• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Y thích hắn

Sống vì ngài.

Chấp nhận nhiệm vụ ám sát chỉ để gặp ngài.

Được ngài giết chính là vinh hạnh của em.

Sẽ thật lãng mạn nếu được chết dưới kiếm của ngài.

Đối mặt với những lời tán tỉnh ngớ ngẩn như vậy, Hình Uyên rơi vào trầm tư trong giây lát.

Nhìn ánh mắt ngượng ngùng rụt rè của Sở Diễn, hắn không nói nên lời. Chỉ cảm thấy mình sống uổng phí nhiều năm như vậy mà lại không có kinh nghiệm gì với loại tán tỉnh này.

Lý trí nói với hắn rằng hắn nên làm mọi cách để bịt miệng người này nhưng cảm xúc lại mách bảo hắn rằng hắn nên cam chịu điều đó.

Nhỡ đây là phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của đối phương thì sao?

Nhưng hắn không biết mình bị làm sao, cho dù hắn thấy cảnh tượng này cực kỳ buồn cười thì vẫn không thể khống chế được nhịp tim đang tăng tốc của mình.

Có lẽ Chủ Thần đại nhân độc thân mấy vạn năm cũng không biết, có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, chẳng hạn như tình cảm của hắn hay người trước mặt.

Trong toàn bộ vở diễn li3m cẩu và tỏ tình này, đầu tiên Sở Diễn thể hiện kỹ năng "liếc mắt đưa tình" một cách điệu nghệ, sau đó không ngần ngại bày tỏ tình cảm với đối tượng thầm mến, toàn bộ quá trình đều xuôi chèo mát mái.

Nhưng Hình Uyên không phải kiểu người tự luyến như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn trước tình huống này là nghi ngờ.

Sở Diễn dẫn dắt từng bước: "Tướng quân, nếu em có thể chết trong tay ngài thì đó chắc chắn là thành tựu lớn nhất cuộc đời em."

Đầu óc hệ thống nhất thời chập mạch, khen ngợi: [ Ngươi giỏi quá. ]

Không còn cách nào, Sở Diễn thường xuyên bị mẹ dẫn đi lê la ở mấy quán bar, mặc dù nghe không hiểu những từ ngữ ái muội đó nhưng bảo y tùy tiện lọc ra vài từ để nói cũng không phải việc khó.

Có lẽ Hình Uyên còn muốn nói gì đó nhưng môi hắn vừa động thì liên lạc với thế giới mô phỏng đã bị cắt đứt.

Màn hình ba chiều đột nhiên tắt ngúm.

Tiền bối vốn đang chờ diễn biến tiếp theo bất chợt bị cắt ngang, anh lập tức cảm thấy hạnh phúc đã không còn, hạnh phúc chẳng liên quan gì đến anh nữa.

Khi nhìn xuống lần nữa, anh nhận ra đứa trẻ đứng cạnh mình đã bước tới bảng điều khiển từ lúc nào và thành thạo đóng cửa thế giới mô phỏng.

Chỉ trong vài giây, ý thức của Sở Diễn đã quay lại cơ thể. Điều đáng buồn là trong cổ họng y vẫn còn vài lời âu yếm kinh thiên động địa khiến người ta đỏ mặt tía tai nhưng lại bị cưỡng ép rời đi. Khi mở mắt ra, y lại nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của tiền bối và cả khuôn mặt âm u của Tống Chước. Nhìn Hắc Bạch Song Sát* trước mặt, Sở Diễn lâm vào trầm tư.

*Hắc Phong song sát là hai nhân vật trong tiểu thuyết của . Hai nhân vật này là vợ chồng, người chồng là , người vợ là . Ai muốn biết rõ hơn có thể lên gg tìm hiểu.

Nhắc mới nhớ, hai người này đã "may mắn" được làm khán giả chứng kiến khả năng diễn xuất của y.

Thân là tiền bối, là một fan cuồng của Hình Uyên, xét về mặt nhiệm vụ mà nói, tuy nhiệm vụ của Sở Diễn hơi kỳ lạ nhưng y biểu hiện rất không tồi, có lẽ Sở Diễn cũng là một fan cuồng của Hình Uyên.

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là họ thần tượng cùng một người!

Có một loại cảm giác fan gặp fan nước mắt lưng tròng.

