một kiện pháp khí."
Ông dừng một chút, rồi sau đó hừ lạnh, "Vốn dĩ ta đường xa lại đây, hẳn là phải tuân thủ quy tắc đưa ra pháp khí, nhưng ngươi vốn là người dẫn dắt đội thực thi pháp luật lại phá vỡ quy tắc của yêu tộc trước, tại sao ta càn phải tuân thủ?"
Nhậm Bạch giương mắt: "Những điều đó đều là lời đồn. Tôi có thể bảo đảm với Hùng gia, trong thời gia tôi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội thực thi pháp luật, đội chúng tôi từ trên xuống dưới tuyệt đối tuân thủ luật pháp và các quy định, chưa từng vi phạm các quy tắc nào."
Hùng gia tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Hay cho tên tiểu tư nhà ngươi, làm chuyện tốt xong lại không thừa nhận? Đầu tiên là ngươi cho một tên có liên quan tới đội thực thi pháp luật sử dụng yêu lực trong chương trình động vật để đạt được lợi ích, rồi sau đó bao che dung túng người này, tiếp tục ở xã hội loài người muốn làm gì thì làm, còn đem tên này thu vào công ty dưới trướng của đội, cung cấp các loại đãi ngộ, rồi từ đó kiếm tiền bỏ vào túi riêng! Ngươi nói đi, có việc này hay không?"
Nhậm Bạch khí định thần nhàn: "Không có."
"Ngươi đánh rắm!" Hùng gia quả thực bị hắn không biết xấu hổ làm cho tức chết rồi, "Ta điều tra rất rõ ràng, gọi là cái gì, Tống...... Tống Tống Tống......"
Hùng gia vốn dĩ cãi nhau rất có khí thế, nhưng mà do tuổi lớn, trí nhớ không tốt, nửa ngày trời cứ Tống Tống chẳng ra cái gì.
Đang rất sốt ruột, đột nhiên nghe thấy thanh âm kinh hỉ mà run rẩy của Hoàng Tam: "Tống, Tống Nghiên tới!"
Ánh mắt Hùng gia sáng lên: "Đúng đúng đúng, chính là hắn! Tống Nghiên!"
"Cái gì, Tống Nghiên tới?" Lông mày hắn nhướn lên, "Có ta ở đây một ngày, tuyệt đối sẽ không cho phép cái loại quan hệ này tham gia!"
Vừa dứt lời, một chiếc quạt gấp màu nâu rũ khỏi tay áo.
Cổ tay Hùng gia lưu loát xoay nửa vòng, chiếc quạt gấp vững vàng rơi vào tay ông.
Với một cái búng tay nó đột nhiên được mở ra.
Phóng viên Ân Vũ nhìn đồ án phức tạp cổ xưa trên chiếc quạt, đôi mắt chợt mở to, thanh âm kích động đến mức biến đổi: "Đây là...... quạt Yêu Vương?"
Cái gọi là quạt Yêu Vương, tên như nghĩa đó là pháp khí thuộc quyền sở hữu của Yêu Vương, cũng là 9000 năm trước sau sự hiến tế của vương, pháp khí duy nhất để lại cho thế gian.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn, Yêu tộc đã xây dựng rất nhiều quy tắc khác nhau, thành lập đội thực thi pháp luật với tư cách là một cơ quan quản lý, mà quạt Yêu Vương được tạm thời bảo quản bởi Hùng gia đức cao vọng trọng, trong tình huống đặc biệt, không cần báo cáo với đội thực thi pháp luật cũng có thể sử dụng pháp khí.
【 trời ơi!!! Thật là quạt Yêu Vương! Là di vật của Yêu Vương chúng ta! 】
【...... Sinh thời tôi thế nhưng có thể chính mắt nhìn thấy Thần Khí trong truyền thuyết. 】
【 yêu sinh viên mãn ô ô ô 】
Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh ồ lên, chúng yêu vừa hưng phấn vừa kích động thảo luận quạt Yêu Vương trong truyền thuyết, qua một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, không đúng nha!
Điều gì đã xảy ra với nhóm yêu ở hiện trường vậy?
Pháp khí duy nhất được lưu lại của vương đó!
Sao mọi người lại giống như không nhìn thấy vậy?
Chẳng những không hề phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Hùng gia một cái, chỉ rướn cổ lên gấp không chờ được nhìn về phía cửa.
Lấy ra tuyệt chiêu cũng không được yêu nào để ý Hùng gia: "......"
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:?
Cửa có cái gì đẹp?
Có thể so sánh với quạt Yêu Vương hiếm lạ sao??
Mọi người không phục sự trầm mê của chúng yêu ở hiện trượng? Ánh mắt cùng nhìn về phía cửa.
Sau đó, thấy được một...... Bàn chân nhỏ?
Tất cả yêu ở hiện trường không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:??
Mẹ nó, một bàn chân thôi thì có gì phải hít???
Có bệnh rồi!
Ngay sau đó, một đôi chân thon dài thẳng tắp lọt vào tầm nhìn của chúng yêu.
Nhóm yêu ở hiện trường lại cùng thời điểm tiếp tục hít sâu một hơi.
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:???
Tuy rằng khá đẹp, nhưng...... Chỉ có cái này thôi mà cũng hít???
Vì thế, lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp hiếm khi mà im lặng.
