Sở Diễn nhẹ nhàng trở mình, gương mặt nóng lên tiếp tục ngủ, không phải là một giấc mộng đẹp, nhưng cũng không tính là quá xấu.
Nhìn Sở Diễn như vậy, Tiêu Mục đột nhiên lại nghĩ tới đời trước khi nhìn thấy Sở Diễn ở trong ngục giam.
Khác với những tù nhân khác trên mặt mang đầy tử khí trầm trầm tuyệt vọng, hoặc là điên cuồng chờ ngày chết buông xuống.
Người ích kỳ giống như Sở Diễn sau khi mất đi hết thảy, Tiêu Mục cho rằng y hẳn là sẽ đau đớn muốn chết, tinh thần hỏng mất.
Hắn thậm chí còn có chút ác liệt nghĩ rằng, người như Sở Diễn nên giống như những tên tinh thần phân liệt quên cả đau đớn, không thiết sống mà hung hăng đâm đầu vào tường, muốn chấm dứt những ngày tháng lao tù, tự đẩy mình vào địa ngục.
Nhưng hết thảy lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Sở Diễn chỉ an an tĩnh tĩnh mà dựa vào góc tường, sắc mặt thản nhiên, giống một đứa trẻ ngoan ngoãn, ở nơi không thấy ngày mai này kiên cường tồn tại.
Khiến người ta không khỏi cảm thấy kết cục như vậy với y mà nói tựa hồ là quá mức thê thảm.
Nhưng những suy nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt.
Bởi vì sau khi Sở Diễn nâng mắt lên nhìn thấy hắn, thần sắc thản nhiên biến đổi, giống như nổi điên mà bò dậy xông tới chụp lấy song sắt nhà giam, cầu xin hắn thương xót, cứu y, y nguyện ý làm trâu làm ngựa cho hắn.
Vẫn là bộ dáng đáng ghê tởm như vậy.
Vậy mà lúc ấy hắn lại cảm thấy y thực đáng thương.
Mà hiện giờ Sở Diễn ngủ say, lại có sự sạch sẽ cùng thong dong giống như lúc ấy.
Ánh mắt Tiêu Mục nặng trĩu nhìn chăm chú vào y, từng suy nghĩ giống như dây đằng nảy sinh trong đầu hắn:
Nếu như người này vẫn luôn ngủ thì tốt rồi.
Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, người này cùng trước kia có chút không giống nhau.
Nhưng hắn trước sau đều cho rằng, một người bị lợi ích huân tâm như y sao có thể đột nhiên tốt lên, nếu có, vậy thì chỉ có khả năng y đang nảy sinh một d*c vọng khác.
Mà d*c vọng kia lại lớn lên dưới ánh mặt trời.
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới một người khác.
Đó là một thanh niên hắn quen biết được trên mạng.
Không có thân phận gì, cũng không có quyền thế gì, chỉ là một người làm công phổ thông.
Nhưng trên người y lại tựa hồ luôn mang theo một nguồn tinh thần phấn chấn bồng bột, rồi lại mang theo một loại thâm trầm bị năm tháng trầm tích*.
*Trầm tích là các thể lắng đọng các vật liệu đất đá sinh ra từ quá trình địa chất hoặc thiên nhiên khác. Có thể hiểu là người từng trải.
Thanh âm của y như bị mài giũa qua cát đá, nghe thực thoải mái, có thể làm tâm tình người nghe không tự kìm hãm được thả lỏng.
Người nọ cùng Sở Diễn giống như người của hai thế giới khác nhau, một người bình phàm mà nhiệt liệt, một người cao quý mà ghê tởm.
Nhưng này cũng không tính, rốt cuộc thân phận của Sở Diễn.... Là trộm từ người khác.
Hắn không hy vọng người nọ bị tiền tài che mờ nhân tâm.
Cũng không hy vọng người nọ vì tiền tài mà bán đi nhân cách.
Nhưng khi trải qua đoạn đối thoại hôm qua, hắn tựa hồ rõ ràng một việc.
Internet và hiện thực không giống nhau, người kia có lẽ có cuộc sống của chính mình, có lẽ có ái nhân của mình.
Hơn nữa người kia còn có d*c vọng chiếm hữu thật sâu với y.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Mục có chút không vui.
Chỉ là, từ nhỏ Tiêu Mục đã không được giáo dục qua tình yêu là gì, căn bản không biết làm sao để phân tích loại cảm giác này.
Vì thế hắn mạnh mẽ bức bách lực chú ý của bản thân chuyển dời đến nơi khác.
Trên giường bệnh Sở Diễn đã không còn sinh long hoạt hổ như ngày thường, trong nháy mắt đó hắn bỗng dưng nhớ tới một bức họa mỹ nhân bệnh, mang vẻ yếu ớt nhưng không dấu nổi vẻ mỹ miều.
Tiêu Mục là cô nhi, trước khi được Liên Bang nhận nuôi, hắn cơ bản không thấy qua thứ gì xa xỉ như vậy.
