Trả thù?
Sở Diễn không biết danh tính của người này nhưng chỉ nhìn khí chất mà hắn tỏa ra thôi cũng đủ khiến y chắc chắn rằng đối phương không phải một nhiệm vụ giả bình thường.
Nói không chừng hắn ở trước mặt Chủ Thần kia cũng có chút địa vị.
Nghĩ đến đây, thái độ của y lại càng thận trọng hơn.
Sở Diễn nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Người đàn ông khẽ cười, đáp: "Nơi này không phải âm tào địa phủ, loại canh Mạnh Bà duy nhất mà cậu có chỉ có chính cậu thôi."
"Tại Cục Quản Lý Thời Không, chỉ khi cậu cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc với kiếp trước thì mới có thể có một tương lai mới, một cuộc đời mới."
"Bây giờ cậu chỉ cần trả lời một câu thôi, cậu có hận không?"
Sở Diễn mím môi, trong mắt chất đầy suy tư.
Không hận là không có khả năng.
Đặc biệt khi biết sau khi mình chết những người từng làm mình tổn thương vẫn có thể nhởn nhơ ngoài kia, còn mình lại như một thứ đồ thừa thãi có cũng được không có cũng chẳng sao, y không thở nổi.
Nhưng rõ ràng bọn họ đều là hung thủ, vậy tại sao họ có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời trong khi y chỉ có thể lặng lẽ chết trong màn đêm tăm tối, cả thân thể và linh hồn đều bị dìm xuống nơi lạnh lẽo nhất không ai quan tâm dù chính y mới là nạn nhân?
Bị vứt bỏ như rác rưởi.
Sao có thể không hận được?
Người đàn ông nhìn khoảng tăm tối trong mắt y, một tia đau lòng thoáng qua đôi mắt hắn.
Hắn đã gặp qua nhiều nhiệm vụ giả nhưng những người có thể đến đây hầu hết đều là những người tâm tư rộng mở, vì kiểu người như vậy dễ kiểm soát hơn.
Hầu hết họ đều không bị tổn thương quá nặng. Nhưng một người từng trải qua bạo lực học đường và bạo lực gia đình như Sở Diễn lại vẫn giữ được sự thiện lương dù đã trải qua nhiều đau khổ, điều này cực kỳ đáng quý.
Nhưng đây cũng chính là điều khiến người ta lại càng thương xót y hơn.
Cuối cùng, hắn nghe Sở Diễn nói: "Tôi muốn báo thù."
Người đàn ông sững sờ một lúc.
Sở Diễn nhìn hắn hồi lâu, trịnh trọng nói: "Tôi muốn báo thù bằng cách của mình."
Người đàn ông ấm áp nói: "Được."
Rất ít người sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với Sở Diễn như vậy, y hạ thấp cảnh giác một chút, hỏi: "Có thể cho tôi biết tên anh được không?"
Người đàn ông trả lời: "Hình Uyên."
"Anh làm gì ở đây?"
"Tôi?"
Hình Uyên đạm nhiên cười: "Cứ coi tôi là cố vấn tâm lý ở đây là được."
......
Hình Uyên đã cho Sở Diễn một cơ hội trở về dưới ánh mặt trời.
Y đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, đôi mắt có chút u ám. Không khí xung quanh y không phải thứ mà thanh niên trẻ tuổi nên có, vẻ mặt vô hồn giống như một bóng ma sống dưới ánh mặt trời.
Không biết do Hình Uyên quá rảnh rỗi hay do đã đạt được chức vụ cao, hắn hoàn toàn không giống những nhiệm vụ giả mà Sở Diễn từng tiếp xúc suốt ngày ra thế giới này vào thế giới kia.
Không biết có phải ảo giác của y hay không nhưng ánh mắt của người đàn ông này luôn khó nén cô độc, tựa như đã canh giữ Cục Quản Lý Thời Không này vô số ngày đêm.
- -------
Đường phố rất tấp nập, ai cũng vội vã, ít người để ý đến hai người họ.
Hình Uyên hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Sở Diễn nhìn chằm chằm đường phố đông đúc một lúc, nghĩ ngợi rồi nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi xem cha mẹ tôi trước đã."
Hình Uyên gật đầu.
Họ đi bộ đến nhà Sở Diễn.
Trên đường đi, Sở Diễn cảm thấy cố vấn tâm lý của Cục Quản Lý Thời Không thực sự rất chăm chỉ và sẵn sàng dành thời gian giúp y giải quyết từng vấn đề một.
Y không biết liệu hắn có được trả tiền lương hay không và nếu y theo hắn học nghề thì có thể đảm nhiệm công việc này không?
Chẳng bao lâu sau, Sở Diễn đã dựa vào trí nhớ của mình đứng trước căn nhà đổ nát, nhìn vết lốm đốm trên cửa sắt và bức tường bẩn thỉu, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu y.
Trước khi bước vào, y nghe thấy tiếng động phát ra từ con phố cách đó không xa.
Đó là lời mắng chửi của một tên quỷ rượu.
Và giọng nói đó vô cùng quen thuộc với y.
Bởi vì đó là cha y.
Nhưng hôm nay Sở Diễn không còn muốn dùng xưng hô này với gã đàn ông đó nữa.
Khi Sở Diễn còn nhỏ, y cực kỳ sợ nắm đấm của cha mình.
Nhưng hiện tại y đã không còn sợ nữa bởi vì y đã nếm qua những thứ còn đau hơn thế. Từng trải qua một lần tuyệt vọng đến tận cùng, trên đời này rất nhiều thứ đã không còn làm tổn thương y được nữa.
Sở Diễn đi vào trong ngõ nhìn tên say rượu mặt mày đỏ bừng, đập mạnh lên bàn như một tên lưu manh, lớn tiếng hét: "Uống... uống nữa... đưa rượu cho tao!"
Chiếc ghế dưới mông gã bị chủ quán đá văng ra, tên quỷ rượu ngã ngửa ra sau.
"Mỗi lần đều đến uống chịu, bao giờ thì có tiền đây? Nếu không có tiền thì ngoan ngoãn cụp đuôi làm cháu trai đi. Đừng tới địa bàn ông đây giương oai, cũng không đái ra soi thử xem mình là loại người gì!"
Lúc edit đoạn này cũng khá ngại vì hơi thô nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy người này đều là dân đầu đường xó chợ, nói năng không lịch sự lắm cũng hợp lý
Những người khác cũng lười để ý tới tên quỷ rượu này, dù sao ai mà chẳng biết gã là loại người như thế nào, ngay cả con trai mất tích cũng không thèm đi tìm, chỉ khăng khăng cho là con trai đã chết. Cũng không biết hai người này làm cha mẹ kiểu gì... Ai đầu thai vào làm con cái nhà này chính là mắc nợ.
Bọn họ nhìn đứa bé sạch sẽ kia lớn lên, mỗi ngày đều gọi chị ơi ngọt xớt, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng càng ngày đứa bé ấy lại càng ít nói, càng ngày càng trở nên trầm mặc khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Kỳ thực khi Sở Diễn thi đậu đại học, những người hàng xóm sống xung quanh đều nói rằng đứa trẻ này có năng lực, chắc chắn sẽ có tiền đồ!
Nhưng khi đó cha Sở Diễn đã uống quá nhiều, hơi men đốt cháy suy nghĩ của gã khiến gã nghĩ rằng Sở Diễn đang thách thức quyền uy của một người cha.
Cha mẹ không trả học phí cho Sở Diễn cũng không động viên y. Họ cũng sẽ không vượt ngàn dặm đường đưa con vào đại học như những bậc cha mẹ khác.
Từ rất sớm, Sở Diễn đã luôn lẻ loi một mình.
- ----
Bây giờ tên quỷ rượu đang bị đánh nhưng không có ai chịu giúp đỡ gã.
Dù sao nếu giúp tên thôi nát này gã cũng sẽ không biết ơn, thậm chí gã còn có thể cho rằng bạn đã làm tổn thương lòng tự trọng của gã, vậy thì sao phải bận tâm?
Sở Diễn lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Hình Uyên nhìn y: "Muốn làm gì thì làm đi."
Sở Diễn nghĩ: bộ dáng bị đánh của gã trông thật buồn cười và xấu xí.
Y đã sống với loại người này vài thập niên.
Y bước về phía gã.
Một người cha chỉ biết dùng nắm đấm đe dọa con cái bất kể đúng hay sai.
Sau đó, y giơ tay lên và đấm thật mạnh vào mặt gã ta.
Cú đấm này đánh trúng sống mũi - một vị trí tương đối yếu ớt của con người nhưng lại không gây ra hậu quả quá lớn
Tên say rượu sửng sốt, cảm thấy có chất lỏng chảy trên mặt mình liền sờ mũi, một bàn tay đầy máu.
Gã giận tím mặt, giơ tay muốn đánh trả.
Lúc này Hình Uyên đã xuất hiện phía sau Sở Diễn và chặn nắm đấm này lại. Rõ ràng đối thủ dùng rất nhiều sức nhưng trông Hình Uyên vẫn rất thoải mái, ngược lại, cha Sở Diễn lại tỏ ra đau đớn giống như đấm trúng ván sắt vậy.
Ánh mắt của người qua đường tò mò đổ dồn vào hai người họ.
Có bác gái nọ bỗng phát hiện ra thanh niên mặc đồ đen, đội mũ đen này trông rất giống Sở Diễn nhưng bác không dám ra nhận bừa.
Sở Diễn thản nhiên nói: "Đi thôi."
Hình Uyên hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Sở Diễn nhìn dòng người xếp hàng chờ đánh tên quỷ rượu, nghĩ: bọn họ khá có trật tự đấy chứ, biết không nên ảnh hưởng đến giao thông.
Y nói: "Đi tìm Dương Chí Quần."
***
Sau cái chết của Sở Diễn, mặc dù từ nhỏ Dương Chí Quần đã cố chấp, nổi loạn và coi thường pháp luật nhưng đây là lần đầu tiên gã giết người. Tâm tình gã rất nặng nề, sợ một ngày nào đó cảnh sát sẽ đến và bắt gã vào tù.
May mà cha mẹ Sở Diễn không quan tâm đ ến sống chết của y, gã cảm giác như mình đã rụng đi mấy sợi tóc.
Gã ta thậm chí còn nói đùa: Sở Diễn chỉ mất mạng nhưng gã lại mất đi mấy sợi tóc cơ đấy.
Sau đó, gã đã tìm ra khuôn mẫu và hướng sự chú ý của mình sang những sinh viên có gia cảnh nghèo khó, cha mẹ không quan tâm hoặc cha mẹ không có năng lực chống lại gã.
Nhưng gã rất kén chọn, phải tìm những người đứng đầu về cả học vấn lẫn ngoại hình để bắt nạt, vì điều đó sẽ mang lại cho gã kh0ái cảm hủy hoại người khác.
Tuy Dương Chí Quần xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng gã lại hoàn toàn thừa hưởng gen xấu từ cha mẹ, không những không thông minh mà phẩm chất còn rất tệ hại.
Lần này người mà gã nhắm đến là một học sinh giỏi được những người hảo tâm giúp đỡ và tự mình bước ra khỏi sơn thôn nhỏ.
Cậu ấy tên là Bạch Hà Sinh. Nguyện vọng duy nhất khi vào đại học chỉ là chăm chỉ học tập và tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp. Đưa cha mẹ lên thành phố sống để họ không còn phải làm những công việc nguy hiểm trên núi nữa.
Trên núi thường có rất nhiều người vô tình trượt chân rơi xuống, cậu không muốn cha mẹ mình phải chịu điều bất hạnh tương tự.
Vì vậy khi đến đây, dù nhìn qua thành thị phồn hoa cũng chưa bao giờ đánh mất sơ tâm, trong lòng cậu chỉ có một mong muốn đơn giản đó là chăm chỉ học tập, giành được học bổng và giảm bớt gánh nặng tài chính cho cha mẹ.
Nhưng cậu không bao giờ có thể ngờ được rằng sau khi Sở Diễn chết cậu lại bị ép đi lên con đường tuyệt vọng này.
Mặc dù bố mẹ rất bận rộn và không thể dành nhiều thời gian cho cậu nhưng cậu biết rằng họ yêu mình. Mỗi lần về nhà, cha mẹ sẽ chào đón Bạch Hà Sinh và hỏi thăm cậu ân cần. Dù nhà nghèo thì họ vẫn sẽ cố gắng hết sức chăm lo, dành những điều tốt nhất cho con cái.
Bạch Hà Sinh sống trong môi trường tốt đẹp từ khi còn nhỏ.
Vì vậy cậu không bao giờ ngờ rằng sau khi lên thành phố mình sẽ bị những người như Dương Chí Quần để mắt đến.
Mặc dù ngoại hình không đẹp bằng Sở Diễn nhưng Dương Chí Quần lại rất thích tính tình như cừu non của Bạch Hà Sinh. Có lẽ chính sự bộc phát hung bạo của Sở Diễn đã khiến gã sợ hãi, mặc dù thân thể y đã chìm xuống sông thì nỗi sợ hãi này vẫn còn đọng lại nên con mồi tiếp theo mà gã chọn sẽ mềm mỏng hơn.
Gã tập trung vào Bạch Hà Sinh, người mới bước chân vào xã hội không lâu và không quen biết quá nhiều người ở thành phố.
Thủ đoạn của Dương Chí Quần cũng không có gì tiến bộ, vẫn thích theo dõi con mồi vào ban đêm như một kẻ bi3n thái, thỉnh thoảng rình mò cuộc sống của đối phương và gửi tin nhắn quấy rối khiến con mồi lo lắng bất an.
Dù sao Bạch Hà Sinh cũng chưa từng gặp qua loại người như vậy bao giờ.
Cậu không giống như Sở Diễn - người đã trải qua đủ loại bạo lực từ khi còn nhỏ và vẫn chưa có được một trái tim mạnh mẽ kiên cường.
Hơn nữa, trong những tin nhắn mà Dương Chí Quần gửi cho cậu, ngoài những tin nhắn ướt át bẩn thỉu thì còn có nhiều lời đe dọa và cảnh cáo cậu phải ngoan ngoãn.
Cậu không có quyền lực gì trong cái giới này, cha mẹ cũng không có năng lực giúp đỡ nên nếu muốn sống sót ở thế giới này thì phải nghe lời gã ta, nếu không hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Bạch Hà Sinh cũng từng tìm hiểu xem những người trước đó bị Dương Chí Quần nhắm vào bây giờ ra sao.
Mấy ngày gần đây cậu mới phát hiện một thanh niên khác từng trải qua chuyện giống mình đã mất tích, không ai biết người nọ đã đi đâu.
Hơn nữa, dường như không ai muốn đi tìm người đó cả.
Điều này khiến cậu từng chút một suy sụp, cảm thấy vô cùng bất lực.
Cậu không biết phải làm gì bây giờ.
Dưới sự dày vò tinh thần như vậy cơ thể cậu ngày càng suy yếu, điểm số cũng tụt dốc, suýt nữa thì không giành được học bổng để tiếp tục học ở đây.
Nếu không có học bổng cha cậu sẽ phải khiêng thêm mấy bao xi măng, còn mẹ cậu sẽ phải khâu thêm vài bộ quần áo trong ánh sáng nhá nhem, mờ mịt.
Người dân nơi này vĩnh viễn không bao giờ biết được nỗi khổ của những người như họ.
Hôm nay Bạch Hà Sinh lại nhận được tin nhắn từ Dương Chí Quần.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, lượng chữ cũng rất ít nhưng Bạch Hà Sinh lại cảm thấy như có một con dao đang kề vào cổ mình.
Tin nhắn viết: [ Chín giờ tối nay đến khách sạn Sâm Hà ở trung tâm thành phố, tôi đợi cậu. ]
[ Nếu không đến, sẽ có hậu quả gì cậu biết chưa? ]
Sau khi nhận được tin nhắn, Bạch Hà Sinh cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, không thể thở được.
Cậu cảm thấy tương lai mình thật mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu không muốn đi nhưng Dương Chí Quần lại gửi vài bức ảnh của cha mẹ cậu sang kèm theo một câu: [ Nghe người ta nói thỉnh thoảng sẽ có người rơi xuống vách núi. ]
Vừa đọc đến đây, lông tóc trên người Bạch Hà Sinh đều dựng đứng hết lên.
Có lẽ đối phương cảm thấy uy hiếp đủ rồi lại bắt đầu cho một quả táo: [ Không sao đâu, chỉ cần cậu nghe lời tôi sẽ không làm khó cậu, sẽ đối xử với cậu thật tốt. ]
Những lời này không an ủi được Bạch Hà Sinh chút nào.
Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời trong sự hoảng sợ bất lực.
Chim bay về phương nam.
Mà cậu chỉ cảm thấy thế giới này là một cái lồng.
...
Vẫn còn một buổi chiều trước chín giờ tối, Bạch Hà Sinh vẫn còn hai lớp chuyên ngành phải tham gia.
Giống như Sở Diễn, cậu ấy cũng theo học kinh tế vì vậy tòa nhà giảng dạy nơi cậu ấy thường tới cũng là nơi Sở Diễn biết, tên là Tòa Cầu Học.
Trên đường vào phòng học có một bồn hoa nhỏ. Vì lịch học của trường thường rất kín nên lúc này mọi người đều vội vã đến lớp, trên đường cũng ít người ở lại.
Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác một chút.
Có một thanh niên mặc đồ đen, đội mũ đen ngồi cùng một người đàn ông trông rất bắt mắt.
Một người trong đó đeo khẩu trang nhìn không rõ mặt, người còn lại vẻ mặt bình đạm như nước như thể mọi người trong khuôn viên trường này chỉ là con kiến trong mắt hắn.
Trong một khoảnh khắc, Bạch Hà Sinh cảm thấy ánh mắt của mình và thanh niên mặc áo đen đã giao nhau.
Bạch Hà Sinh là một người rất nhút nhát nên sau khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu ấy vội vã quay mặt bước nhanh.
Sở Diễn nhìn bóng lưng cô độc của Bạch Hà Sinh, nhất thời nghĩ đến sự cô độc và bất lực của mình trước đây.
Hình Uyên biết y đang nhớ lại chuyện cũ liền đưa tay chạm lên trán y tỏ ý an ủi.
Tóc Sở Diễn dày và mềm mại, sờ vào rất dễ chịu.
Có lẽ bởi vì hiếm khi bị đụng chạm thế này nên Sở Diễn muốn tránh né nhưng lại phát hiện ra mình không bài xích chút nào, đối phương lại có ý tốt nên y đành bấm bụng chấp nhận.
Nó thoải mái và ấm áp hơn y tưởng.
Hình Uyên hỏi y: "Cậu định làm gì?"
Sở Diễn trả lời: "Tôi muốn Dương Chí Quần phải trả giá đắt cho hành động của mình."
Hình Uyên cười nói: "Vậy nghe cậu."
Sở Diễn ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Vì sao anh lại muốn giúp tôi?"
Hình Uyên nhìn y thật lâu, sau đó ngước mắt lên trời, đáp: "Có lẽ bởi vì tôi cũng từng là nhiệm vụ giả."
Nghĩa là bây giờ hắn không còn là nhiệm vụ giả nữa?
Vừa nhìn là biết hắn trông như một nhân viên lâu năm vừa được thăng chức tăng lương.
Sở Diễn đội mũ lên, sau đó ra cửa hàng bên ngoài mua máy ghi âm và những thứ cần thiết khác.
Hình Uyên hỏi y: "Vội vàng như vậy, bây giờ cậu có tiền không?"
Sở Diễn dừng lại, y thực sự không có tiền.
Hình Uyên nheo mắt lại như một con hồ ly và nói: "Không sao, trong không gian hệ thống của tôi cái gì cũng có."
Sở Diễn ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy như mình vừa vô tình ôm được một cái đùi lớn.
- --------
Tan học, mặt trời vẫn chưa lặn, hoàng hôn nhuộm chân trời thành màu đỏ máu.
Bạch Hà Sinh bước đi yếu ớt trên đường, lạc lõng với những người trẻ tuổi năng động xung quanh.
Có người vô tình va vào cậu, cậu ngơ ngác không kịp phản ứng đành cúi đầu xin lỗi.
Hai người đều cúi đầu xin lỗi nhau trông rất buồn cười.
Nhưng cũng nhờ chuyện cười này mà Bạch Hà Sinh mới từ từ thoát khỏi áp lực nặng nề. Cậu vỗ vỗ mặt, tự an ủi mình nhất định phải vui lên.
Ngày mai sẽ thật tuyệt vời, hôm nay mình không được thua.
Đây là lần đầu cậu gặp phải chuyện như vậy và hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cậu lẫn vào đám đông bước đến cổng trường một cách đầy tuyệt vọng.
Lúc này cậu thấy một bóng người đứng im trong đám đông.
Cậu không hề xa lạ với người đó, vì họ vừa chạm mắt vào trưa hôm nay.
Không biết có phải là tưởng tượng hay không nhưng cậu cảm thấy người này đang đợi mình.
Nhưng sao điều này có thể xảy ra được? Sau khi vào đại học, mỗi ngày cậu đều đến phòng học hoặc thư viện, xung quanh cũng có rất ít bạn bè.
Có lẽ là đang đợi người khác, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Cậu lắc lắc đầu, mắt nhìn thẳng.
Ngay khi bọn họ sắp đi qua nhau, Sở Diễn nhẹ giọng gọi: "Bạch Hà Sinh."
Đồng tử Bạch Hà Sinh mở to, ngơ ngác nhìn Sở Diễn.
Sở Diễn đứng giữa đám đông, ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu rọi sau lưng y, phủ lên bóng hình y một màu nhu hòa và rực rỡ.
Mặt mày y dịu dàng, ôn hòa nói: "Tôi có thể giúp cậu."
***
Bảy giờ tối, Sở Diễn gõ cửa nhà thị trưởng thành phố này.
Quản gia của thị trưởng mở cửa, nhìn trang phục của Sở Diễn, cau mày: "Vị khách này, ngài có hẹn trước không?"
Hình Uyên đi theo sau Sở Diễn, dung mạo tuấn mỹ, dường như có một loại khí chất cao quý khó tả giống như danh lợi trên thế gian này đều không liên quan gì đến hắn.
Quản gia cảm thấy mình như bị một nguồn sức mạnh nào đó khống chế, đầu óc chưa kịp phản ứng thì thân thể đã lễ phép mời đám người Sở Diễn vào trong.
Lần đầu tiên Bạch Hà Sinh tới một nơi như vậy, hai tay đan vào nhau rất khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trước đây Sở Diễn cũng đã từng nhút nhát như vậy nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, y biết thứ này không thể bảo vệ được mình.
Vì vậy ngay từ khi bước vào Cục Quản Lý Thời Không, y đã quyết cho dù bản thân có sợ hãi thế nào cũng sẽ không để lộ ra, bởi vì y biết người duy nhất có thể bảo vệ mình chỉ có mình mà thôi.
Thị trưởng đang xem tài liệu tranh cử trong văn phòng thì nghe quản gia gõ cửa bước vào báo có khách.
Thị trưởng sửng sốt một lát, vẻ mặt nghiêm nghị không hề muốn tiếp những vị khách không hẹn này.
Bây giờ đang là thời điểm bầu cử quan trọng, ông không muốn tập trung vào những người không liên quan.
Dường như biết ông đang nghĩ gì, quản gia nói: "Tôi nghe khách nói bọn họ đến đây một chuyến là có liên quan đến cuộc bầu cử."
Thị trưởng nghe xong liền thay đổi suy nghĩ. Ánh mắt sắc bén nhìn vào nhóm khách bên ngoài, giống như đang diễn kịch lật mặt Tứ Xuyên, từ khinh thường ban đầu chuyển sang hiếu khách nồng nhiệt.
Trên sô pha, Sở Diễn ngồi ở giữa, hai người còn lại một người bình tĩnh, một người rụt rè.
Kỳ thật Sở Diễn cũng không có quá nhiều tự tin nhưng không hiểu sao có Hình Uyên ở bên cạnh, y lại cảm thấy như mình đang ôm một cái đùi rất lớn. Đối mặt với thị trưởng từng không thể với tới y lại cảm thấy chẳng có gì to tát cả, không cần phải sợ.
Vì vậy ánh mắt y không có chút sợ hãi nào. Một thanh niên có được khí chất như vậy khiến thị trưởng hiếm khi lộ vẻ tán thưởng.
Sở Diễn vào thẳng vấn đề: "Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của ngài nhưng việc này thật sự rất quan trọng. Gần đây chúng tôi phát hiện đối thủ của ngài đã lạm dụng tư quyền. Ông ta đã dùng mối quan hệ của mình để con trai không bị buộc tội giết người. Bởi vì thế lực ông ta quá mạnh nên chúng tôi không thể chống lại được. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể đến đây nhờ cậy ngài.
Khi nghe đến từ "giết người", thị trưởng và Bạch Hà Sinh đều sửng sốt.
Thị trưởng đã ngay lập tức ngửi thấy tin tức có lợi cho mình, đan tay, chống cằm, ánh mắt nghiêm túc hỏi: "Có bằng chứng gì không?"
Sở Diễn cười nói: "Đêm nay chứng cứ sẽ xuất hiện, nhưng..."
"Chúng tôi muốn mượn quyền lực của ngài."
Tác giả có lời muốn nói:
Cực khổ sẽ làm con người trưởng thành