Trào dâng trong lòng hắn là nỗi đớn đau tột cùng, một cảm giác mà Chương Tuyển, người luôn giỏi tính toán mọi chuyện chưa từng trải qua trước đây.
Xa lạ mà lạnh băng, giống như ung nhọt trong xương chọc liên tục vào lòng hắn, khiến đầu óc hắn hoảng loạn như thể một giây tiếp theo có thứ gì đó sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong lòng hắn cố chấp tin tưởng rằng hắn có thể làm được những gì Lăng Phong đã làm, nếu Lăng Phong có thể khiến Sở Diễn tiếp nhận mình thì hắn cũng có thể làm được.
Hắn sẵn sàng thể hiện sự chân thành của mình với Sở Diễn.
Nhưng có lẽ ánh mắt Sở Diễn quá lạnh lùng, giống như sương giá ngày tuyết rơi lấn át đi ác ý và oán hận hắn từng trải qua trong quá khứ.
Hắn đã nhìn thấy sự hận thù và dữ tợn trong mắt những kẻ thù mình từng giết cũng như ánh mắt ghen tị điên cuồng của đám chó nhà có tang mà hắn đã từng bước trấn áp, hắn bình tĩnh đối phó với chúng, thậm chí còn xem đó là niềm vinh quang của riêng mình.
Nhưng Sở Diễn thì khác.
Chỉ cần y tỏ ra căm ghét hay bất mãn với hắn dù chỉ một chút cũng đủ làm hắn thấy vô cùng khủng hoảng, còi báo động trong lòng vang lên inh ỏi, không biết phải làm gì mới tốt.
Hắn đã từng không biết cảm giác này khó chịu đến mức nào cho đến khi thực sự cảm nhận được sự bất an và sợ hãi tận sâu trong lòng, đồng thời đầu ngón tay hắn run lên không thể khống chế, hắn biết mình đang sợ hãi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể chấp nhận được việc người này rời khỏi tầm mắt mình một lần nữa và đến một nơi mà hắn không thể chạm vào hay tìm thấy y.
Điều này quá dày vò và cũng quá tàn nhẫn.
Y tuyệt đối không thể rời đi.
Trừ khi hắn chết.
Chỉ khi đó hắn mới sẵn lòng để y đi.
Chương Tuyển biết rằng nếu mình tỏ ra là người yếu thế và để Sở Diễn biết rằng mỗi hành động của y đều có thể dễ dàng khuấy đảo trái tim hắn thì chắc chắn y sẽ không do dự khi rời đi. Bởi vì y biết hắn không dám làm bất cứ điều gì với y.
Vì vậy, Chương Tuyển hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại.
Đôi mắt hắn dần ảm đạm, cảm giác áp lực không nói nên lời càn quét tới.
Đôi mắt của Chương Tuyển thậm chí trông có vẻ hơi bệnh trạng, Sở Diễn cảm thấy cánh tay mình bị hắn siết đến phát đau.
Đôi mắt đen đặc của hắn vùi trong bóng tối, tựa như màn đêm khiến người ta không thể đoán được cảm xúc trong đó.
Giọng nói Chương Tuyển đã bình tĩnh trở lại: "Hôm nay là sinh nhật của em, đừng nghĩ về những điều không vui nữa, được không?"
Sở Diễn thở dài trong lòng.
Thật sự rất khó để đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
***
Chạng vạng tối, ánh nến thắp sáng nơi ở của Chương Tuyển.
Trước mặt Sở Diễn là một chiếc bánh kem lộng lẫy, trên đó có những ngọn nến sinh nhật đang nhảy múa trong ánh lửa huyền ảo.
Có lẽ bầu không khí này quá ấm áp, ánh nến mờ nhạt làm các đường nét mềm mại hơn khiến khuôn mặt của Chương Tuyển trông thật trìu mến, đôi mắt cũng thật dịu dàng.
