* ý chỉ tiêu chuẩn kép á mn, còn viết hoa nữa thì=)))
Thời An Hà đồng tử động đất*, tên Sở Diễn này so với mình tưởng tượng lại càng có thủ đoạn hơn, ngay cả tiểu điện hạ của Liên Bang cũng bị y mê hoặc, đây quả thực là làm người ta khó có thể tưởng tượng.
*Kiểu mắt trợn to rồi run lên á, bạn nào hay đọc manga chắc là biết, cái này mình cũng biết từ 1 bạn viết truyện trên Wp á
Người này, nhất định không đơn giản.
Sở Diễn đang do dự có nên ôm lại Quân Vong không, đảo mắt liền thấy người sáng nay quản sự nói qua rằng muốn để anh ta cùng chiếu cố tiểu điện hạ-Thời An Hà.
Quản sự chỉ tỏ vẻ anh ta không phải tới chia rẽ các cậu, anh ta tới gia nhập.
Sao giống Quỳnh Dao thế nhỉ:)))
Thời An Hà nhìn biểu tình đình trệ một cái chớp mắt kia của thanh niên, nghĩ thầm, y quả nhiên có địch ý với mình, nhưng lại không có cách nào, thứ cậu có thể có vậy thì tôi cũng có thể, hơn nữa tôi so với cậu còn có thể càng tốt hơn, bởi vì so với cậu, tôi càng hiểu được làm thế nào để khiến người khác vui vẻ.
Nhưng anh ta phát hiện, Sở Diễn chỉ trố mắt một lát rồi lộ ra ánh mắt thân thiện, còn cực kỳ sung sướng tiếp đón anh ta, ngay cả điện hạ mới ôm y y cũng đều không nhớ.
Đương nhiên là phải thân thiện, đây chính là đồng sự nguyện ý chủ động tới đây đồng cam cộng khổ với y a!
Trong mắt Sở Diễn, mỗi ngày lo lắng đề phòng ở bên Quân Vong cùng Quân Bất Thần không khác gì cùng sói chung giường, phải thời thời khắc khắc bảo trì lực chú y tuyệt đối, để tránh phạm lỗi, đây là việc rất khó sự tình.
Nhưng hiện tại, vậy mà có một người nguyện ý quên mình vì người, vô tư phụng hiến, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, không hề oán hận nửa lời, đây đại biểu cho cái gì? Đại biểu rằng rất nhanh thôi y có thể trở về tiếp tục dưỡng lão!
Tưởng tượng đến khả năng này, nội tâm Sở Diễn liền nở hoa.
Quân Vong lẳng lặng ngồi ở một chỗ, con ngươi như biển phiếm ánh sáng khác thường, giống như Thượng đế nhạy bén quan sát thần thái và hành động của mỗi người.
Sở Diễn còn không cố tình che giấu vui sướng.
Cùng với Thời An Hà che giấu d*c vọng nơi đuôi mày khoé mắt.
Quân Vong có một loại cảm giác không vui.
Cậu ta rất không thích có người không biết điều tới đây, vọng tưởng thay thế được vị trí của Sở Diễn, cũng không thích nhìn thấy tâm tư nhỏ đã gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi bản thân của Sở Diễn.
Sở Diễn đối với việc này vô tri vô giác, y nói với Thời An Hà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ về tình huống của Quân Vong, nói cho anh ta biết tùy vào từng thời gian thì điện hạ muốn làm gì, mỗi ngày cố định thời gian thì phải ăn cái gì, trình tự dọn đồ ăn như thế nào, như thế nào để khiến điện hạ thoải mái dễ chịu tìm được đồ vật mình muốn.
Sở Diễn thật thà từng bước hướng dẫn, ân cần dạy dỗ, không chút cẩu thả, còn sẽ suy một ra ba, thông tin rộng rãi, muốn nhanh chóng khiến Thời An Hà có thể một mình đảm đương một phía, có thể tự mình hoàn thành nghiệp lớn chiếu cố Quân Vong tiểu điện hạ, đến lúc đó mình có thể vui sướng nghỉ việc, cảm giác kia không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui sướng.
Thời An Hà thấy y vậy mà không tiếc chỉ giáo như thế, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đều nói đồ đệ tiện nghi sư phụ chết đói, Sở Diễn biểu hiện tựa hồ như muốn nhanh nhanh thoát khỏi vị trí sư phụ này, đề cử Thời An Hà thượng vị, còn mình mắt rưng rưng xuống đài.