Để Sở Diễn nhận ra mình đã thành công theo đuổi thần tượng, tiền bối rất phấn khích nói với y: "Tôi sẽ nói cho cậu một sự thật. Kỳ thực mục tiêu công lược của cậu trong nhiệm vụ mô phỏng chính là Chủ Thần. Bất ngờ không? Vui không?"

Sở Diễn: "......"

Tôi rất cảm ơn anh.=))

Tại sao tôi còn trẻ đã phải chịu đòn công kích xã chết* mạnh mẽ như vậy?

*ờmm, các cậu có thể hiểu là trước mặt mn mình làm ra 1 việc gì đó rất cuê, chỉ muốn đào 1 cái hố chui xuống cho đỡ nhục ấy=)))

Sắc mặt y tái nhợt, hỏi: "Vậy, Hình... Chủ Thần có biết người công lược hắn là ai không?"

Tiền bối tiếc nuối: "Để không hạn chế ngài phát huy, tôi thường không nói thông tin người đối diễn cho ngài ấy biết. Nhưng không sao, xét thấy chúng ta đều là fan cứng của ngài, tôi có thể nhắc đến cậu với ngài ấy."

Sở Diễn ý thức được nếu mình còn không làm gì đó thì sẽ xong đời, vì thế chính trực nói với tiền bối: "Không được, nếu Chủ Thần hỏi anh tuyệt đối không được nói cho hắn biết người đối diễn là tôi."

Tiền bối khó hiểu hỏi lại: "Tại sao?"

Sở Diễn chưa kịp trả lời thì Tống Chước đã cắt ngang cuộc trò chuyện, lạnh lùng nói: "Anh Tiểu Diễn không muốn người đó biết đương nhiên là có lý do riêng. Dù anh có thân phận gì cũng không nên làm anh ấy khó xử."

Tiền bối hiển nhiên bị sốc trước những lời này.

Thật kỳ quái, sao anh lại có thể bị một đứa nhỏ dọa sợ được, sống nhiều năm như vậy chẳng lẽ uổng phí sao?

Khi anh phản ứng lại, Tống Chước đã kéo tay Sở Diễn chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi rời đi, Sở Diễn còn không quên dặn dò tiền bối lần nữa: "Đừng nói cho Chủ Thần biết!"

Sau đó tiền bối nhìn Sở Diễn bị một đứa trẻ kéo đi, trong lòng nhất thời cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không biết tại sao.

Tóm lại, buổi fanmeeting này hẳn là... tan rồi.

Đáng giận, ban đầu anh còn muốn thành lập fanclub hai người.

...

Sau khi thế giới mô phỏng bị c**ng bức dừng lại, đầu óc vốn luôn thanh minh* của Hình Uyên có chút vẩn đục.

*minh mẫn, sáng suốt

Hắn sững người tại chỗ, trái tim đập loạn và nhịp thở gấp gáp nhắc nhở hắn rằng cảm xúc của hắn có phản ứng và còn rất mãnh liệt.

Điều này cho thấy nhiệm vụ giả này đã gần như có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trước đây không phải chưa từng có nhiệm vụ giả nào dùng đủ mọi cách quyến rũ hắn, ngay cả một số nhiệm vụ giả kỳ cựu cũng từng cố gắng dụ dỗ hắn bằng nữ trang nhưng cuối cùng lại bị hắn dạy dỗ.

Không biết vì sao, hắn rất muốn biết thân phận của nhiệm vụ giả kia. Vì vậy hắn nhanh chóng liên lạc với fan cứng của mình và không chút khách khí gọi thẳng tên anh ta: "Hà Hồi, gửi thông tin của nhiệm vụ giả được đào tạo hôm nay cho tôi."

Hà Hồi nghe vậy cảm thấy khó hiểu: "Chủ Thần đại nhân, trước đây không phải ngài vẫn luôn không quan tâm những thứ này sao?"

Hình Uyên trả lời: "Bây giờ tôi muốn biết, không được sao?"

Hà Hồi: Được, được, được, trên trời dưới đất ngài là lớn nhất!

Nhưng anh cũng là người biết giữ lời hứa vậy nên chỉ nói với Hình Uyên: "Thật đáng tiếc, đối phương nói y là một người làm công nhiệt tình không muốn lộ tên."

Hình Uyên: "..."

...

Sở-người làm công nhiệt tình-Diễn bị Tống Chước kéo đi suốt dọc đường. Hai bên đường hoa tường vi nở rộ thơm ngát, rõ ràng là một khung cảnh thư giãn lãng mạn nhưng vẻ mặt Tống Chước lại rất không vui như thể những bông hoa này đang cản đường nó vậy.