Hắn cụp mắt, dùng ánh mắt dịu dàng chân thành chúc phúc: "Tiểu Diễn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tổ chức sinh nhật cho em như thế này. Khi vụ nổ kia xảy ra tôi tưởng rằng em đã chết. Khi đó, thế giới của tôi chỉ còn hai màu trắng đen đơn điệu, những thứ tôi từng quan tâm bỗng trở nên nhạt nhẽo và buồn tẻ."
"Tôi là người cho dù làm gì cũng phải lập kế hoạch trước. Trong tương lai tôi lập ra luôn có em ở trong đó. Khi em ra đi mà không nói một lời, những kỳ vọng về tương lai của tôi bỗng thay đổi, trở thành một cái vỏ rỗng. Cảm giác như kể từ bây giờ dù tôi có làm gì thì nó cũng đã mất đi ý nghĩa ban đầu."
Khi nghe Chương Tuyển nói chuyện với mình bằng giọng điệu trang trọng và thậm chí còn hơi lấy lòng như vậy, trong lòng y chỉ cảm thấy trào phúng.
Y còn nhớ kiếp trước để có thể sống sót dưới tay Chương Tuyển thêm vài ngày nữa, y cũng phải run rẩy cố gắng lấy lòng hắn như hắn đang cố gắng lấy lòng y bây giờ.
Nghĩ một chút còn rất giống một con chó một bên run rẩy đáng thương một bên lại phải không có tôn nghiêm vẫy đuôi lấy lòng người tổn thương nó.
Đáng yêu, đáng thương, đáng trách... và đáng ghê tởm.
Không còn cách nào khác, lúc đó y chỉ muốn sống sót, chỉ có sống mới có hy vọng nhìn thấy ngày mai, nếu chết thì sẽ chẳng còn gì nữa.
Nhưng bây giờ vật đổi sao dời*, người mà y từng cố gắng lấy lòng bấy lâu lại muốn lợi dụng không khí sinh nhật ấm áp cùng những món quà tinh tế để dỗ dành y hồi tâm chuyển ý, sao lại không khiến người ta cảm thấy mỉa mai cho được?
*mọi chuyện đều thay đổi
Có lẽ thế giới này đã hỏng đến không thể hỏng được nữa.
Dưới ánh nến lập lòe, Sở Diễn vẻ mặt bình tĩnh nhìn chiếc bánh hấp dẫn nhưng trong lòng lại không nhấc nổi một gợn sóng nào, như thể nó chỉ là một vật có thể tỏa ra hương thơm được thôi.
Chương Tuyển cũng không tức giận khi thấy y không động đậy, thay vào đó như một quý ông hắn nhặt dao lên cắt một miếng bánh có hình dáng đẹp mắt cho Sở Diễn và cẩn thận đặt nó lên cái đ ĩa trước mặt Sở Diễn.
Sở Diễn không nhận.
Y thực sự không biết làm thế nào mới có thể mặt dày ăn hết miếng bánh này, ăn hết miếng bánh do người đang muốn hủy diệt Mạt Duy tinh đưa cho mình.
Nhìn y như vậy, Chương Tuyển có chút đau lòng.
Nhưng bây giờ hắn sẽ không buộc y phải tuân theo mệnh lệnh của mình nữa.
Hắn đã sợ rồi, sợ người này sẽ lại rời đi một lần nữa vì sợ hãi.
Lần này tìm được là do may mắn.
Nhưng nếu có lần sau, lần sau nữa, làm sao hắn có thể tìm thấy em ấy đây?
Chẳng lẽ thật sự phải nhốt em ấy lại mới không thể mất đi lần nữa sao?
Bởi vì không thể kiểm soát được vặn vẹo và d*c vọng, trong một số thời điểm Chương Tuyển sẽ cảm thấy mình có chút mất khống chế.
Hắn thực sự rất muốn làm điều đó. Và chỉ cần hắn muốn thì hắn hoàn toàn có thể làm được.