Đây thực không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc chiếu cố Quân Vong điện hạ ở Liên Bang này chính là cơ hội nhanh chóng đạt được sự coi trọng tốt nhất, mỗi người đều dùng hết thủ đoạn toàn thân đi tranh đoạt tư cách để có thể một bước lên trời này.
Nhưng người này lại tựa hồ không có chút hứng thú nào, thậm chí còn bức thiết muốn lảng tránh.
Thời An Hà dùng ánh mắt hoài nghi thăm hỏi thanh niên tươi cười đầy mặt kia, trong lòng một bên đen tối nghĩ trong này có thể có bẫy rập gì hay không, bên kia lại hy vọng Sở Diễn tốt nhất thật sự thức thời như thế, nguyện ý chắp tay đem cơ hội này chuyển nhượng cho anh ta.
***
Hôm nay vừa lúc là một ngày tương đối đặc biệt, bởi vì mỗi tuần đều có một thời gian cố định, cho dù Quân Vong có muốn hay không, cậu ta đều phải ra ngoài phơi nắng, cảm thụ một chút thế giới bên ngoài.
Đây cũng là bước thứ nhất của cuộc trị liệu cho người mắc bệnh tự kỉ, tiếp xúc với ngoại giới nhiều có thể trợ giúp đề cao năng lực thích ứng và năng lực biểu đạt của bọn họ với xã hội, trợ giúp bọn họ có tỷ lệ lớn hơn có thể đi ra khỏi thế giới tự mình phong bế.
Trước khi ra cửa, quản sự sẽ thay trang phục cho Quân Vong.
Nhưng hôm nay quản sự đi theo Quân Bất Thần ra ngoài làm việc, cho nên gánh nặng này tạm thời đổ lên người Sở Diễn cùng Thời An Hà.
Những đứa trẻ bị bệnh tự kỷ phần lớn không biết thay quần áo, Sở Diễn nghĩ thầm cậu ta có thiên phú dị bẩm ở phương diện toán học, chính là đối mặt loại kỹ năng sinh hoạt cơ bản lại không cách nào nắm chắc, cho nên Thượng đế vẫn rất công bằng.
Sở Diễn kỳ thật cũng từng giúp Quân Vong đổi qua quần áo, mỗi lần đứa trẻ này đều nguyện ý phối hợp, ở phương diện này cậu ta rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cho nên Sở Diễn đương nhiên cho rằng lần này cũng sẽ thực thuận lợi.
Y giống như một người cha, mở ra tủ quần áo gỗ khắc hoa, hết sức chuyên chú chọn quần áo cho Quân Vong.
Không thể không nói quần áo của Quân Vong thật sự rất nhiều, các loại kiểu dáng cùng nhãn hiệu xa hoa đều có, nhưng càng có rất nhiều cửa hàng may vá cao cấp của Liên Bang chuyên môn định chế quần áo cho cậu ta, vừa người lại thoải mái, vải dệt cũng cực kỳ sang quý, người thường phấn đấu nhiều năm cũng không mua nổi một món.
Sở Diễn đối với việc này không có cảm giác gì, quần áo trong mắt y có quý hay không cũng không khác nhau, chỉ cần ăn mặc thoải mái, bản thân thích là tốt rồi.
Rốt cuộc đời trước Sở Diễn vì sắm vai vạn người ghét, y bị bắt mặc vào rất nhiều quần áo giá cả sang quý nhưng tạo hình lại hoa hòe loè loẹt, mặc vào cực kỳ khó chịu, hơn nữa ngay cả bản thân cũng cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
Cho nên y đối với giá cả các loại đồ vật này đã sớm không còn mẫn cảm.
Nhưng Thời An Hà đợi ở một bên lại cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Ở quốc gia anh ta, tuy rằng là Hoàng tử nhưng lại không thể quá xa xỉ như vậy. Một mặt là bởi vì tài chính quốc gia không đủ, mặt khác là bởi vì anh ta không được sủng ái, hơn nữa thân phận mẫu thân đê tiện, mỗi lần chia sinh hoạt phí đến điện của anh ta liền căng thẳng, căn bản vô pháp tiêu xài.