Một ngày nọ khi hắn đang bới rác tìm đồ ăn, hắn thấy được một bức tranh vừa được trưng bày lên, bức tranh ấy được đặt trong tủ kính viền hoa xung quanh.
Nếu nói trước kia nhận thức của Tiêu Mục đối với thế giới này là lương bạc, xấu xí, tàn nhẫn.
Vậy thì một ngày kia, đại khái là lần đầu tiên trong nhận thức của Tiêu Mục mơ hồ có khái niệm về cái đẹp.
Hắn vậy mà không thể hiểu được lại liên tưởng đến thứ này?
Nhìn Sở Diễn không thoải mái nằm ở trên giường, thân thể bị quân y màu xanh biển vây lấy, bộ dáng không thoải mái, Tiêu Mục có chứng cưỡng bách rất nhỏ, loại trường hợp này khiến hắn ít nhiều có chút không nhìn được.
Sau khi do dự một lúc, Tiêu Mục vậy mà ban phát thiện tâm quyết định giúp Sở Diễn cởi bỏ áo ngoài khiến y hô hấp khó khăn.
Rốt cuộc, người là do hắn mới thành như vậy, không thể mặc kệ.
Hắn nghĩ thầm, mình làm như vậy không phải bởi vì quan tâm y, mà là bởi vì hắn tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, không thể để Sở Thiên Khoát có cơ hội tìm hắn gây phiền toái.
Muốn thì nói đi sao hay da dẻ quá, còn lý do lý trấu=))))
Như vậy nghĩ, hắn liền nâng tay chạm vào cổ áo Sở Diễn, từng chút từng chút một cởi ra hàng khuy áo.
Tiếp theo hắn lại xốc chăn lên, muốn c ởi quần ngoài giúp y.
Lúc này, hắn phát hiện trong túi quần ngoài của Sở Diễn giống như có gì đó, căng phồng.
Đừng là vật phẩm vi phạm lệnh cấm gì đi.
Tiêu Mục thật sâu liếc mắt nhìn Sở Diễn một cái, sau đó lấy ra đồ vật trong túi, cẩn thận kiểm tra.
Đó là một vật giống như vòng cổ.
Hắn tùy ý bấm một cái nút, vậy mà khiến nó mở ra, trên màn hình nhỏ lập loè một ít tham số đã được điều tiết sẵn, trừ cái này ra, còn có một chỗ nghe thanh âm.
Một loại dự cảm quỷ dị đột nhiên nảy lên trong lòng Tiêu Mục.
Hắn nhấp môi, khuôn mặt căng ra, do dự một chút sau đó click vào nút nghe.
Một thanh âm quen thuộc xông vào nội tâm hắn, thanh âm kia ôn hòa như nước, lại khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng Tiêu Mục.
Biểu tình của Tiêu Mục ban đầu là khó có thể tin, sau đó là như phải chịu chấn động lớn, sau đó nữa là lâm vào một loại trạng thái vô lực, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Sở Diễn và [ ánh rạng đông ] là cùng một người?
Sao có thể.
Bọn họ vô luận là tính nết hay thân phận, hoàn toàn đều như hai người bất đồng.
Huống chi, loại người thân kiều thịt quý như Sở Diễn sẽ nguyện ý thức đêm chịu tội làm loại kiêm chức bồi nói chuyện này?
Y không coi đây là sỉ nhục đã là không tồi.
Hơn nữa, Sở Diễn không có khả năng biết tài khoản của hắn, loại chuyện này hắn không nói với ai, nếu y biết, khẳng định đã sớm bị dọa chạy, có khi còn muốn rải muối ngoài cửa lấy bình an, có khi còn muốn ngâm vài câu a di đà phật, Hallelujah*.
*Halllelujah gồm có 2 thành tố đó là: halla mang ý nghĩa đó là lời ngợi khen. Và Jah hay Yah chính là tên của Thiên Chúa. Như vậy thì halllelujah được tạm dịch nghĩa là lời khen ngợi Thiên Chúa. Ở trong tiếng anh thì từ halllelujah mang ý nghĩa tương tự như Praise His Holy Name đó chính là lời cảm tạ Chúa.
Tiêu Mục vô luận như thế nào cũng không thể tin nổi, trong lòng hắn bức thiết muốn đi xác nhận.
Nhưng mà, đêm qua người xa lạ kia đã gián đoạn liên hệ của mình và Sở Diễn, hắn cần đổi một thân phận khác một lần nữa tiếp cận y.
Ánh mắt Tiêu Mục nặng nề nhìn chăm chú vào Sở Diễn ốm yếu.
Nếu cậu thật sự là y.
Tôi muốn biết rõ ràng mục đích của cậu.
Cậu tốt nhất là không có ý đồ gì.
***
Thời điểm Sở Diễn tỉnh lại hoàn toàn không ý thức được áo choàng* của bản thân đã không còn, thậm chí bởi vì rốt cuộc bản thân cũng có một giấc ngủ đủ đầy mà lười giá duỗi eo một cái thật dài.