Sở Diễn nghi hoặc hỏi: "Sao thế, Tiểu Chước? Đợi lâu quá nên khó chịu sao? Nhưng anh đưa em đến đây là vì muốn em làm quen với nhiệm vụ."

Tống Chước thấy y vẫn không hiểu, tức giận nói thẳng: "Em không thích người tên Hình Uyên đó."

Sở Diễn biết đây là hành vi điển hình của nhân viên không thích cấp trên và không muốn chịu sự áp bức của chủ nghĩa tư bản, y hiểu điều đó.

Sau đó, Tống Chước nói với Sở Diễn: "Anh Tiểu Diễn, sau này anh có thể tránh xa anh ta không? Em cảm thấy anh ta không có ý tốt."

Điều mà họ không biết là vào lúc này, Hình Uyên đang đi trên con đường duy nhất đến không gian Chủ Thần. Dọc đường hắn bắt gặp hai người kia. Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn gặp Sở Diễn nhiều hơn, vì vậy hắn bình tĩnh lại và lặng lẽ trốn sang một bên.

Lúc này Sở Diễn hỏi Tống Chước: "Em có thể cho anh biết vì sao em lại không thích Hình Uyên không? Có lẽ anh có thể giúp em hiểu rõ về anh ấy hơn."

Tống Chước không khách khí nói: "Tất cả mọi phương diện, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, em đã bắt đầu chán ghét."

Nó ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Sở Diễn, dáng vẻ chính là kiểu "em chỉ vì muốn tốt cho anh thôi", nói: "Anh Tiểu Diễn, em rất giỏi nhìn người, anh phải tin em."

Nghe vậy, Hình Uyên khẽ cau mày, trái tim thầm thắt lại, hắn tự nhủ: cấp dưới của mình sẽ không thay đổi cái nhìn của họ về mình chỉ vì những lời nói vô căn cứ như vậy.

Kỳ thực hắn chưa bao giờ quan tâm hình tượng của mình trong mắt người khác sẽ như thế nào.

Nhưng hôm nay, sự u ám trong lòng nói cho hắn biết, hắn để ý.

Im lặng hồi lâu, Sở Diễn dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Tống Chước: "Thật ra cách đây rất lâu, những người không quen thân với anh đều cho rằng anh không phải người tốt. Thậm chí có một số người trước khi gặp anh đã coi anh như kẻ thù giả tưởng của họ rồi."

"Lúc đó anh nghĩ, sẽ tốt biết bao nếu không có ai đánh giá người khác chỉ vì vài lời nói suông, hoặc chỉ dựa vào hiểu biết của họ về cha mẹ mà đã tuyên án tử hình cho nhân phẩm của người khác."

"Khi đa số mọi người cho rằng anh là người xấu thì chỉ có một số ít người tỉnh táo và số người sẵn sàng đứng ra giúp đỡ lại càng ít hơn."

Một thoáng buồn bã từ từ lan rộng trong mắt Sở Diễn. Y nhìn ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, nhẹ nhàng mỉm cười như đang cười nhạo Sở Diễn đã từng bất lực và thống khổ trước kia.

"Anh luôn nghĩ, mình chắc chắn không thể trở thành một người như vậy."

Tống Chước đứng đó nhìn y chằm chằm, trong lòng nhất thời đau xót.

Nó muốn mở miệng nói gì đó lại phát hiện mình làm virus nhiều năm như vậy đã làm rất nhiều điều sai trái nhưng đến khi phải nói ra lời chân thành lại không biết phải nói thế nào.

Vì vậy, nó đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để an ủi y.

Nhưng Sở Diễn chỉ cúi đầu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nó, nghiêm túc nói: "Cho nên anh muốn tận mắt nhìn, muốn dùng đầu óc suy nghĩ, dùng tâm mình phán đoán, có được không?"

Gió thổi nhẹ qua đám hoa tường vi ven đường, hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn.

Tống Chước cười nhạt.

Thật xảo quyệt.

Trong trường hợp này, nó làm sao có thể nói không?

Mặt khác, Hình Uyên lắng nghe cuộc trò chuyện của họ không bỏ lỡ nhịp nào.

Trong mắt hắn là sự ấm áp và thương tiếc.

Hắn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu hắn có thể xâm nhập vào thế giới của Sở Diễn và sẵn sàng đứng cạnh y khi y cô đơn nhất.