Ánh mắt của Sở Diễn đã trải qua vạn bụi hoa, tuy rằng tính toán đem sứ mệnh vĩ đại chiếu cố Quân Vong điện hạ giao phó cho Thời An Hà, nhưng y vẫn hy vọng dốc hết sức mình để thiếu niên kia có thể nói chuyện được trước khi y đi.
Tỷ như hôm nay y trang điểm cho thiếu niên thành đứa trẻ dễ thương nhất Liên Bang.
Y chọn một chiếc áo dệt lông cao cổ màu trắng, phối thêm một chiếc áo khoác rộng rãi nhạt màu, cổ tay áo còn có những sợi xích bạc điểm xuyết, thoạt nhìn cực kỳ thời thượng, vừa phong cách lại vừa tinh xảo, Sở Diễn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Quân Vong mặc chúng vào sẽ là bộ dáng gì.
Bởi vì phải nhón chân lấy quần áo, tay áo Sở Diễn hơi trượt xuống, Thời An Hà thấy được vòng khóa trên cổ tay y đen bóng lạnh lẽo, thứ này cùng với cổ tay trắng nhợt của y đối lập nhau hết sức chói mắt.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt Quân Vong sâu thẳm nhìn Sở Diễn biểu tình chuyên chú chọn quần áo cho mình.
Thanh niên kia mặc áo sơmi màu trắng mềm mại ánh mắt nhu hoà, thân trường ngọc lập, hình dáng sống lưng được áo sơmi phác hoạ cực kỳ rõ ràng, thế nên bóng dáng y thoạt nhìn có chút mảnh mai.
Quá gầy.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Sở Diễn đã cầm quần áo vắt lên cánh tay, thong dong đi tới chỗ cậu ta.
Hôm nay y phá lệ tự tin, một mặt là bởi vì những món đồ mình chọn, mặt khác là bởi vì y có thêm một đồng bọn.
Một người ngăn không được áp lực, nhưng hai người chống sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Tuy rằng, y không biết tên đồng bọn này khả năng lòng mang quỷ thai*.
*Giống như kiểu lòng mang ý xấu ấy
Đương nhiên, cho dù y có biết cũng không sao, bởi vì thứ Thời An Hà muốn là làm người làm công bên người Quân Vong, cả ngày lo lắng đề phòng để lấy lương cao, mà thứ Sở Diễn muốn lại là cuộc sống dưỡng lão bình phàm.
Khả năng là do người trẻ tuổi thích dốc sức làm việc, Sở Diễn cũng đã từng như vậy, chẳng qua linh hồn y đã qua tẫn thiên phàm*, sau khi vết thương chồng chất, y liền mất đi rất nhiều tinh thần, không còn ý chí chiến đấu sục sôi như trước nữa.
*Lấy nghĩa của mấy ngàn con thuyền cũng đã trải qua hết, ý chỉ người từng trải, hiểu đời
Cho nên hiện tại y thật sự Phật hệ, không có d*c vọng cạnh tranh với Thời An Hà.
Huống chi, nếu người này thật sự có thể khơi mào đại lương* vậy thì có lẽ Sở Diễn có thể về hưu càng sớm cũng không biết chừng.
*Khơi nên sóng to gió lớn, làm lớn mọi chuyện lên
Quân Vong nhìn nụ cười ôn hòa của Sở Diễn, trong lòng ấm áp.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy Sở Diễn đem quần áo trong tay nhét vào lòng Thời An Hà, sau đó phảng phất như một vị lão sư không tiếc chỉ giáo vòng tay ra sau người, trong mắt là cao thâm khó dò nói với Thời An Hà vẻ mặt còn hơi mộng bức rằng nên mặc quần áo cho điện hạ như thế nào mới có thể làm cho cậu ta không phản kháng.
Thời điểm Sở Diễn giảng giải tri thức tương đối dông dài: "Rất nhiều đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ không muốn mặc quần áo, bởi vì bọn họ không quá thích loại cảm giác thân thể bị trói buộc này, kỳ quái chính là tôi phát hiện điện hạ của chúng ta hình như rất thích được ôm, tôi đoán ngài ấy không quá mẫn cảm với loại trói buộc này, nhưng thời điểm cho ngài ấy mặc quần áo vẫn cần chú ý ôn nhu một chút, đừng thô bạo, phải kiên nhẫn."
