Sở Diễn đã bắt đầu không khống chế được nghĩ tới việc nếu mình trở thành nô lệ sẽ là bộ dáng gì, nhưng nói thật, nếu muốn nuôi một nô lệ như y thì phí tiêu hao sẽ rất lớn, bởi vì y còn có một con chip gào khóc đòi ăn, còn cần phải nạp điện đấy.
Nói không chừng điểm tàn khuyết này có thể ở thời khắc mấu chốt cứu vớt y một chút.
Sở Diễn cảm giác cả người tức khắc tràn ngập trí tuệ, y muốn giải thích với thương nhân không có ý tốt kia một chút, rằng mình là tàn thứ phẩm*, làm gì cũng không được, thêm phiền toái số một, mua tôi chẳng khác nào mua phải thứ có hại, mua chẳng khác nào mắc mưu, loại mua bán lỗ vốn này ông xác định muốn làm không? Thật sự còn muốn làm không?
* thứ đồ không hoàn hảo có khiếm khuyết
Nhưng có lẽ là do Sở Diễn quá mức khẩn trương, nghĩ sẵn trong đầu một đoạn dài như vậy nhưng tới bên miệng lại biến thành: "Nhưng mà mắt tôi không tốt."
Thương nhân khinh miệt nói: "Yên tâm, cậu mù cũng không ảnh hưởng đến việc cậu làm nô lệ."
"......."
Thời điểm chủ nhân đang nói chuyện tùy tùng lại tự tiện xen mồm là một việc không hợp quy củ.
Nhưng sau khi thương nhân nói câu kia với Sở Diễn lại nịnh nọt nhìn về phía Tiêu Mục mới phát hiện trong mắt hắn không biết khi nào đã tràn ngập tức giận, hơn nữa sự tức giận này tựa hồ là hướng về ông ta.
Thương nhân giỏi xem mặt đoán ý lúc này đột nhiên có chút hoảng loạn.
Không nên a, loại tình huống này ông ta cơ bản chưa từng gặp qua.
Lại nói, một chủ nhân nếu như thật sự sủng ái nô bộc của mình thì đại khái sẽ không đưa người tới những nơi thế này, bởi vì điều này không khác gì đưa gia súc vào lò sát sinh, dụng ý không cần nói cũng biết.
Thấy tình thế không tốt, đầu óc thương nhân bắt đầu nhanh chóng tự hỏi, ông ta dọn ra dáng vẻ rất có danh vọng một vị bá tước, nửa nịnh nọt nửa cường điệu nói: "Các hạ, tôi lần này theo nhu cầu của bá tước Vương Ân chọn ra một nô lệ đủ tư cách, cũng không có ý tứ mạo phạm ngài...."
Lời còn chưa nói xong, giây tiếp theo, việc khiến tất cả mọi người khiếp sợ đã xảy ra.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng Tiêu Mục đã trở tay bóp lấy cổ ông ta, cảm giác hít thở không thông từ yết hầu lan tràn đến dây thần kinh toàn thân, cảm giác kh ủng bố thấm vào từng giọt máu, tên thương nhân không biết lựa lời kia cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch giãy giụa trong gông cùm xiềng xích của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Sở Diễn nhìn thấy bộ dáng tức giận như vậy của Tiêu Mục ở đời này, trước kia lửa giận của hắn đều bị giữ lại trong lòng, bởi vì hắn giỏi ngụy trang, rõ ràng là một người không có mấy cảm tình, lại có thể ngủ đông nhiều năm như vậy ở Đế quốc, lại còn có thể để lại hình tượng ôn nhu hiền lành trong lòng đại đa số mọi người.
Đây tuyệt đối không phải việc đơn giản.
Nhưng Tiêu Mục lại làm được.
Nhưng bây giờ, hắn vậy mà không hề lường trước ném thương nhân kia lên vách đá, động tĩnh không nhỏ, dùng lực rất lớn, bức tường cũng bị lõm xuống.
Những nô lệ bị nhốt trong lồ ng sắt, hàng năm chịu đựng những đòn hiểm của thương nhân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tên côn đồ kia bị ném xuống ngay cả đứng lên cũng không thể, họ cả kinh không khép được miệng sau đó lại yên lặng cảm thấy sảng khoái trong lòng, thậm chí còn nghĩ lại tiếp một lần nữa.
