***
Sở Diễn không thể tự tiện đem mèo nhỏ về nhà, bởi vì dù sao nơi này cũng là nhà Chương Tuyển, y không dám làm càn quá mức.
Nhưng y đã chi tiền gửi mèo nhỏ ở cửa hàng thú cưng, để bọn họ toàn quyền xử lý tiêm vắc-xin phòng bệnh, trị liệu miệng vết thương và tìm kiếm người nhận nuôi.
Thời điểm y về nhà, Chương Tuyển vậy mà còn chưa về, trong phòng lạnh tanh, nhưng trong lòng Sở Diễn lại nóng hừng hực.
Không ở là tốt rồi, không ở là tốt rồi.
Bởi vì biết cốt truyện Sở Diễn đại khái có thể biết được vì sao Chương Tuyển về trễ.
Bởi vì thời điểm này, Liên Bang sẽ phái sứ giả đến Đế quốc phỏng vấn.
Mà đây cũng là một chi tiết vô cùng trọng yếu trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.
Bởi vì sau ngày hôm nay, giữa Sở Thiên Khoát và Lăng Phong đại khái sẽ có một cuộc gặp gỡ cảm động của đôi phụ tử.
Bởi vì lần này sứ giả mà Liên Bang phái tới là một tên bụng dạ khó lường, ý đồ ám sát Sở Thiên Khoát cả người đầy thịt mỡ, đến chạy còn không nhanh.
Đồng dạng là chủ nhân của một quốc gia, vì sao Quân Bất Thần lại là một mỹ nam chứ.
Không sai, Tổng thống Liên Bang Quân Bất Thần là một tên mỹ nam điên phê, dưới sự dẫn dắt của hắn, bình quân giá trị nhan sắc của Liên Bang cũng được nâng lên một tầng cao mới.
Cũng may thời khắc mấu chốt, Lăng Phong- người đã trải qua sự tuyển chọn khắt khe của trường quân đội, hôm đó lại đảm nhiệm vị trí bảo hộ Sở Thiên Khoát thay ông ta chắn một thương, bởi vì mất nhiều máu nên phải đưa vào phòng y tế, thời điểm tìm nhóm máu thích hợp để truyền nhất định phải kiểm tra máu.
Sau đó là cuộc nhận lại phụ tử vui sướng khoái hoạt.
Ở thời đại tinh tế công nghệ cao như thế này, đời trước khoảng cách để bọn họ biết được chân tướng không có gì khó! Đáng tiếc chính là, hết thảy đều bị vạn người ghét Sở Diễn một tay ngăn trở, dẫn tới muôn vàn độc giả khóc kêu: Một chút thôi mà! Chỉ còn một chút như vậy nữa thôi mà! No!!! Sở Diễn mày đúng là...*!!
*Chỗ này không có chữ thật nha mn, chắc tg cố ý giấu đi nên mình đành thay bằng dấu ba chấm
Sở Diễn yên lặng lau nước mắt chua xót một phen, nghĩ thầm lần này mình tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho bọn họ nữa, ảnh hưởng đến phụ tử đoàn tụ.
Đưa kết cục 《 xuống sân* vui sướng 》cho chính mình.
*hết đất diễn
Y mở thiết bị ra, muốn phát một ít canh gà tâm hồn cho Tiêu Mục.
Phải chiếu cố tên Hoàng tử ăn chơi trác táng như y, hắn nhất định đang cảm thấy không vui đi.
Hôm nay tiêu đề của tin tức y gửi là "Trong cuộc đời có lẽ sẽ gặp phải một ít phiền toái, đó là bởi vì cược đời đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của bạn".
Nhưng y rất nhanh đã nhận ra tin nhắn không gửi đi được.
Bởi vì tài khoản tư nhân của Tiêu Mục đã bốc hơi khỏi lịch sử trò chuyện của y!
Cho ai không nhớ thì tài khoản của TM là do CT ghen đin lên nên chặn đó, còn cảnh cáo đồ=))
Sở Diễn đem thiết bị trên tay mình lăn qua lộn lại, hận không thể chui đầu vào tìm.
Nhưng mà, không có chính là không có.
Sao lại thế này, chẳng lẽ là do Tiêu Mục chê y phiền nên quyết định kéo đen y sao.
Sở Diễn ngốc lăng lăng nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy thất bại trong gang tấc, vạn sự không tốt.
Sau khi biết được chân tướng tàn khốc này, Sở Diễn bắt đầu không gượng dậy nổi nằm lì trên giường, thuận tiện ôm chăn lăn mấy vòng.
Bỏ đi, dù sao mình cũng sớm phải xuống sàn, như vậy ngược lại tốt hơn.
Hy vọng Tiêu Mục không có hứng thú đi hố một tên dân thường tay không tấc sắt như y.