Thời An Hà nghe đến sửng sốt, nhưng anh ta biết lúc này gật đầu là được rồi.
Quân Vong vẫn luôn đưa ánh mắt trông mong nhìn Sở Diễn, tựa hồ không quá tin tưởng y cứ như vậy ném mình cho người khác.
Sở Diễn bị cậu ta chăm chăm như vậy trong lòng sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, nhưng mà ngọn lửa nho nhỏ này rất nhanh đã bị y bóp tắt.
Cho dù có cảm giác tội lỗi hay không thì đứa trẻ lớn lên phải độc lập!
Phải độc lập a!
Thời An Hà nhìn quần áo trong tay, thật sự không rõ vì sao Sở Diễn lại đem cơ hội tốt như vậy nhường cho mình.
Nhưng anh ta cũng không có tâm tư suy nghĩ cái này, bởi vì anh ta tự tin mình nhất định có thể khiến cho Quân Vong điện hạ vừa lòng.
Sở Diễn nhìn Thời An Hà chậm rãi nửa quỳ xuống, lấy một loại thái độ cực kỳ cung kính ý đồ trấn an điện hạ, cũng cho cậu ta thấy rằng mình sắp đổi quần áo cho cậu ta.
Trời ạ, nhìn không ra đấy, người này so với y quả thực chuyên nghiệp hơn không biết bao nhiêu lần.
Sở Diễn thậm chí bắt đầu lấy một loại tâm thái học tập đi chiêm ngưỡng hành vi của anh ta.
Tương lai nếu y có làm một phục vụ cao cấp thì đây chính là kỹ xảo.
Không thể không nói Thời An Hà thật sự am hiểu những thứ này, nói vậy Quân Vong chắc cũng sẽ thực vừa lòng sự phục vụ chu đáo của anh ta, ít nhất loại công việc này anh ta làm tốt hơn nhiều so với loại tay chân vụng về như y.
Trong lòng Sở Diễn tràn đầy vui mừng nhìn Thời An Hà đưa tay chạm vào cúc áo Quân Vong, đó là đang chuẩn bị thay áo trong cho cậu ta.
Đáng tiếc giây tiếp theo, Quân Vong trực tiếp phủi tay đẩy anh ta ra.
Một khắc kia, Thời An Hà bị ném ngốc, Sở Diễn cũng nhìn ngốc.
Sở Diễn nghĩ thầm: Trước kia mình mặc quần áo cho cậu ta không như vậy a!
Thời An Hà nghĩ thầm: Khó trách y sống chết ném công việc này cho mình làm, hoá ra là ở chỗ này chờ mình, thật là tâm cơ thâm trầm.
Thời điểm Sở Diễn nghĩ trăm lần cũng không ra, Quân Vong biểu tình lạnh băng đoạt đi quần áo trong tay Thời An Hà, sau đó từng bước một đi đến trước mặt Sở Diễn, nhón chân đưa quần áo cho y.
Sở Diễn sửng sốt một cái chớp mắt, yên lặng ôm lấy những món quần áo đó.
Trước kia chỉ nghe nói qua cậu ta kén ăn, không nghĩ tới hôm nay gặp được "Chọn người".
Thời An Hà chậm rãi đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Sở Diễn: "Xem ra điện hạ vẫn thích cậu nhiều hơn một chút, năng lực của tôi không đủ, cần học tập nhiều hơn."
Anh ta nói đến hiền lành, nhưng Sở Diễn lại cảm thấy một cổ lạnh lẽo.
Việc đã đến nước này, y chỉ có thể chậm rãi cúi người, đôi tay nắm lấy cánh tay Quân Vong, biểu tình nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu ta.
"Điện hạ, không phải lần nào tôi đều có thể đứng cạnh ngài, tôi cũng không thể bảo đảm mình nhất định sẽ không rời đi."
"Tuy rằng ngài nguyện ý thân cận tôi tôi rất vui vẻ, nhưng ngài phải hiểu được, trong thế giới của ngài sẽ vĩnh viễn không chỉ có một mình tôi, ngài còn có anh trai, còn có rất nhiều người nguyện ý đối tốt với ngài."
Tuổi tác tâm lý của Sở Diễn đã cao, mỗi lần nhìn thấy tiểu bối tính tình quái dị như vậy luôn nhịn không được giảng giải một ít đạo lý.
Nhưng Quân Vong vừa nghe xong y nói những lời đó, thần thái ánh mắt bằng mắt thường cũng có thể thấy được ảm đạm xuống.
Sao y lại có thể nói trắng ra rằng phải rời khỏi mình chứ.
Sở Diễn biết mỗi lần thay đổi sẽ là một lần đau, nhưng lại không tính dừng lại.
Y không muốn xem cậu ta như trẻ con trong nhà ấm, vì vui sướng nhất thời mà không đề cập tới những thứ cậu ta không thích nghe.
Bởi vì trên đời này không có ai có thể chỉ nghe được những lời mình thích.
Sở Diễn biết, Liên Bang tuyệt đối không phải chốn về cuối cùng của mình, một khi có cơ hội y nhất định sẽ rời đi, đến lúc đó, Quân Vong cho dù muốn gặp y, hẳn là cũng là không có cơ hội.
Tuy rằng ngày thường y thoạt nhìn vô tâm vô phế, nhưng trên thực tế y vẫn luôn tìm mọi cách quy hoạch tương lai của chính mình, y biết bản thân muốn cái gì, muốn thoát khỏi cái gì, lại muốn có được cái gì.
Y muốn có một người thật tình đối đãi với mình, muốn có một cuộc sống an ổn, không cần giàu có, bình bình đạm đạm là tốt rồi.
Có lẽ là bởi vì đối mặt với y chính là một đứa trẻ ngay cả nói cũng không rành như Quân Vong nên y mới có thể không kìm được mà nói nhiều như vậy.
Y lo lắng một ngày nọ Quân Vong đột nhiên vừa quay đầu lại lại phát hiện y đã biến mất, như vậy cũng quá mức mất mát, quá mức thương cảm.
Ít nhất đối với một đưa trẻ tự kỷ không muốn thân cận ngoại giới, chỉ bảo thủ sa vào những thứ mình quen thuộc như Quân Vong có lẽ không thể lý giải ly biệt, mà cũng không muốn lý giải.
Nhưng Sở Diễn vẫn hy vọng cậu ta có thể hiểu được sớm một chút, mà không phải là chờ đến khi mất đi mới kinh ngạc phát hiện hết thảy đã vô pháp vãn hồi.
Y nói thoải mái, nhưng ánh mắt Quân Vong nhìn y lại càng thêm nguy hiểm, thậm chí nắm lấy cổ tay của y, rất muốn gắt gao bắt lấy y, cũng không muốn buông tay.
Lông mi Sở Diễn run lên, sau đó làm ra hành động trong mắt Thời An Hà có thể nói là to gan lớn mật.
Ánh mắt y kiên định, chân thật đáng tin gỡ tay Quân Vong từ trên người mình xuống, sau đó bắt đầu cởi từng cúc áo.
Quân Vong nhìn y rũ mi xuống, nhìn khuôn mặt ôn nhuận của y, nhìn mặt mày nhu hòa, trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm bắt đầu có chút vặn vẹo khác thường.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã kiềm chế loại cảm xúc này xuống, thở dài một hơi thật sâu.
.......
Nếu có người hỏi Thời An Hà ở chỗ này học được thứ gì, anh ta nhất định sẽ trả lời rằng đã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là song tiêu*!
* như đã giải thích trên tiêu đề, là tiêu chuẩn kép
Thời điểm anh ta mặc quần áo cho Quân Vong bị ném ra một cách vô tình, lúc ấy anh ta theo bản năng cảm thấy thiếu niên này [ lạnh nhạt ], [ tự lập ], [ không coi ai ra gì ], [ tự mình phong bế ], [ đời này khả năng cũng không biết yêu là gì ].
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Quân Vong ngoan ngoãn tùy ý để Sở Diễn mặc quần áo cho mình, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một chữ.
NGOAN, ngoan viết hoa! Ngoan ngoài dự đoán của mọi người!
Trong lòng Thời An Hà ghen ghét giống như bông hoa độc nở trong vực sâu từng tầng từng tầng nở rộ.
Anh ta nghĩ, vì sao Sở Diễn lại là người đặc biệt duy nhất kia.
Giữa bọn họ rốt cuộc khác nhau chỗ nào?
Người này có cái gì hơn người?
Anh ta đem mu bàn tay giấu ở phía sau, tươi cười đầy mặt nhìn cảnh tượng hòa thuận trước mắt, trên thực tế nắm tay giấu đi đã đã siết đến trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Sở Diễn.... Mày làm tốt lắm.
Trước kia tao thật sự đã xem thường mày, mày so với tao tưởng tượng càng có tâm cơ hơn.
Khi anh ta còn đang mắng chửi trong lòng thì Sở Diễn đã trang điểm* cho Quân Vong thật xinh đẹp, y nghiêng đầu, đánh giá từ trên xuống dưới, vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức kiệt tác của bản thân.
* trang điểm ở đây là ăn mặc thôi không phải make up đâu, vì tác giả để từ trang điểm nên mình cũng không sửa lại nữa
Quân Vong cũng không phải thực vui vẻ, cậu ta còn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của Sở Diễn, từng câu từng chữ đã khắc sâu vào trong lòng cậu ta.
Chỉ là, nếu cậu ta biết trong lòng Sở Diễn hiện tại đang suy nghĩ cái gì, tâm tình nhất định sẽ càng thêm tối tăm.
Bởi vì Sở Diễn nghĩ rằng: Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu, thích hợp mặc những chiếc váy nhỏ nhiều tầng bồng bềnh.
Sở Diễn không chỉ nghĩ như vậy, thậm chí nội tâm đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nghĩ dứt khoát lén lút mua một cái về, nói không chừng Quân Vong cũng sẽ thích.
Đương nhiên, Quân Vong không có khả năng sẽ thích, nếu Sở Diễn thật sự làm như vậy, cậu ta khả năng sẽ giống như tối hôm qua khiến y không có năng lực hành động nữa, sau đó ở thời điểm y vô pháp giãy giụa sẽ mặc cho y chiếc váy y đã cất công tỉ mỉ chọn cho cậu ta, trường hợp kia nhất định sẽ rất có ý tứ, ít nhất Sở Diễn hẳn là sẽ không còn dám nghĩ mặc váy cho Quân Vong nữa.
***
Thời điểm tắm mình dưới ánh mặt trời, Sở Diễn lại một lần nữa cảm thán con mắt của mình thực không tồi.
Tay áo khoác rộng của Quân Vong thoạt nhìn có một loại cảm giác thực Muggle*, cả người đều giống như một thiếu niên có được ma pháp cùng chỉ số thông minh cao, vừa xinh đẹp lại vừa có trí tuệ.
*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt thưởng thức của người khác, Sở Diễn lại một lần nữa kiêu ngạo nâng cằm, một khắc hiểu kia hiểu rõ cái gì gọi là có chung vinh dự.
Trong tình huống bình thường, thời điểm Quân Vong ra ngoài sẽ lựa chọn ngồi xe lăn, một phần có thể là do cậu ta không thích cảm giác đi đường, một phần là bởi vì người dẫn cậu ta ra ngoài có thể bớt được chút phiền toái, còn có thể tận lực giảm bớt một ít xác suất không cẩn thận làm điện hạ đi lạc.
Nhưng lúc này lại không quá giống nhau.
Quân Vong chủ động lôi kéo tay Sở Diễn ra ngoài, không hề quản đến vấn đề xe lăn.
Nếu quản sự thấy được một màn này nhất định sẽ cực kỳ vui sướng, bởi vì việc này đại biểu rằng Quân Vong rốt cuộc có tiến bộ.
Nhưng có một điểm cần phải chú ý, tản bộ là theo ý tứ của Quân Vong điện hạ, cậu ta muốn đi đâu sẽ đưa tay chỉ đến nơi đó, Sở Diễn cũng chỉ có thể bị động đi theo ý cậu ta.
Nhưng càng đi lại càng cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì bọn họ tựa hồ chậm rãi đi tới một nơi buôn bán nô lệ.
Đương nhiên là, nơi này có thể mua, cũng có thể bán, tóm lại, những người thấp kém bị coi như gia súc mà đối xử, tuy rằng không đến mức như thời cổ đại, nhưng cũng phải làm một vài công việc có tính nguy hiểm cao.
Nghe chung quanh vọng lên tiếng thét chói tai cùng tiếng roi da quật xuống, Sở Diễn khẩn trương không biết Quân Vong vì sao lại muốn dẫn y tới nơi này.