Biểu tình Tiêu Mục thực bình đạm, phảng phất như cái gì cũng không phát sinh.
Thời An Hà đã bị dọa đến choáng váng, anh ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Tiêu Mục sẽ đột nhiên động thủ, theo lý mà nói hắn chỉ cần từ chối một tiếng là được rồi, hoàn toàn không cần phải động thủ.
Mà Sở Diễn vừa rồi còn đang hãm sâu trong sợ hãi cũng ngốc luôn rồi.
Nếu y tự luyến một chút nói rằng y đã nghĩ Tiêu Mục có phải đang xả giận thay y hay không.
Nhưng khả năng này thật sự rất lớn, Tiêu Mục là hạng người như vậy sao, cho dù như vậy thật thì dựa vào cái gì mà hắn lại phải đối tốt với y.
Y không rõ.
***
Tiêu Mục cuối cùng vẫn phục tùng mệnh lệnh đưa Sở Diễn về chỗ Quân Bất Thần.
Nhưng sau khi tới nơi hắn cũng không lập tức rời đi, Sở Diễn và Thời An Hà chỉ có thể nơm nớp lo sợ ở chung một phòng với hắn.
Cho dù khẩn trương như thế, Sở Diễn cũng chỉ có thể tận tâm tận lực thực hiện đạo đãi khách.
Y bó tay bó chân rót một ly trà cho Tiêu Mục, sau đó thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, cũng không nhìn hắn, ánh mắt trôi lơ lửng như vậy, khi thì nhìn những bóng cây ngoài cửa sổ, khi thì nhìn những bức màn thêu hoa.
Y muốn cứ như vậy ở chung với Tiêu Mục.
Nhưng mục đích Tiêu Mục ở lại không phải ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với y.
Rất nhanh, Sở Diễn đã bị Tiêu Mục kéo tay tới gác mái.
Thời An Hà trố mắt nhìn một màn này, không dám nói lời nào cũng không dám lộn xộn, nhưng sau khi cứng đờ như gà ở dưới lầu trong lòng anh ta lén lút tính toán xem có nên nói với Tổng thống chuyện hôm nay không.
.......
Thời điểm Tiêu Mục đưa Sở Diễn lên gác cánh cửa cũng phải tội, thân cửa bởi vì chịu không nổi lực đạo không biết nặng nhẹ của Tiêu Mục ngăn không được mà run rẩy.
Sau khi vang lên một tiếng kia căn phòng trở lại dáng vẻ an tĩnh, an tĩnh đến tựa như chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Ánh mắt Tiêu Mục nhìn Sở Diễn cực kỳ khắc chế, nhưng cho dù là ai cũng có thể nhìn ra những cảm xúc bị mạnh mẽ kiềm chế nơi đáy mắt, nóng cháy mà mãnh liệt, đau đơn kịch liệt đến khôn kể.
Hắn muốn nói điều gì.
Sở Diễn trố mắt nhìn hắn.
Sau quãng trầm mặc lâu dài, Sở Diễn chỉ có thể lẳng lặng cảm được sự ấm áp nơi cổ tay còn đang giữ chặt y, lực độ không dung nghi ngờ.
Cảm xúc của Tiêu Mục hiện tại so với quá khứ mà nói là quá mức lỗ m ãng.
Nhưng Sở Diễn lại cảm thấy bản thân hiện tại cực kỳ bình tĩnh.
Sự trầm mặc một khắc này tựa hồ phá lệ dài lâu.
Hai người giằng co một lúc sau, Tiêu Mục đặt ánh mắt nặng trĩu lên Sở Diễn, bởi vì cảm xúc kích động mà hốc mắt hơi đỏ lên.
Hắn hỏi: "Cậu ở chỗ này.... Sống tốt không?"
Dừng một chút, hắn lại gian nan bổ sung: "Quân Bất Thần không làm gì cậu phải không."
Sở Diễn thật ra không nghĩ tới Tiêu Mục vậy mà lại để ý loại vấn đề này.
Theo lý mà nói, sứ mệnh của Tiêu Mục cơ bản đã hoàn thành, hắn hoàn toàn không cần phải ở chỗ này lá trái lá phải* với mình.