Tóc của y bị lăn đến rối loạn, nửa suy sút nửa ngu dại nhìn bức tường hồng nhạt đến phát ngốc, thoạt nhìn có chút giống trẻ em thiểu năng trí tuệ.
Ngay lúc này, nhà tư bản ác độc -- ông chủ tôn kính của y lại bắt đầu giục y nhanh đi làm.
Đi làm? Hừ, đi làm.
Khóe miệng Sở Diễn lộ ra nụ cười lạnh.
Tiêu Mục đã kéo đen y rồi, y còn cần công việc này nữa sao? Không!
Y cảm thấy một người dân lao động cực khổ như y cuối cùng cũng có đủ tự tin để vùng lên, y muốn cự tuyệt sự bóc lột của tư bản! Cự tuyệt sinh hoạt áp bức! Cự tuyệt chua xót của người làm công!
Y cảm giác bản thân đang tràn ngập dũng khí, cảm giác giây tiếp theo liền có thể bá khí trắc lậu mà từ chức!
Y muốn lấy hết can đảm đuổi theo ước mơ phương xa thuộc về mình!
Sau đó y nhìn thấy tin nhắn của ông chủ: "Lần này là khách hàng lớn, làm cho tốt sẽ tăng tiền thưởng cho cậu."
Sở Diễn cực kỳ lưu loát tiếp đơn, nghĩ thầm ước mơ phương xa cút mẹ nó đi, chỉ uống gió Tây Bắc căn bản không đi được xa*.
* ý là không có gì bỏ vào mồm thì đi cái gì=)))
Huống chi, y còn gánh nặng là tiền trị liệu của con mèo kia nữa.
Cho dù Hoàng thất cho y phú quý ngập trời.... thì đó cũng là tài phú của Lăng Phong, y không dùng nổi, cũng không dám dùng.
Trên thế giới này người duy nhất có tư cách dùng tiền của Lăng Phong, ừm... Phỏng chừng chỉ có thể là đối tượng của hắn thôi.
Quân Bất Thần, a, hình như hắn cũng không thiếu tiền đi.
Quả nhiên là đã giàu lại càng giàu, đã nghèo lại càng nghèo.
Trong lòng phiền muộn một hồi, y lại ngoan ngoãn bắt đầu đi tiếp khách hàng lớn kia.
Đây là đơn hàng lớn nhất từ khi y kiêm chức bồi nói chuyện, hơn nữa đối phương còn chỉ tên điểm họ y, điều này thuyết minh cho cái gì, thuyết minh rằng năng lực nghiệp vụ của y thực cao siêu!
Sau khi click mở voicechat, Sở Diễn bắt đầu khẩn trương xoa xoa tay.
Nghe nói càng là người có tiền thì lại càng cổ quái, hy vọng khách hàng này là một người bình thường.
Đối phương tựa hồ vẫn luôn chờ y, điện thoại rất nhanh đã được nhận.
Một nhân viên bồi nói chuyện đủ tư cách có nghiệp vụ cơ bản nhất chính là không được tẻ nhạt.
Sở Diễn lập tức nhiệt tình bắt đầu tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là ánh rạng đông, anh có điều gì giấu trong lòng đều có thể bộc bạch với tôi, tôi có thể ca hát cũng có thể kể chuyện cười, chúng ta nhất định sẽ có một cuộc trải nghiệm vui vẻ."
Người đối diện không mở miệng, thập phần an tĩnh.
Xem ra đây là một vị khách nhân thẹn thùng.
Sở Diễn đối với loại khách hàng này cũng có chút kinh nghiệm, có vài khách nhân chính là như vậy, cực kỳ xã khủng*, ngoài hiện thực không dám nói chuyện với mọi người, một mình một người lại cảm thấy cô độc, vì thế lấy hết can đảm tìm một người bồi nói chuyện, nhưng lại bởi vì không có kinh nghiệm mà không biết nên mở miệng như thế nào.
* chứng sợ xã hội
Để trấn an cảm xúc của khách nhân, Sở Diễn ôn nhu nói: "Không cần khẩn trương, cứ thoải mái một chút, một, tôi không dọa anh, hai, không kh ủng bố, tôi nguyện ý chia sẻ vui sướng khổ sở với anh, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, anh chỉ cần yên tâm nói chuyện phiếm là được."
Nghe được lời y nói, người đối diện tựa hồ có chút xúc động.
"Cậu vẫn luôn như vậy vui vẻ sao?"
Thanh âm của người đối diện nghe có chút trầm thấp, nhưng lại rất êm tai, cực kỳ từ tính, nếu Sở Diễn là một thiếu nữ thanh khống phỏng chừng lúc này đã phải lăn lộn qua lại rồi.
Sở Diễn hiểu rồi, đây là một khách nhân có chút xã khủng còn có chút emo*.
* là mấy người lạnh lùng, thích sống tách biệt, không thích giao tiếp xã hội còn có gu thời trang dị dị nữa. Cảm ơn bạn @melatonintasleep đã giúp mình🥰
Y thành thật nói: "Đương nhiên không phải, có ai mà không có một chút chuyện buồn đâu."
Người đối diện trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Việc gì sẽ làm cậu khổ sở?"
Sở Diễn ngây ngẩn cả người.
Việc gì?
Quá nhiều, không đếm nổi.
Không muốn làm những chuyện xấu đó, không muốn cùng Lăng Phong quyết liệt, không muốn biến thành chuột chạy qua đường người người đều muốn đánh.
Thương anh😭
Nhưng mà Sở Diễn hiểu được kỹ xảo nói chuyện phiếm cực kỳ nhẹ nhàng đáp: "Khách nhân không vui, tôi sẽ không vui."
Người đối diện: "......"
Sở Diễn: "......"
Ba của con ơi, y cảm giác vị khách này không để mình quay hắn vòng vòng a.
Người đối diện trầm giọng nói: "Tôi nghiêm túc."
Loại cảm giác áp bách thình lình nảy ra này làm Sở Diễn ngơ ngẩn một cái chớp mắt.
Y nghĩ nghĩ, hơi hơi có chút mất mát nói: "Đại khái là... Bị vứt bỏ sẽ khiến tôi khổ sở đi."
Vì sao y phải vào vai vạn người ghét.
Vì sao ở thế giới này y lại phải bị sờ lăn đánh bò.
Đại để là bởi vì, y bị vứt bỏ đi.
Người đối diện tựa hồ cảm giác được y khổ sở, không khí đông cứng, hắn dường như muốn an ủi y nhưng lại bị thứ gì đó mạnh mẽ kiềm chế.
Nhưng mà Sở Diễn cũng không muốn đem mặt trái cảm xúc của mình truyền cho khách nhân, vì thế y tiếp tục vui vẻ nói: "Cho nên anh nhất định không được vứt bỏ tôi nha, ngàn vạn lần đừng bỏ tôi lại ~"
Đối diện lại lần nữa trầm mặc.
Sở Diễn nghẹn ngào, vì sao y lại cảm thấy mình có chút dầu mỡ*!
*chỉ sự làm màu, ra vẻ, cố tỏ ra ngầu, đẹp, quyến rũ hay dễ thương nhưng không hợp độ tuổi hoặc cách diễn thiếu tự nhiên, bị mọi người chê bai, ngán ngẩm
Hôm nay kỹ năng bồi nói chuyện của Sở Diễn phát huy thất thường nguyên do là bởi vì khách nhân đối diện dầu muối không ăn, mọi lời nói dí dỏm qua tai đối phương đều giống như nước đổ đầu vịt*.
*đoạn này là 1 thành ngữ khác nhưng đại ý cũng như câu trên nên mình thay vào vì nó gần gũi với người VN mình hơn
Đây là loại nam nhân thành thục trong truyền thuyết sao?
Cũng khó đối phó quá đi!
***
Nửa khuôn mặt của Tiêu Mục vùi vào trong bóng tối, nhìn cuộc trò truyện tắt đi, trong lòng như suy tư cái gì.
Quả nhiên rất khó đối ứng ánh rạng đông với Sở Diễn.
Ánh rạng đông cho hắn cảm thụ được rất nhiều cảm xúc trước đây hắn chưa từng được trải qua.
Nhẹ nhàng mà ấm áp.
Hai chữ này đối với hắn rất khó có được.
Quá khứ của hắn là tro tàn cùng khói thuốc súng mênh mông vô bờ.
Nhưng ánh rạng đông lại có năng lực biến khói thuốc súng thành pháo hoa, cho hắn biết bầu trời đêm có thể xán lạn như thế nào, lại ngoan cường như thế nào.
Ánh rạng đông và Sở Diễn rốt cuộc có phải cùng một người hay không, hắn vẫn phải tiếp tục thử.
Người kia nói, điều khiến khổ sở nhất chính là bị vứt bỏ.
Tiêu Mục vậy mà có chút đồng tình với những lời này.
Bởi vì hắn là cô nhi, đã từng là người bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Hắn chỉ có trở nên chết lặng tàn nhẫn mới có thể gian nan chịu đựng qua một cái lại một cái mùa đông.
Thời điểm hắn còn đang chìm trong hồi ức, Tổng thống Liên Bang hạ mệnh lệnh:
[ lần này, thời điểm Sở Thiên Khoát tiếp kiến sứ giả, ta yêu cầu ngươi gi ết chết một người. ]
Tiêu Mục nhíu nhíu mày, nhưng cũng không dò hỏi nguyên do, giống như một cái máy móc thi hành mệnh lệnh, lạnh nhạt dò hỏi:
[ ai? ]
[ Lăng Phong. ]