Hắn có thể sắp xế cho Sở Diễn một thân phận mới sau đó giấu y ở một nơi mà chỉ mình hắn biết.
Nhưng... Hắn hiểu rất rõ tính tình Sở Diễn, nhìn thì có vẻ y có thể bị người khác tùy ý thao túng nhưng thực ra y mới là người khao khát tự do nhất.
Có thể, những thứ này hắn đều có thể cho y.
Nhưng nếu y muốn rời bỏ hắn để nhào vào vòng tay kẻ khác.
Hắn thực sự không biết mình sẽ làm gì.
......
Trong ánh nến lung linh, Chương Tuyển xắn tay áo lên một chút, sau đó bắt đầu giúp Sở Diễn rót rượu và giúp y cắt miếng bít tết trước mặt.
Những miếng thịt bò mềm mọng nước được bày ngay ngắn lên đ ĩa trước mặt Sở Diễn nhưng y lại không có chút cảm giác thèm ăn nào.
Nếu người ngoài không biết nhìn vào còn sẽ tưởng rằng Chương Tuyển là một quý ông lịch lãm, có học thức và xuất sắc.
Nhưng với Sở Diễn hắn càng cẩn thận tỉ mỉ y lại càng cảm thấy sợ hãi, ngay cả đồ ăn trước mặt cũng khó có thể nuốt xuống.
Người Sở Diễn sợ nhất trong đời chính là Chương Tuyển, bởi vì hắn đã kiểm soát cuộc sống trong vài năm cuộc đời vốn đã không dài lắm của y ở kiếp trước.
Huống chi, biểu hiện của hắn bây giờ khác hoàn toàn với trước đây, cực kỳ không bình thường.
Nếu là trước đây, lúc này hắn sẽ ép y ăn với giọng điệu ra lệnh, hoặc tìm người mà y quan tâm để làm con tin bắt y phải làm theo lời hắn nói, nếu không làm theo thì người kia sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Chương Tuyển bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng lại càng giống như đang tới gần điểm giới hạn nào đó.
Một khi vượt qua điểm đó, hắn sẽ bùng nổ.
Sở Diễn im lặng quan sát một lúc cuối cùng mới chậm rãi cầm dao nĩa lên.
Vì Lăng Phong bị nhốt nên đã nhiều ngày y không được ăn uống đàng hoàng.
Một mặt y lo cho sự an toàn của Lăng Phong, mặt khác, dạ dày của y đã bị Lăng Phong chiều đến hư, không thể quen được với những bữa cơm bình thường.
Nhìn thấy y cuối cùng cũng chịu ăn một chút, khóe môi Chương Tuyển chậm rãi hiện lên một nụ cười ôn hòa.
Nhưng còn chưa ăn được mấy miếng Sở Diễn đã nhịn không được chạy vào phòng vệ sinh nôn khan.
Dạ dày của y bây giờ rất yếu ớt nhất thời không thể chịu được món bít tết có mùi máu. Huống chi bây giờ trái tim y luôn căng chặt như dây cung làm sao có thể thèm ăn nổi, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Y tự giễu nghĩ, chẳng lẽ đây là lợn rừng khó ăn trấu* trong truyền thuyết?
*chắc chỉ những người khổ quen rồi, sướng k chịu được
Nhưng trong mắt Chương Tuyển, bộ dạng hiện tại của y lại mang ý nghĩa khác - Sở Diễn kinh tởm và chán ghét hắn đến mức ăn không ngon.
Khi nhận ra điều đó, khuôn mặt của Chương Tuyển gần như đã đen thành than.
Giọng nói của hắn không hề thăng trầm nhưng lại khiến Sở Diễn cảm thấy bất an: "Chán ghét tôi đến vậy sao?"
Sở Diễn rũ mi, đầu ngón tay khẽ run lên, hít một hơi thật sâu nói: "Trước khi hỏi vấn đề này, anh hãy thử nghĩ xem mình đã làm những gì."