*ý là thân phận giả
Sau đó y nhìn thấy được một lão bác sĩ sắc mặt hòa ái: "Tỉnh rồi sao? Tỉnh nhanh lên thôi, bác muốn tan tầm."
"......"
Trước khi đi, lão bác sĩ còn cực kỳ tri kỷ cho y mấy hộp thuốc, có hộp thuốc viết chữ qua loa đến nỗi Sở Diễn hoàn toàn không đọc nổi cách dùng của nó.
Thời điểm Sở Diễn đi ra, sắc trời đã rất tối.
Cách đó không xa dưới ánh đèn đường loáng thoáng phác họa nên thân ảnh một người.
Tiêu Mục đứng ở chỗ tối, trong mắt là cảm xúc kích động mà Sở Diễn không hiểu.
Trong lòng Sở Diễn kinh hoàng, ý đồ làm bộ mình cái gì cũng không thấy, muốn yên lặng tránh đi người kia.
Nhưng Tiêu Mục sao có thể để y hài lòng, giống như một người anh trai hòa ái đi tới bên cạnh y nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Không thể không nói, người này giả vờ ôn nhu thật sự rất giống!
Tuy rằng trong lòng Sở Diễn biết rõ ràng, sự ôn nhu của hắn là con bọ cạp độc.
Sở Diễn không biết nên cự tuyệt như thế nào, vì thế chỉ có thể mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nói: "Được nha."
Sau đó thành thành thật thật đi theo sau hắn, vì để không quá khẩn trương, y cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình, một bên vừa đi vừa tự cổ vũ bản thân.
Nhưng mà lực chú ý của y rất nhanh đã bị một con mèo nhỏ súc bên trong xe hấp dẫn.
Nó cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, chân sau tựa hồ bị thương, gian nan mà thống khổ từng chút một li3m miệng vết thương.
Sở Diễn vừa nhìn liền đi không nổi, thế nên thời điểm Tiêu Mục quay đầu, Sở Diễn đã cách hắn một đoạn lớn.
Mèo nhỏ rất sợ người, sau khi thấy Sở Diễn ánh mắt lập tức sắc bén, lông mao trên người vốn dĩ mềm mại nhanh chóng xù lên, muốn uy hiếp tên địch nhân không rõ ý đồ này.
Trái tim Sở Diễn đều nhũn ra rồi.
Tuy rằng bị dọa, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ là như thế nào, y là bi3n thái sao?
Chú mèo nhỏ kia cũng không phải chủng loại mèo quý báu gì, cả người chỉ có hai màu đen trắng, là loại hình các quý tộc đều khinh thường nuôi.
Y thật cẩn thận mà ngồi xổm xuống, kiên nhẫn chờ đợi, còn nhỏ giọng học tiếng mèo kêu, ý đồ khiến mèo nhỏ chậm rãi buông xuống đề phòng.
Sở Diễn trầm mê đến có chút quên mình, thiếu chút nữa quên mất mình đang đồng hành cùng sói.
Thẳng đến bị bóng dáng của Tiêu Mục bao phủ, y mới muộn màng phát giác không thích hợp.
Hiện tại biểu đồ chiến lực hẳn là như vậy, mèo nhỏ sợ Sở Diễn, Sở Diễn lại sợ Tiêu Mục.
Nếu Tiêu Mục có chứng sợ hãi sinh vật có lông, như vậy biểu đồ chiến lực này lại càng phong phú hơn một chút.
Nhưng thực đáng tiếc, Tiêu Mục không có.
Hắn cực kỳ bình tĩnh xách mèo nhỏ từ phía dưới xe lên.
Sở Diễn có chút đồng tình nhìn chú mèo nhỏ kia, cảm giác cũng không sai biệt lắm so với vận mệnh đời trước của mình, cũng bị người gắt gao nắm chặt sau cổ, không thể phản kháng.
Tiêu Mục nhìn khát vọng trong mắt Sở Diễn, nhàn nhạt hỏi: "Thích?"
Sở Diễn sửng sốt một chút, cứng đờ gật gật đầu.
Khóe miệng Tiêu Mục nhẹ nhàng câu lên một chút, đặt mèo nhỏ vào trong lòng Sở Diễn.
Nhìn Sở Diễn thật cẩn thận mà vuốt v e mèo nhỏ, động tác mềm nhẹ phảng phất như sợ dọa đến nó, ánh mắt ôn nhu như nguyệt, Tiêu Mục cảm giác bức tường kiên cố trong lòng mình có cái gì đó tựa hồ đang từ từ nứt ra.
Y sẽ thích những thứ như này.
Vậy mà thật ra.... Không ngờ tới.
Nhưng mà khi đối mặt với hình ảnh hài hòa như vậy, nội tâm Tiêu Mục vậy mà không có chút cảm giác không ổn nào cả.