Hoàn toàn không có ai thảo luận quạt Yêu Vương, hiện tại mọi người chỉ muốn biết cái người này rốt cuộc là ai!
Nhóm yêu xem phát sóng trực tiếp ôm lấy điện thoại, vẫn không nhúc nhích mà gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giây tiếp theo, mọi người im lặng nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp vừa bước vào từ cánh cửa, tất cả đều hiện ra một cái nghi hoặc:?
Tống??? Nghiên???
Trên màn hình, Tống Nghiên hoàn toàn không cảm giác được có cái gì không đúng, tinh thần phấn chấn bước vào cuộc họp mặt thường niên, cười tủm tỉm chào hỏi những người mình quen biết.
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp thong thả dời tầm mắt nhìn sang những thành viên của đội thực thi pháp luật.
Nhậm Bạch đứng tại chỗ, đối với Tống Nghiên mỉm cười với vẻ mặt ôn nhu.
Đại Xuyên sửa sang lại lễ phục kim sắc của mình, đối với Tống Nghiên tươi cười với vẻ mặt nhộn nhạo.
Hoàng Tam bí mật lấy gương ra kiểm tra lại tạo hình, vừa lòng ngẩng đầu lên, đối với Tống Nghiên cười với vẻ mặt hạnh phúc.
Ngay cả ba anh em tóc húi cua chính trực cũng......
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp không nỡ nhìn thẳng mà bưng kín mắt, rất nhiều tiểu yêu căm giận bất bình:
【 má ơi, cái tên Tống Nghiên này rốt cuộc có địa vị gì! Sao mà một đám mới vừa nhìn thấy cậu ta lại thay đổi 180o như vậy chứ? 】
【 còn có thể có địa vị gì! Khẳng định đó là hậu duệ của một con yêu vĩ đại nào đó! 】
【 kỳ họp mặt thường niên lần này cũng thật vi diệu nha, giải trí Thịnh Thiên mấy năm nay làm gì có cuộc họp mặt thường niên nào, thế quái nào mà khi SY đến thì lập tức mở ra? Mọi người cẩn thận suy ngẫm 】
【 hả, hay là kỳ họp mặt thường niên làn này chỉ để lấy lòng SY??? Hủ bại! Quá hủ bại rồi! 】
【 má nó tôi tức đến mức đầu óc choáng váng rồi! Mỗi ngày đều bật đèn xanh cho SY còn chưa nói, ngay cả Yêu Vương cũng không tìm vậy mà đón gió tẩy trần cho SY? 】
【 mọi người đừng nóng giận, chúng ta không phải còn có Hùng gia sao! Hùng gia đã lấy quạt Yêu Vương ra rồi, đây là muốn thực thi quyền lực pháp luật đặc biệt đó! SY thảm rồi!! 】
【......】
Đúng vậy!
Vẫn có Hùng gia vì bọn họ chủ trì công đạo mà!
Hùng gia đã trực tiếp lấy ra quạt Yêu Vương, còn nói quyết sẽ không để Tống Nghiên bước vào với mối quan hệ kiểu này, ngay cả khi chỗ dựa sau lưng cậu ta có cường đại như thế nào đi nữa?
Vì thế, ánh mắt mọi người lại động tác nhất trí trơi xuống người Hùng gia.
Thực tốt, Hùng gia vẫn như cũ mà đứng thẳng thân thể, cầm quạt Yêu Vương đứng ngay tại chỗ.
Mặc dù tư thế có hơi cứng đề, khuôn mặt có chút dại ra, nhưng......
Hiện tại mọi người đều trong trái tháng phấn khích, căn bản không chú ý đến những chi tiết này, chỉ nhìn thấy Tống Nghiên được bao quanh bởi một đám hoa hòe chim công của đội thựuc thi pháp luật, từng chút từng chút đi vào trong.
Gần, gần, càng ngày càng gần!
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Tống Nghiên từng bước từng bước cách Hùng gia càng ngày càng gần, cuối cùng cũng đứng yên trước mặt người nọ, sôi nổi nín thở lại.
Cùng lúc đó trong màn ảnh, Tống Nghiên nhìn cụ già khô gầy cứng đờ cầm quạt, thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Ngô, ông ơi, ông...... Rất nóng sao?"
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp: "......"
Mọi người trầm mặc một giây, cuối cùng thống nhất ra một kết luận ——【 khiêu khích! Rõ ràng là khiêu khích! Quá đáng giận! 】
【 để cậu ta đắc ý trước một giây đi, dù sao gia hỏa này lập tức sẽ cảm nhận được sự lợi hại của quạt Yêu Vương [ mỉm cười ]】
【 a a a Hùng gia uy vũ! Mau thổi bay đi nha! 】
Trong lúc đội quân đạn mạc hưng phấn không thôi không ngừng hô hào, trong màn hình, Hùng gia cứng đờ trưng một khuôn mặt già Nghiêm túc, khô cằn trả lời: "Không."
Giây tiếp theo, nét âm trầm trên mặt liền hiện ra một vẻ hiền từ cảm động tươi cười, đôi mắt già vẩn đục giống như được thắp một ngọn nến, chợt sáng lên.
Rồi sau đó, ông cúi đầu, run rẩy bước tới phía trước một bước, lại sợ hãi mà lui về nửa bước, bàn tay run run đem chiếc quạt tới trước mặt Tống Nghiên, trìu mến quạt quạt vài cái: "...... Lão sợ ngài nóng."
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp: "............"