Chương Tuyển nhìn y thật lâu, Sở Diễn có thể nhìn thấy hình bóng mình trong mắt hắn.
"Tôi biết em thích nơi này nên tôi sẽ không làm gì Mạt Duy tinh."
Sở Diễn có chút sửng sốt nhìn hắn, không nói gì.
Trong khi y còn đang choáng váng, Chương Tuyển đã nhanh chóng quét đi vẻ u ám trong mắt, thậm chí còn cười hỏi y: "Mấy món này không hợp khẩu vị của em sao? Tôi có thể cho người nấu lại món khác."
Sở Diễn thực sự rất muốn nói một tiếng, kỳ thật chỉ cần anh thả Lăng Phong ra mọi chuyện đều dễ nói.
Nhưng y không dám nói ra, sợ vô tình dẫm phải lôi* của Chương Tuyển, sau đó lại là một loạt hành động tìm chết...
*giống như kiểu bãi mìn á, dẫm là nổ
......
Bữa tiệc sinh nhật chỉ có hai người cuối cùng tan rã trong không vui, may mắn thay Chương Tuyển không ép buộc Sở Diễn, cũng không ép y phải tỏ ra vui vẻ. Dù sao đối với Chương Tuyển bây giờ điều quan trọng nhất chính là cảm xúc thực sự của y.
Hai bên cần thời gian và sự kiên nhẫn để hàn gắn mối quan hệ này.
Đầu tối, Chương Tuyển đã đến nơi Lăng Phong đang bị giam dữ.
Lúc đó Lăng Phong đang nhìn màn đêm qua cửa sổ, nghe thấy tiếng cửa mở hắn hơi quay đầu lại, trong mắt không có chút dao động nào, tựa hồ không hề kinh ngạc khi thấy Chương Tuyển đến.
Chương Tuyển tùy ý kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm Lăng Phong với đôi mắt đen hơn cả màn đêm, không thân thiện hỏi hắn: "Rốt cuộc thì cậu đã làm gì để mê hoặc em ấy?"
Lăng Phong tựa như đang nghe một câu truyện cười, bả vai hắn run lên vì cười, sau đó hình như đã nhận ra điều gì, hỏi: "Anh cũng biết?"
Chương Tuyển chỉ lạnh lùng nhìn hắn, như thể rất bất mãn với thái độ của hắn.
Lăng Phong thích nhìn Chương Tuyển vấp phải trắc trở, chỉ có những lúc thế này hắn ta mới có thể cởi bỏ lớp mặt nạ cao cao tại thượng bên ngoài và học cách suy ngẫm về những sai lầm của mình.
Lăng Phong chỉ đơn giản ngồi xuống và nhìn Chương Tuyển với vẻ mặt có chút kiêu ngạo khiến Chương Tuyển, người đang ngồi đối diện hắn ngứa ngáy vì tức giận.
Lăng Phong bình tĩnh nói: "Từ đầu đến cuối tôi chưa từng lừa gạt em ấy, cũng chưa từng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn. Tôi luôn đối xử với em ấy bằng cả tấm lòng, khác hoàn toàn với anh."
Thấy Chương Tuyển đang trầm tư với vẻ mặt không vui, Lăng Phong hài lòng tiếp tục ra tay: "Anh chỉ biết cưỡng ép. Với tính cách bướng bỉnh của Tiểu Diễn, em ấy đương nhiên sẽ nóng lòng muốn thoát khỏi anh."
Nghe Lăng Phong chọc trúng điểm đau của mình không chút nao núng, khuôn mặt Chương Tuyển tái nhợt, chỉ hận không thể bất chấp tất cả đánh đối phương một trận.
Hai người gằng co một thời gian, Lăng Phong cuối cùng cũng ngừng dùng những lời lẽ cay nghiệt chế nhạo Chương Tuyển mà thay vào đó hắn bắt đầu nghiêm túc hơn.