* kiểu nói chuyện vòng vo lung tung nhằm thoát tội, để đối phương không truy hỏi nữa á
Hắn hoàn toàn có thể từ đây trở thành người lạ với mình, không còn liên quan gì nữa.
Từ ích lợi mà nói, y là chiến lợi phẩm mà Tiêu Mục thay Liên Bang mang về.
Từ tình cảm mà nói, Tiêu Mục hẳn là sẽ không có bất kỳ tình cảm gì với mình, nhiều lắm chỉ là bao cát mà hắn yêu tha thiết mà thôi.
Từ giá trị lợi dụng mà nói, hiện tại Sở Diễn đối với Tiêu Mục chẳng khác gì phế phẩm.
Một khi đã như vậy, vì sao hắn còn muốn hỏi mình vấn đề này.
Tuy rằng không rõ, nhưng Sở Diễn vẫn thật thà đáp: "Không đến mức tốt nhưng cũng không đến mức tệ, không cần để ý."
Ánh mắt Tiêu Mục thật sâu nhìn y, tựa hồ như đang phán đoán xem trong lời nói của y có mấy phần thật giả.
Nhưng thực hiển nhiên, Sở Diễn nói chính là sự thật, bởi vì thời điểm y nói những lời này, ánh mắt không có trốn tránh, cũng không có sự trôi nổi.
Trong lòng Tiêu Mục* không khỏi cảm thấy an tâm, sau đó lại chợt cảm nhận được một trận chua xót.
*Chỗ này tg để là SD nhưng thế lại k hợp lý nên mình sửa lại
Hắn nói: "Nếu có một ngày cậu muốn rời đi, vậy thì hãy nói tôi biết."
"Tôi nhất định sẽ mang cậu đi."
***
Cả ngày nay tinh thần Sở Diễn luôn hoảng hốt.
Những lời cuối cùng của Tiêu Mục hôm đó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng y, thật lâu không thể tiêu tán.
Mặc kệ Tiêu Mục có tâm tư gì nhưng hắn dám mạo hiểm bị Quân Bất Thần theo dõi mang mình rời đi, đây tuyệt đối là điều thường nhân khó có thể làm được.
Nhưng cho đến hôm nay, Sở Diễn mới phát giác mình còn không dám tiếp thu ân huệ của người này.
Hai luồng suy nghĩ trong đầu y không ngừng giết hại lẫn nhau, Tiêu Mục rốt cuộc đang có tâm tư gì, đây là do hắn đột nhiên phát hiện lương tâm, quên mình vì người quyết định hy sinh chính mình để tạo cho Sở Diễn một điều kiện dưỡng lão tốt đẹp, hay đang dùng âm mưu, cử ra Tiêu Mục để khảo nghiệm xem Sở Diễn có thành thật hay không, có nguyện ý ngoan ngoãn ở lại Liên Bang hay không, một khi y thật sự rời đi, vậy thì nghênh đón y chính là mười đại khổ hình đến từ cổ đại, một trượng hạ xuống, một đường máu, một tầng da!
Sau một hồi thiên nhân giao chiến* Sở Diễn chậm rãi có khuynh hướng thiên về quan điểm phía sau, thậm chí đã bắt đầu âm thầm bội phục Tiêu Mục thật là có tâm kế, âm mưu dương mưu**, một từ "Mỹ***" cũng không đủ nhưng hắn lại dùng phần tâm kế này lên người nửa tàn phế như mình.
* là kiểu có 1 thiên thần 1 ác quỷ ở 2 bên khuyên nhủ ấy
*chắc là chỉ sự mưu kế của TM thôi
***chỉ sự hoàn mỹ
Nếu hắn đem phần tâm tư này đặt ở việc thống nhất vũ trụ thì đảm bảo tương lai biển sao trời mênh mông kia sẽ được đặt tên là Tiêu Mục.
Sở Diễn cảm ơn chỉ số thông minh ưu tú của bản thân đã giúp y phát hiện chân tướng, kịp thời lẩn tránh khả năng phát sinh nguy hiểm, tâm tình rất tốt.
Tâm tình tốt, y bắt đầu nhìn đến vấn đề ăn uống.
Hiện tại anh em nhà kia còn chưa trở về, hơn nữa phỏng chừng đêm nay cũng sẽ không trở về ăn cơm.