Ít nhất bằng cách này, chàng thanh niên luôn nở nụ cười dịu dàng trên môi sẽ không không đến mức vết thương chồng chất như vậy nữa.

Ngay lúc y tưởng Tống Chước đã ổn định lại, không ngờ thằng nhóc này ly gián không thành lại nghĩ ra kế hoạch khác.

Nó nhấc lên một chủ đề mà Sở Diễn chưa bao giờ nghĩ đến: "Anh Tiểu Diễn, trong số mấy quyển sách anh mua cho em trước đây có tập "tự truyện của Chủ Thần". Trong đó kể rằng sau khi anh ta đến Cục Quản Lý Thời Không một thời gian có đến làm nhiệm vụ trong một thế giới nào đó và đã có người trong lòng."

Hình Uyên: Tại sao tôi lại không biết?

Sở Diễn: Tại sao tôi lại không biết?

Đây là một tin tức bùng nổ đối với Sở Diễn, y gần như nôn nóng hỏi: "Sách nào? Chương nào? Ở đâu? Là nam hay nữ?"

Tống Chước tùy tiện báo ra một tên sách, Sở Diễn lập tức đặt hàng từ trung tâm thương mại của hệ thống.

Khi tâm hồn ăn dưa đang cháy bỏng, không ai có thể ngăn cản y được.

Có dưa không ăn, y sẽ thấy tội lỗi!

Dưới sự chỉ dẫn của Tống Chước, Sở Diễn nhanh chóng tìm được trang đó.

Chuyện kể rằng khi Chủ Thần đến làm nhiệm vụ ở một thế giới nào đó, hắn quả thật có yêu một người nhưng hắn không biết đó là thế giới nào hay chuyện gì đã xảy ra ở thế giới đó. Tóm lại, sau khi quay về hắn cực kỳ lạc lối và chán nản. Không gian Chủ Thần phán định cảm xúc của hắn dao động quá lớn, giá trị tiêu cực quá cao, có nguy cơ bị virus ký sinh bất cứ lúc nào nên đã tự mình giúp hắn xóa bỏ ký ức về chuyện này.

Nói chung là trong những mảnh ký ức còn sót lại, biên tập viên của cuốn sách này đã phát hiện ra một sự thật to lớn, đó là rất có thể Hình Uyên đã gặp được Bạch Nguyệt Quang của mình ở thế giới đó!

Theo hồ sơ ở cơ sở dữ liệu, hắn đã từng nói thế này - Cả đời tôi chỉ có thể yêu một người và người đó chắc chắn là cậu ấy/cô ấy ( Biên tập viên đã giải thích ở đây rằng vì cô chỉ có thể nghe được một số âm thanh còn sót lại nên không thể xác định được giới tính từ giọng nói, hy vọng bạn biết.)

Sở Diễn chớp chớp mắt, cúi đầu hỏi: "Đây là loại sách gì? Tại sao lại là theo biên tập viên?"

Tống Chước giải thích: "Ừm, đó là vì những cái gọi là tự truyện này thường được lấy từ các diễn đàn và được coi là lịch sử không chính thức. Nhưng so với lịch sử chính thức nghe có vẻ cao siêu, em tin vào lịch sử không chính thức hơn."

Vậy... tức là nó vẫn có độ tin cậy nhất định?

Nghe đến đó, trái tim Sở Diễn khẽ nhói lên.

Không biết vì sao, trong lòng y luôn có một loại cảm giác rầu rĩ khó tả.

Hình Uyên nghe họ nói về quá khứ của mình cũng rơi vào suy tư.

Hắn thực sự không nhớ đoạn ký ức đó.

Hơn nữa, trước nay hắn luôn là người không thích bị tình cảm ràng buộc, ít nhất đã từng không phải.

Vì vậy, hắn cố tình quên đi những năm tháng đó và không muốn nhớ đến nữa.

"Cả đời tôi chỉ có thể yêu một người và người đó chắc chắn là cậu ấy*."

*cậu ấy/cô ấy trong tiếng Trung đều phát âm giống nhau nên dù đoạn này HU k nhớ người nọ nhưng mình vẫn để là cậu ấy nhé

Đây có phải là những lời hắn từng nói không?

...

Ý định ban đầu của Tống Chước là khiến Sở Diễn từ bỏ hết mọi suy nghĩ với Hình Uyên, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì nó vẫn muốn nội tâm Sở Diễn sinh ra phản cảm với Hình Uyên. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, bất kể như nào cũng được.