Khi Chương Tuyển vẫn còn tức giận, Lăng Phong đột nhiên hỏi một câu: "Anh có bao giờ nghi ngờ làm thế nào mà Tiểu Diễn có thể sống sót sau vụ nổ không?"
Chương Tuyển sửng sốt một chút, không khỏi bắt đầu suy nghĩ theo hướng này.
Không giống như Lăng Phong, hắn vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi thứ đã mất bỗng tìm lại được nên nhất thời không còn tinh lực suy nghĩ đến vấn đề này.
Lăng Phong đã chung sống với Sở Diễn một khoảng thời gian, hắn thông minh như vậy, rất nhanh đã nhận ra điểm này.
Một điểm cực kỳ quan trọng.
Mặc dù họ không có mặt khi vụ nổ xảy ra nhưng Quân Bất Thần đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nếu hắn tin chắc rằng Sở Diễn thực sự đã chết trong vụ nổ thì có nghĩa rằng chắc chắn phải có một sức mạnh siêu nhiên nào đó mới có thể cứu được Sở Diễn.
Sức mạnh đủ để đánh lừa tất cả.
Chương Tuyển trầm tư suy nghĩ.
Lúc này Lăng Phong bỗng hỏi một câu khiến Chương Tuyển kinh ngạc: "Chương Tuyển, tại sao trước khi Liên Bang ám sát tôi anh lại cho người giám sát Tiêu Mục?"
***
Những lời này khiến Chương Tuyển chấn động.
Quả thực việc Tiêu Mục là gián điệp vẫn luôn được che giấu rất kỹ, ở kiếp trước cho dù là hắn cũng chưa bao giờ phát hiện ra.
Sở dĩ đời này hắn có thể đề phòng trước được là bởi vì hắn là người trọng sinh, nắm chắc cục diện trong lòng.
Nhưng tại sao Lăng Phong lại hỏi vấn đề này.
Dưới ánh trăng tối mờ, ánh mắt của hai người đều trầm xuống.
Chương Tuyển nhìn Lăng Phong thật sâu như muốn đọc được gì đó trong mắt hắn.
Hắn chua xót nói: "Đúng vậy, đối với tôi, đây không phải là lần đầu tiên mất đi em ấy".
Lăng Phong chỉ trả lời hắn bằng sự im lặng.
Tại thời điểm này hai người đã đạt đến sự ngầm hiểu sâu sắc.
Một sự thật được sáng tỏ trong lòng hai người - cả hai đều đã được trọng sinh.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lăng Phong đưa ra một khả năng: "Tôi nghĩ năm đó chúng ta đã hiểu nhầm Sở Diễn. Ở kiếp trước, có thể có một thế lực nào đó đã khống chế em ấy, buộc em ấy phải đối nghịch với chúng ta."."
"Và thế lực đã cứu em ấy lần này rất có thể cũng là thế lực lúc đó."
"Không chỉ vậy, đôi mắt của Tiểu Diễn tới nay cũng chưa thể tìm ra cách chữa trị, em ấy chỉ có thể dùng một con chip để tạm thời nhìn thấy."
"Nhưng bây giờ, em ấy lại có thể nhìn thấy mọi thứ bằng chính đôi mắt của mình."
Chương Tuyển cũng có thể nhận ra sự khác biệt của Sở Diễn trong hai đời nhưng hắn đã không quá coi trọng điều đó bởi vì dù sao Sở Diễn cũng từng là đứa trẻ lớn lên dưới mắt hắn và hắn biết bản chất của y vốn không tệ. Sở dĩ lần gặp mặt đầu tiên ở kiếp này y không đối nghịch với Lăng Phong chỉ đơn giản là vì Sở Diễn không gặp được mẹ ruột trong bữa tiệc đính hôn đó, cũng không được bà ta tiết lộ sự thật tàn khốc.