Việc này kỳ thật rất dễ đoán, bởi vì hiện tại trong phòng bếp không có người làm việc.
Tuy rằng thân phận của Thời An Hà hiện tại đang là con tin, nhưng anh ta cũng từng là một Hoàng tử.
Cho dù chỉ là một Hoàng tử không được sủng ái nhưng cũng không thể dùng người thường để so sánh, tốt xấu anh ta cũng từng huy hoàng! Không được sủng ái tính cái gì, chẳng qua là không thể thường xuyên tham gia nghị sự, ăn không phải là sơn trân thì cũng là hải vị, không thể thường xuyên mặc quần áo đặc cung* của Hoàng gia nhưng tốt xấu gì cũng là nhãn hiệu cao cấp.
*kiểu được đặt riêng, chỉ được cũng cấp cho nhóm đối tượng đó thôi
Cho nên nhìn bộ dáng hai mắt đen xì của anh ta, thực hiển nhiên, anh ta sẽ không nấu cơm.
Thời đại tinh tế, chỉ có hai loại người không cần người máy nấu cơm gia đình.
Một loại là không mua nổi.
Một loại khác chính là thân phận cao quý, có thể mời đến đầu bếp đặc cấp, chú ý phong phú mùi vị, có được cảm giác ăn cơm vui vẻ và chờ mong của người có tiền.
Quân Bất Thần hiển nhiên thuộc về vế sau.
Nhưng thực hiển nhiên, không có người máy cố định thời gian công tác, chủ nhân cũng không ở, chúng ta muốn làm việc thật tốt vậy thì phải có giác ngộ của người làm công, Sở Diễn và Thời An Hà đành tự giải quyết bữa cơm này.
Thời An Hà quyết định nếm thử cảm giác đói khát.
Sở Diễn mở cửa nhà bếp.
Thời An Hà nghe thấy mùi hương đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
"Cậu biết nấu cơm?!"
Lúc này Sở Diễn đã đánh xong trứng gà cũng đã bỏ cơm vào trong nồi, vừa đảo vừa trả lời: "Đúng vậy."
Thời An Hà xác thật không nghĩ tới, người này vậy mà so với mình lại càng chuyên nghiệp hơn, vậy mà đã nắm giữ tới tinh túy "Muốn bắt được trái tim của ai đó thì trước tiên phải bắt được dạ dày".
Thời điểm Sở Diễn nấu cơm cực kỳ an tĩnh trầm ổn, hơn nữa tươi cười thực ôn hòa, có một loại cảm giác thân thiết không chịu khống chế thoát ra ngoài.
Đương nhiên, là phát ra cùng với mùi thơm của cơm chiên trứng.
Thời điểm Thời An Hà còn đang ngây người, Sở Diễn ôn thanh nói: "Mang bát lại đây."
Bát? Bát gì?
Thấy anh ta bất động, Sở Diễn không rõ nguyên do tiếp tục nói: "Cầm bát lại đây, tôi xới cơm cho anh."
Lúc này Thời An Hà mới chú ý tới lượng cơm trong nồi là phân lượng dành cho hai người.
Sau khi ngắn ngủi kinh ngạc trong lòng, một dòng nước ấm chậm rãi chảy lên ngực, làm ấm áp lồ ng ngực tràn đầy ích lợi được mất cùng tính kế.
Thời An Hà muốn ngang ngược nói một câu không ăn.
Nhưng hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhiều gì cũng có chút đói bụng. Huống chi, hiện tại Sở Diễn tạm thời xem như tiền bối của mình, nếu phật ý tiền bối vậy tương đương với việc không cho y mặt mũi.
Anh ta luôn theo bản năng đem mọi việc cân nhắc đến ích lợi được mất.
Nhưng khi anh ta mở to hai mắt, trố mắt nhìn những hạt gạo ánh vàng đầy ắp trong bát, trong thời gian ngắn vậy mà lại không thể suy xét phức tạp như vậy.
Anh ta nghĩ: Vẫn nên ăn cơm trước tái chiến sau.
Trời dần tối, Sở Diễn một bên bưng bát, một bên duỗi cổ hướng ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Loại cảm giác này giống gì nhỉ?
Giống lão nhân goá bụa* chờ con cái trở về.
*mấy chương trước có từ này mà quên note, là kiểu người già đơn thân, cô độc một mình ấy
Đây là đối thủ cạnh tranh của anh ta.
Nhưng vì sao y cùng mọi người lại không giống nhau.
Từ trên người y không hiện ra chút d*c vọng cạnh tranh nào, phảng phất được mất đối với người này mà nói không hề có ý nghĩa.
Cạnh tranh cùng một người không hề có tâm tiến tới như vậy vốn đã rõ ràng đáp án, y so với bất kỳ ai khác đều hiểu được như thế nào mới có thể khiến người ta vui vẻ, như thế nào để ngụy trang thành một bộ dáng hoàn mỹ làm mọi người vừa lòng.
Nhưng không biết vì sao, anh ta luôn có một loại cảm giác mình tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể thắng được người này.
Bởi vì y tựa như một quần chúng thờ ơ đối với thế giới, không vui không giận nhìn khốn cảnh của chính mình, cũng nhìn chuyện xưa của người khác, nhưng tựa hồ cũng không chỉ là xem, khi thấy những người khác không có đường lui cũng sẽ duỗi tay kéo lên một phen, cũng không cần lời cảm ơn, chỉ tiếp tục bình đạm thong dong đi tới nhân sinh thuộc về chính y.
Thời An Hà nhìn thoáng qua liền hấp tấp dời đi ánh mắt, sau đó che mặt lại, dùng sức lùa cơm.
Chậc... Mặn quá.
***
Vô luận như thế nào, khi Sở Diễn và Thời An Hà ngươi một ly ta một ly chạm cốc uống xong hai cốc nước lớn ( chủ yếu là vì mặn), Quân Bất Thần rốt cuộc mang theo Quân Vong trở lại.
Quân Vong vừa trở về liền như gà con nhào vào lòng y, Quân Bất Thần lạnh lùng nhìn cách ở chung hằng ngày của bọn họ, sâu trong ánh mắt đều là không hiểu.
Trong phòng còn tàn lưu mùi trứng và cơm, như vậy rất tốt, bởi vì từ mùi hương trong không khí bọn họ hẳn là không thể đoán ra phần cơm chiên trứng này quá mặn.
Cảm ơn cảm giác mông lung, mơ hồ này.
Nhưng chẳng qua Quân Bất Thần cũng không để ý đến việc cơm có mặn hay không, mà hỏi Sở Diễn một vấn đề ngoài dự đoán của y.
"Đêm nay không có người nấu cơm cho cậu sao?"
Cấp trên đang dò hỏi xem công nhân công tác có tích cực hay không sao.
Sở Diễn cảm giác mình giống như một học sinh bị bắt đi tìm giáo viên cáo trạng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng y còn chưa trả lời, Quân Bất Thần đã hiểu.
Hắn thực bình đạm nói: "Về sau ta không ở đây, cũng sẽ có người cung cấp đồ ăn cho cậu."
Sở Diễn nghe xong lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Trời ạ, vị cấp trên này là đột nhiên tiếp nhận phẩm đức giáo dục tốt đẹp, hiểu được cấp dưới làm việc không thể chỉ dựa vào thức ăn tinh thần sao.
Nhưng hắn hoàn toàn không cần phải làm đến mức này.
Mình ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la*, tiểu trong suốt**, nói nghiêm trọng một chút thì là một phạm nhân.
* nhân vật thấp yếu, nhỏ bé không cần để ý
**người có cảm giác tồn tại thấp
Nếu là tù phạm vậy thì không phải trước khi đi lên đoạn đầu đài mới có thể ăn ngon một bữa sao.
Sở Diễn nghĩ không rõ cũng không nghĩ nữa, chỉ xem loại quan tâm vi diệu này của Quân Bất Thần như là thuận miệng nhắc tới.
Y nghĩ mình và Quân Bất Thần bảo trì quan hệ an ổn không có việc gì là tốt, hắn đối với mình tốt một chút thì mình vui vẻ hưởng thụ, hắn đối với mình kém một chút thì mình cũng có thể nhẫn nhịn.
Y sẽ không có bất cứ yêu cầu gì với Quân Bất Thần, một là không có lá gan này, hai là nói ra cũng vô dụng.
Bất quá y không nghĩ tới là thế sự vô thường, trời không chiều lòng người, sau đó không lâu tương lai, y vậy mà thật sự muốn đánh bạo đi cầu xin Quân Bất Thần, thỉnh hắn buông tha cho một người.....
***
Ngày đó Sở Diễn mới vừa lừa Quân Vong len giường ngoan ngoãn ngủ, lại lao lực ngăn cậu mạnh mẽ giữ chặt mình lại, cho mình uống thuốc, thực hiện một loạt hành vi bất lương không cho mình rời đi.
Nhưng y vẫn dùng thủ đoạn lo lắng giảng đạo lý cho cậu ta, tỷ như cưỡng bách sẽ không chiếm được ai cả, nếu ngài còn muốn cưới một người vợ xinh đẹp, không muốn đơn độc cả đời thì phải học được buông tay.
Y còn chọn phương pháp dạy học cổ vũ, tỷ như hôm nay học được buông tay, ngày mai sẽ nhận được càng nhiều vân vân mây mây, sau đó thông qua ngôn ngữ khích lệ bảo cậu ta lập tức, lập tức buông mình ra.
Không nghĩ tới chính là Quân Vong vậy mà thật sự nghe lời, hơn nữa đôi mắt còn có chút lập loè, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mặc kệ cậu ta nghĩ gì, Sở Diễn kéo bức màn xuống, đóng cửa lại, sau lưng dựa lên cửa, cảm nhận được sự gian khổ khi phải dỗ trẻ con ngủ.
Nhưng rất nhanh y đã không còn sức để mệt mỏi.
Bởi vì Thời An Hà mang đến cho y một tin tức đủ để khiến y nhảy lên ngay tại chỗ:
Tiêu Mục, hắn, bị bỏ tù!!!
Sở Diễn khiếp sợ đến nỗi ánh mắt dại ra, không nói nên lời, hốt hoảng, giống như thiểu năng trí tuệ, từng câu từng chữ gian nan hỏi: "Vì.... Vì sao?"
Ánh mắt Thời An Hà quỷ dị nhìn y, buồn bã nói: "Tổng thống phát hiện hắn có tư tâm chuẩn bị phản loạn, chuyện này bị thuộc hạ của hắn tố giác, chỉ một đêm qua thôi, Tiêu nguyên soái đã đi vào nhà tù."
Phản bội... Phản loạn?
Đây, đây không nên a.
Trong nguyên tác Tiêu Mục không phải là trung tâm muốn mệnh với Quân Bất Thần sao?
Việc phản loạn này theo lý mà nói không nên phát sinh, Tiêu Mục căn bản là không có động cơ làm loại chuyện này, hắn ở Liên Bang hô mưa gọi gió, được người kính ngưỡng, là anh hùng Liên Bang, hắn sao có thể phản loạn được.
Sở Diễn khiếp sợ nửa ngày không khép miệng được, chỉ có thể ở trong dư chấn hỏi một câu: "Hắn..... Hiện tại thế nào."
Thời An Hà đầy mặt bất lực nói: "Việc này sao tôi biết, nhưng từ trước tới nay đối với kẻ phản loạn vẫn luôn thống nhất xử trí là ngồi trong hầm nóng, chặt ra tám khối, ném vào chảo dầu....."
Sở Diễn nghe được cả người phát đau, vội vàng đánh gãy lời anh ta: "Anh xác định những lời đó không phải là từ một quyển sách nấu ăn nào đó à?"
Thời An Hà cũng cảm xúc kích động tỏ vẻ: "Sao tôi biết được, tôi cũng chưa ngồi tù bao giờ! Cậu cũng vậy không phải sao!"
Sở- từng ngồi tù- Diễn cảm thấy trầm mặc.
Thời An Hà thấy y như thế, vẫn là nhịn không được nhắc nhở: "Tổng thống còn đang nổi nóng, tôi khuyên cậu không cần lo chuyện này, miễn cho dẫn lửa đến chỗ mình."
Sở Diễn không có phản ứng.
Nhưng chỉ có mình y biết, y vậy mà.... Muốn đi xem người kia.
Y không khỏi cạn lời nghĩ: Đây chẳng lẽ không phải tìm chết sao!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Thực xin lỗi, có chút chậm ( che mặt)