Tuy nhiên, nếu chỉ giới hạn ở mức này thì nó đã không phải là một virus đủ tư cách.

Để khiến Sở Diễn hoàn toàn mất hết cảm tình với Hình Uyên, nó cần phải bí mật ly gián.

Một mặt không ngừng đặt điều không hay về người kia.

Một mặt, để Hình Uyên trở thành vai chính trong cơn ác mộng của Sở Diễn.

Tất nhiên trong quá trình này, nó sẽ cố gắng đối xử thật tốt với y.

Nó cũng muốn biết nếu nó làm tốt hơn Hình Uyên, liệu người này có thay đổi ý định không?

Cho nên đêm nay Sở Diễn và Hình Uyên đều không thể ngủ yên.

Hình Uyên dành cả đêm để suy nghĩ về những gì mình đã quên.

Còn Sở Diễn suốt đêm gặp ác mộng.

Phải nói rằng cơn ác mộng này chứa rất nhiều yếu tố ma quái. Đầu tiên y mơ mình bị zombie vây hãm, sau đó lại mơ thấy Ultraman chiến đấu với quái vật, sau đó mơ thấy tiếng chuông lúc nửa đêm, rồi lại đến ma ở trên xe.

Trong tiếng chuông nửa đêm đáng lo ngại, giọng nói của Hình Uyên vang lên.

Con ma lên xe chính là Hình Uyên với khuôn mặt đầy máu.

Mà y làm tài xế nhìn về phía con ma kia, lần này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hét lên.

Y sợ ma!

Hình Uyên u ám ngồi bên cạnh y tản ra khí tức băng giá, rõ ràng trong mộng đang là mùa hè nhưng y chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều rét căm căm!

Sở Diễn sợ hãi đạp phanh, chuẩn bị xuống xe trốn thoát, không ngờ trong cơn hoảng loạn lại đạp nhầm chân ga, lúc đó linh hồn y sắp thoát ra ngoài đến nơi rồi!

May mắn thay, có lẽ con ma bên cạnh cũng cảm thấy chạy quá tốc độ là không tốt và sẽ ảnh hưởng đến trật tự giao thông nên đã âm thầm tắt máy giúp y.

Sau khi xe dừng lại, "Hình Uyên" cả người đầy máu vỗ nhẹ vào vai Sở Diễn.

Sở Diễn cứng đờ, từng chút một quay đầu lại, hai mắt đen láy nhìn "Hình Uyên", y cảm thấy có lẽ mình độc thân quá lâu rồi nên bây giờ nhìn một con ma cũng cảm thấy nó rất tuấn tú...

Con ma từ từ mở miệng như muốn nói điều gì đó.

Một tay Sở Diễn siết lấy vô lăng, nín thở lắng nghe.

Chỉ nghe tiếng nó trầm thấp:

"Chạy quá tốc độ, phạt 200."

"...."

Sở Diễn suy nghĩ một lúc sau đó sờ sờ túi.

"Hình Uyên" nghĩ rằng y muốn lấy ra một số vật phẩm phòng thân.

Sở Diễn mò mẫm một hồi cuối cùng lấy ra hai tờ tiền, run rẩy nói: "Đây ạ, ừm... nơi này có hỗ trợ thanh toán bằng tiền mặt không?"

"Hình Uyên": "......"

...

Tống Chước thừa nhận nó đã dùng chút thủ đoạn để điều khiển giấc mơ của Sở Diễn và để Hình Uyên đóng vai ma quỷ trong đó. Tuy nhiên, nó không hề biết rằng linh hồn vô tư của Sở Diễn đã biến cơn ác mộng điên cuồng chạy theo một phương hướng rất kỳ lạ, giống như hàng vạn con thảo nê mã* đang phi nước đại vậy!

* nó đây nè mn

Nó còn là câu nói lái của một câu chửi tục là ĐMM

Giờ khắc này, nó rốt cuộc đã nhận ra Sở Diễn lợi hại ở chỗ nào.

Sáng sớm hôm sau, Sở Diễn thức dậy với hai quầng thâm đen dưới mắt.

Nhìn y như vậy, trong lòng Tống Chước hiếm khi có hơi tội lỗi.

Tuy nhiên, sự hiểu biết của nó về Sở Diễn đã được cải thiện hơn vào đêm qua.

Sở Diễn ngơ ngẩn ăn bữa sáng rồi lại ngơ ngẩn đi ra ngoài.