Nhưng Lăng Phong lại cho hắn một khả năng mới.
Chẳng lẽ thật ra Sở Diễn cũng đã trọng sinh nên mới không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa?
Tuy nhiên, rõ ràng Lăng Phong biết nhiều hơn hắn.
Lăng Phong xoa xoa cổ tay, tựa như đang cố tìm một tiêu điểm cho đôi mắt của mình, lại tựa như hắn đang hồi tưởng lại quá khứ.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Kỳ thực, kiếp trước Sở Diễn chưa bao giờ ghét bỏ tôi, từ đầu đến cuối đều chưa từng."
Nghe vậy, đôi mắt Chương Tuyển hơi mở to.
Lăng Phong bình tĩnh nói ra sự thật: "Kiếp trước, sau khi đạt được thân phận Đại Hoàng tử, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong phòng em ấy."
"Trong cuốn nhật ký này hầu như ngày nào em ấy cũng xin lỗi tôi và không tiếc lời nói rằng tôi sẽ hạnh phúc như thế nào trong tương lai."
Lúc này bờ vai hắn khẽ run lên, hắn tự giễu cười cười: "Hơn nữa tôi cũng không biết em ấy đang nghĩ gì, em ấy luôn ngoan cố tin rằng cho dù là anh hay Đoạn Trạch Vân, Tiêu Mục hay Quân Bất Thần, cuối cùng đều sẽ động lòng với tôi."
Sau khi nghe những lời hoang đường như vậy, nhất thời Chương Tuyển không thể tiếp thu nổi.
Chết cười, sao hắn có thể yêu Lăng Phong được?
Cách đây không lâu hắn còn bởi vì ghen tị mà muốn xóa sổ Lăng Phong khỏi thế giới này.
Nhưng lại sợ Sở Diễn sẽ thương tâm nên hắn mới không ra tay nữa.
Vậy mà Sở Diễn lại cho rằng hắn sẽ yêu Lăng Phong?
Cái đầu nhỏ bé của em ấy nghĩ gì suốt cả ngày vậy?
Đương nhiên, Lăng Phong cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng rất nhanh hắn lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi biết từ trước đến nay Tiểu Diễn chưa từng muốn làm tổn thương tôi, cho nên kiếp trước em ấy mới sống khổ sở như vậy."
"Nhưng tại sao hành vi của em ấy lại không nghe lời suy nghĩ của chính mình? Anh không nghĩ rằng có điều gì đáng nghi ở đây sao?"
Vẻ mặt Chương Tuyển cũng trầm xuống.
"Ý cậu là có thứ gì đó đã khống chế hành vi của em ấy, khiến em ấy phải đối nghịch với chúng ta rồi tự hủy hoại mình?"
Lăng Phong cũng trầm mặc gật đầu.
Trên thực tế, hai người đều có suy nghĩ giống nhau về chuyện này.
Không ai trong số họ muốn tin rằng suy nghĩ vừa rồi là chính xác.
Bởi vì nếu thật sự là như vậy, Sở Diễn đã phải chịu thương tổn cả hai đời.
Em ấy đã bất lực và tuyệt vọng biết bao khi bị vứt bỏ, bị hãm hại, cuối cùng là buông bỏ từng chút một.
Nhưng càng khiến người ta tuyệt vọng hơn nữa là từ đầu đến cuối bọn hắn đều đứng ở phía đối lập với em ấy, thậm chí còn là thủ phạm.
Gió đêm đập vào cửa sổ.
Cửa chính và cửa sổ rõ ràng đều bị đóng chặt nhưng Chương Tuyển lại chưa bao giờ cảm thấy lạnh đến thế.
Sắc mặt Lăng Phong cũng không tốt, mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi vạch trần những suy đoán này cho người khác, cảm giác vẫn rất khác.
Nhất thời không khí trầm lặng đến chết người.
Chương Tuyển đã bất động trong một thời gian dài.
Trong lòng vô cùng đau đớn.
Những vết thương trên cơ thể Sở Diễn dường như đã phản phệ lên cơ thể họ, hành hạ và thiêu đốt lẫn nhau.
Không biết đã qua bao lâu, hắn chậm rãi đưa tay lên che mặt, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt lúc này của hắn.
Lòng Chương Tuyển đau đớn kịch liệt, lẩm bẩm: "Tôi không biết, tôi thực sự không biết."
Dù sao Lăng Phong cũng không phải Sở Diễn, hắn cũng không biết kiếp trước Chương Tuyển đã làm những gì với y.
Tuy nhiên, hắn đã đọc được nhiều lời phê phán khác nhau của Sở Diễn với Chương Tuyển trong nhật ký.
Hắn cũng biết rằng Sở Diễn trong tay Chương Tuyển đã rất đau, thật sự rất đau.
Đây là lý do tại sao hắn lại ghét Chương Tuyển đến vậy.
Tất nhiên, hắn cũng ghét bản thân không kém.
Nếu kiếp trước hắn cẩn thận hơn thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.
Nếu như cẩn thận hơn, hắn sẽ phát hiện mỗi lần Sở Diễn tới tìm hắn gây phiền toái trên mặt đều có chút mất tự nhiên.
Nếu như hắn kiên nhẫn hơn một chút, hắn sẽ phát hiện Sở Diễn chưa bao giờ muốn tranh đoạt bất cứ thứ gì với hắn. Trái tim y vẫn luôn sạch sẽ và không bị vấy bẩn.
Tuy nhiên, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cái gì đã mất thì không bao giờ có thể bù đắp được.
Thứ lưu lại cũng chỉ có sự sám hối của hắn và những vết thương chẳng thể lành trong lòng người nọ mà thôi.
Còn có thể vãn hồi không?
Còn có thể chuộc tội không?
Không ai có thể nói rõ.
Tối muộn, Lăng Phong kiên quyết nói: "Tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra thứ đã từng khống chế em ấy."
Đầu ngón tay Chương Tuyển siết chặt, trong mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.
***
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Sở Diễn chậm rãi hé đôi mắt mệt mỏi ra.
Thành thật mà nói, đêm qua y cảm thấy mình thực sự đang dò xét điểm mấu chốt của Chương Tuyển hết lần này đến lần khác.
Nếu ngày nào đó không thể nhịn nổi nữa hắn sẽ giết y luôn cũng không chừng.
Y ngáp một cái sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi giường, cẩn thận mở hé cửa, cố gắng quan sát xem trong phòng khách có bóng người không nên có mặt hay không.
May mắn thay, không có ai cả.
Chắc là do y dậy muộn quá, chim chóc chăm chỉ đã đi làm hết rồi.
Y chán nản nằm xuống giường, thất thần nhìn trần nhà.
Lúc này, bên tai y vang lên âm thanh điện tử thanh thúy.
"Ký ký ký ký ký chủ! Ta mang đến cho ngươi một tin vui!"
Sở Diễn không có tâm tình để ý tới nó, chỉ dùng ánh mắt đờ đẫn nói: "Là tin tức về tận thế hay đội tuyển bóng đá quốc gia đoạt chức vô địch thế giới?"
Hệ thống:"......."
Tại sao sau một thời gian không gặp người này lại càng chán đời hơn rồi?
Tuy nhiên, nó chắc chắn rằng tin tốt sắp tới sẽ khiến y phấn khích.
"Là thế này ký chủ, ta có biện pháp đưa ngươi về nhà."
Nghe vậy, ánh mắt Sở Diễn thực sự sáng lên.
Y sốt ruột hỏi: "Nhà nào? Làm sao về được? Về nhà ai?"
Hệ thống trả lời: "Đương nhiên là về nhà ngươi! Ta có biện pháp đưa ngươi trở lại thế giới ban đầu!"