Nếu ai đó biết về cuộc trò chuyện ngày hôm qua của y với Tống Chước sẽ nghĩ rằng bởi vì y biết Hình Uyên có Bạch Nguyệt Quang nên mới xa sút như vậy mất.

Đây chính là khổ vì tình nha!

Đáng tiếc, ngày hôm qua ngoài Sở Diễn thì chỉ có hai người biết cuộc trò chuyện này. Một người là người khởi xướng cho việc mất ngủ của Sở Diễn, người còn lại là Hình Uyên - một người không giỏi tự luyến.

Tóm lại, khi Sở Diễn đang đi lang thang với trạng thái buồn ngủ thì đột nhiên đụng phải vòng tay ai đó ở góc đường.

Sở Diễn mất một lúc mới phản ứng được, chậm rì rì ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Uyên lọt vào mắt y, ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thán trước vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn.

Phản ứng đầu tiên của Sở Diễn là liệu có phải hắn đến đây để thu tiền phạt vì chạy quá tốc độ hay không.

Hình Uyên nhìn khuôn mặt hốc hác rõ ràng của y, cau mày quan tâm: "Sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon à?"

Sở Diễn nghĩ thầm: Đúng vậy, trong giấc mơ của tôi tất cả đều là anh ~ Tất cả đều là anh ~ ( Chậc, y suýt chút nữa đã hát thành lời rồi này)

Tất nhiên, Hình Uyên sẽ không biết hắn xuất hiện trong giấc mơ của y với bộ dáng như thế nào.

Để không tiếp tục nhớ lại những thứ khủng khiếp trong mơ, Sở Diễn quyết định đi trước một bước.

Y duy trì trạng thái né tránh, cúi đầu, rũ mắt, chỉ nói vài câu ngập ngừng sau đó tìm lý do rời đi.

Hình Uyên nhìn bóng lưng y thật sâu, tự hỏi tại sao y lại cư xử kỳ lạ như vậy.

Đây thực sự là một câu hỏi khó đối với hắn.

Hôm nay, hắn đến gặp Hà Hồi như thường lệ để kiểm tra hoạt động của các nhiệm vụ giả mới.

Khi đó Hà Hồi đang sắp xếp lại những bức ảnh trong phòng, nếu không phải hắn ngăn cản thì có lẽ mỗi bức ảnh đều được anh ta hôn qua một lần.

Trong đống giấy tờ rải rác trên mặt đất, hắn thấy trong thời gian huấn luyện ngày hôm qua, người được huấn luyện chính là Sở Diễn.

Tuy nhiên, hắn đã giữ im lặng.

Hà Hồi thấy hắn tới, mặt đỏ bừng hưng phấn.

Hình Uyên thuận tay đẩy mấy bức ảnh của mình ra, chừa ra một khoảng trống trên ghế sau đó bình thản ngồi lên, bắt chéo chân.

Không phải hắn không để ý đến fan cứng này, chỉ là người này quá cố chấp, có chết cũng không hối cải.

Hắn đến đây để hỏi một việc.

Nhưng cho dù hắn tới làm gì thì Hà Hồi vẫn luôn chăm chú lắng nghe, tại chỗ đợi lệnh.

Hình Uyên hỏi: "Nếu thôi nhé."

Hà Hồi: "Vâng, vâng."

Hình Uyên tiếp tục: "Nếu một người biết bạn bè của mình đã từng thích một ai đó sau đó tỏ ra mất mát rất nhiều, thậm chí mất ngủ thì nguyên nhân là gì?"

Hà Hồi sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Bọn họ là loại quan hệ thân đến mức có thể mặc chung một cái quần sao?"

"Không đến mức đó."

"Người đó sẽ né tránh ánh mắt của người bạn kia sao?"

"...Thỉnh thoảng."

Hà Hồi rơi vào trầm tư.

Anh ta do dự một chút rồi nói: "Người mà ngài đang nói đến... sẽ không thích người bạn kia đấy chứ?"

Đừng hiểu nhầm, Chủ Thần của chúng ta k có bạch nguyệt quang gì đâu, hãy tin tưởng ảnh (✿◡‿◡)

Tuyến tình cảm của 2 nvc cũng sẽ k ngược đâu, nhiều lắm chỉ có chút buồn bã vu vơ vì không hiểu rõ tâm ý nhau thôi, mà quá trình này cũng rất nhanh sẽ qua

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK