Hiệu ứng của bức ảnh đó giống như một bức tranh vậy, cho dù kỹ năng chụp ảnh của Bạch Vân Chí hoàn toàn chẳng ra gì, nhưng cũng vì thế, anh ta sẽ không dùng một số kỹ thuật chỉnh sửa hình ảnh để cố tình tạo ra bầu không khí xung quanh, anh chỉ là một người ghi chép trung thành.
Nhưng cho dù như thế, bức ảnh này vẫn như một bức tranh sơn dầu vậy, mực dày và màu sắc đậm, tượng thần được ánh hoàng hôn nhuộm vàng, còn chàng trai bên cạnh thì như thể vị thần đang du hành cùng với thiên sứ của mình, cực kỳ ấn tượng..
Người thanh niên trong ảnh không lộ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường nét thanh tú được ánh mặt trời lặn làm dịu đi, mái tóc rơi rụng trên trán được ánh nắng nhuộm vàng, tạo nên bầu không khí rất nghệ thuật.
Giây phút đó, anh chợt cảm thấy có chút ích kỷ, không muốn gửi nó cho bạn bè mà muốn trân trọng giữ lại chỉ để mình ngắm.
Chỉ một mình anh....
Tiếng còi xe chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh chợt nhận ra ý tưởng vừa rồi của mình đáng sợ đến mức nào, đầu ngón tay vô thức giật giật, bức ảnh nhanh chóng được truyền đến thiết bị của người bạn kia bất chấp ý chí của anh.
Trước khi mở bức ảnh này ra, người bạn kia vốn hiểu rõ về Bạch Vân Chí nên không đặt quá nhiều kỳ vọng vào bức ảnh mà anh ta gửi.
Suy cho cùng, Mạt Duy tinh là một tinh cầu lạc hậu, chủ quan mà nói thì sẽ không có những tòa nhà bắt mắt, hơn nữa với kỹ năng chụp ảnh dở tệ của Bạch Vân Chí thì chắc chắn một nơi bình thường cũng sẽ trở thành huyết nhục mơ hồ.
Với suy nghĩ này, anh ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn các công cụ chỉnh sửa ảnh và phần mềm chỉnh sửa siêu mạnh đến từ các thương hiệu lớn, chỉ chờ anh ta biến những bức ảnh rác thành chốn thần tiên nơi trần gian và làm tan biến sự phân rã hình ảnh một cách thần kỳ chỉ bằng cái vẫy tay của mình.
Anh bạn nhìn thấy tiến độ bức ảnh Bạch Vân Chí gửi cho mình.
Anh mở phần mềm chỉnh sửa ảnh và lơ đãng bấm vào những bức ảnh trong tin nhắn.
Trong lúc phần mềm đang khởi động, anh thoáng liếc nhìn bức ảnh rồi tiếp tục khởi động phần mềm với vẻ mặt vô cảm.
"...."
"!!!"
Người bạn kia ngay cả phần mềm cũng mặc kệ, chỉ hận không thể chui đầu vào bức ảnh kia, anh không tin bức ảnh đẹp đẽ này là do một tay bạn mình chụp.
Người bạn: [Bạn tôi ơi, không phải cậu luôn qua loa với việc chụp ảnh sao? Sao hôm nay lại đổi tính rồi? Chẳng lẽ cậu đã gặp được nàng thơ của mình rồi sao? ]
Bạch Vân Chi: [...tùy ý cậu. ]
Người bạn: [Ảnh rất đẹp. Nhân tiện, cậu có thể chụp cậu trai đó rõ hơn được không? Tôi nghĩ nó rất thú vị. ]
Sau đó anh bị người bạn tốt của mình từ chối một cách phũ phàng: [Không. ]
Hu hu, được rồi, thật đáng tiếc.
Nhìn bức ảnh này một lúc lâu thì anh bạn kia mới đưa nó vào phần mềm chỉnh ảnh.
Màu sắc phù hợp, bầu không khí phù hợp, cấu trúc phù hợp, tông màu phù hợp và cảm giác nghệ thuật cũng rất mạnh.
Không có chỗ nào cần phải sửa cả!!!
Anh ta vui vẻ tắt phần mềm, rút điện và nằm lên giường.
Khối lượng công việc của anh được giảm bớt rất nhiều, thật nhẹ nhàng, thật sung sướng!
***
Bức ảnh nhanh chóng trở nên nổi tiếng sau khi được đăng lên mạng.
Mọi người dần dần nhận ra rằng ở một nơi xa xôi cũng có một tinh cầu như vậy, họ có những khác biệt về văn hóa, ngay cả đàn ông cũng phải để tóc dài, mặc áo dài tay, trông lịch sự và cổ điển.
Trong một thời gian, xu hướng cổ điển đã bắt đầu xuất hiện trong trào lưu thời trang của Đế quốc.
Tất nhiên sau đó anh bạn kia đã nhờ Bạch Vân Chí gửi thêm ảnh của Mạt Duy tinh cho anh ấy.
Bạch Vân Chí thản nhiên chụp ảnh dòng xe cộ đông đúc trên đường, thậm chí còn không thèm điều chỉnh tiêu cự, sau đó gửi cho người bạn kia tất cả những bức ảnh bị nhòe, bị biến dạng hoặc đáng sợ hơn là trông chẳng khác gì những con quái vật không rõ danh tính.
Người bạn kia không khỏi rơi vào trầm tư sau khi nhìn thấy nó.
Cảm giác của anh vẫn là bốn* chữ như cũ - không có chỗ nào để sửa.
* bản Trung câu sau chỉ có 4 chữ thôi
Cái trước quá hoàn hảo, anh không có chỗ để thêm dầu vào lửa.
Cái bây giờ là trông thảm không nỡ nhìn, nó tuyệt vọng đến mức không thể cứu vãn được.
Quả nhiên, Bạch Vân Chí là thần thẳng, vẫn luôn là thẳng nam sắt thép.
Nhưng để có thể truyền bá, cuối cùng chỉ có thể công bố những bức ảnh gốc.
Tuy nhiên, vì chỉ có vài bức ảnh ít đến đáng thương nên sau khi chọn lựa, số ảnh được đăng lên chỉ có duy nhất một bức, điều này càng làm tăng thêm sự huyền bí của nó, khiến người ta khao khát dù không thể đến được.
Thật không may, vì tinh cầu này quá xa xôi nên trước đây không có chuyến bay nào đặc biệt bay đến tinh cầu này, mọi người chỉ có thể cảm nhận được những phong tục tập quán ở đó qua bức ảnh nhỏ này.
Bức ảnh này nhanh chóng trở thành hot search có độ phổ biến cực cao.
Một ngày nọ, Lăng Phong bận rộn đang đi trên hành lang dài.
Từ khi Sở Diễn đi, nụ cười trên mặt hắn ngày càng ít, hắn thậm chí còn không sẵn lòng nở một nụ cười giả tạo nào- thứ có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng cách kéo nhẹ khóe môi trong các buổi gặp mặt xã giao.
Áp suất quanh hắn cực thấp, cho dù thời tiết đã ấm lên nhưng ở gần hắn vẫn luôn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Lăng Phong hiền lành tốt bụng một thời đã biến mất.
Thay vào đó chính là một vị quân vương tương lai ít nói ít cười.
Hắn sẽ là một vị vua anh minh, một vị minh chủ và là vị Hoàng đế đáng kỳ vọng nhất Đế quốc, hắn sẽ dẫn dắt đế chế này đi trên con đường thịnh vượng tươi sáng.
Tuy nhiên, tấm lưng của hắn ngày càng trở nên cô đơn.
Trong phòng làm việc thoáng đãng, có hai người phụ nữ đang trò chuyện.
Lăng Phong vẫn đang làm việc không biết mệt, không biết những bức ảnh gần đây đang hot trong Đế quốc.
Một cô hào hứng nói: "Tôi đã đặt một bộ quản áo kiểu dáng tương tự rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn một bộ tóc giả. Hôm nay tôi sẽ ép chồng tôi thử nó!"
Một người phụ nữ khác hỏi cô ấy: "Nếu chồng cô không chịu thì sao?"
Người trước nói: "Không chịu?! Vậy thì tôi càng hưng phấn hơn!"
Người sau:"?"
Nghe được cuộc trò chuyện như sói đói này, thái dương Lăng Phong giật giật, sau đó hắn đi ngang qua phòng làm việc với cảm giác áp bức mãnh liệt, giống như một cơn gió lạnh thổi qua.
Hai cô nàng đang trò chuyện vui vẻ bỗng im bặt.
"Cô có nhận thấy gần đây Đại Hoàng tử thay đổi rất nhiều không?"
"Đúng vậy, từ sau khi người đó rời đi, ngài trở nên vô cảm và ít cười."
Lăng Phong tới văn phòng, cau mày, mở ra văn kiện cần xử lý hôm nay.
Ngoài ra còn có một tách cà phê mới xay trên bàn, không được pha chế cầu kỳ và cũng không thêm sữa hay đường.
Hắn cần sự đắng ngắt này k1ch thích trái tim mình.
Ngay khi mở trang tài liệu đầu tiên, hắn đã nhìn thấy bản báo cáo của Ban Tuyên truyền về Mạt Duy tinh.
Mạt Duy Tinh, một hành tinh nhỏ rất khó thấy, cả tài nguyên sinh thái hay xã hội đều cực kỳ thiếu thốn, mặc dù ban đầu hắn đặt nó trong kế hoạch của mình nhưng cũng không quá chú ý hay coi trọng nó, thậm chí có thể loại nó ra khỏi kế hoạch của mình bất cứ lúc nào.
Tại sao một hành tinh nhỏ lại gây ra sự náo động lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn chứ?
Chẳng bao lâu, hắn đã tìm thấy bức ảnh trong phần phụ lục của tài liệu này.
Trong chốc lát, hắn gần như ngừng thở.
Hắn gần như đã tưởng rằng người trong ảnh là Sở Diễn.
Nhưng làm sao có thể, sau vụ nổ, thi thể của y đã biến mất và cơ hội sống sót gần như bằng không.
Chắc là do hắn quá nhớ người kia nên mỗi khi nhìn thấy ai đó có nét giống y hắn đều không nhịn nổi mà nghĩ đến.
Dù sao, hắn thực sự hy vọng rằng người này vẫn còn sống.
Hơn nữa, hắn còn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trong bức ảnh này, sao có thể chỉ dựa vào bản năng mà cảm thấy người này chính là y.
Vô lý.
Trong lòng hắn tự cười nhạo chính mình, sau đó ném tài liệu sang một bên, chuẩn bị xử lý việc khác.
Gần đây, tại biên giới Tinh Vực của Đế quốc, người từ các tunh cầu khác thường xuyên đến quấy rối, tìm cách khơi mào tranh chấp.
Bọn người kia có thể lực cường tráng và được trang bị cẩn thận.
Sở Thiên Khoát giao cho hắn việc này, đồng thời giao cho hắn một lượng quân đội nhất định.
Mặc dù khi biết Lăng Phong chính là Đại Hoàng tử thật, Sở Thiên Khoát tựa hồ có chút không kịp phòng bị, không thể tin nổi.
Nhưng khi nhận ra thiên phú và năng lực phi thường của Lăng Phong, ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng ông ta đã kiếm được món hời lớn, dù sao có được một tinh anh thay thế đứa con trai bất tài một thời của mình là một việc đáng giá như thế nào.
Tuy nhiên, Sở Thiên Khoát quả thực có chút mềm lòng với Sở Diễn, ví dụ như ông ta không kết tội Sở Diễn, cũng không công khai đưa ra bất kỳ nhận xét bất lợi nào đối với Sở Diễn, luôn lờ đi những câu hỏi của giới truyền thông về vấn đề của y, vẫn giữ lại một ít tình nghĩa với y.
Có lẽ, với tư cách là "cha", ông cũng không đến nỗi quá tệ.
Lần này Sở Thiên Khoát giao việc cho hắn, một mặt là để rèn luyện năng lực, mặt khác là để tạo đà cho bản thân hắn, để toàn dân công nhận hắn sẽ trở thành một vị vua có tư cách.
Không biết nên nói là ông ta có ý tốt, hay là... ông ta chỉ lười quan tâm đ ến chuyện này.
***
Đã tròn một tháng kể từ khi bức ảnh của Bạch Vân Chí được công bố ở Đế quốc, độ nổi tiếng của Mạt Duy tinh đang dần tăng lên.
Nhưng đối với Mạt Duy tinh yên bình, tất cả những điều này đều không liên quan gì đến họ, người dân địa phương thậm chí còn không biết rằng tinh cầu của họ đã tạo nên hỗn loạn như thế nào ở Đế quốc.
Sau khi nói chuyện với thị trưởng Bạch Vân Chí cũng hoàn thành sứ mệnh của mình, mang theo một chút tiếc nuối trở về Đế Quốc, anh hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy thanh niên có khuôn mặt ôn hòa khi trở về.
Về phần Sở Diễn, y cũng đang tận tâm hoàn thành sứ mệnh quản lý thư viện của mình, mỗi ngày đều lặp lại như vậy đọc sách, uống trà và thỉnh thoảng đến thăm nhà thị trưởng.
Nhưng gần đây, thư viện đã tổ chức một dự án từ thiện nhỏ.
Vì Mạt Duy tinh thiếu một số phương tiện giải trí nên trẻ em nằm viện thường cảm thấy cô đơn.
Kế hoạch từ thiện này là cho khoa nhi của bệnh viện mượn một số sách ít được đụng tới trong thư viện, Hứa Lai Thu sẽ tổ chức câu lạc bộ đọc sách cho bọn trẻ khi rảnh rỗi.
Phải nói rằng chất giọng của Sở Diễn thực sự rất thích hợp để kể chuyện.
Giọng nói của y luôn có sức mạnh xoa dịu những cảm xúc phức tạp của con người, như dòng nước trong vắt hướng họ suy nghĩ đến những điều tốt đẹp mang lại sự an tâm cho con người.
Như người dẫn đường tới mặt trời.
Bọn trẻ trong bệnh viện rất thích y, mỗi lần nhìn thấy y đến đều vui vẻ vây quanh, thậm chí có cô bé còn coi y là tiêu chí lựa chọn bạn đời tương lai của mình.
Mấy bé con thậm chí còn tranh cãi xem ai sẽ trở thành vợ sắp cưới của Sở Diễn.
"Tớ rất có tài, từ nhỏ đã biết nấu ăn, nhất định có thể chiếm được dạ dày của anh Lai Thu, vị trí này nhất định phải là của tớ."
"Có thể nấu ăn thì có gì hay, anh Lai Thu cần một người bạn tri kỷ. Cậu có hiểu tri kỷ là gì không? Là người có thể cùng anh ấy học và luyện thư pháp. Tớ thông minh như vậy, nhất định sẽ trở thành bạn tri kỷ của anh ấy."
Không thua kém gì, một cậu bé khác nói: "Tớ không giống các cậu, sau này tớ sẽ cưới anh Lai Thu về nhà, tiền tiêu vặt của tớ sẽ đưa cho anh ấy hết!"
Sở Diễn: "..."
Cuối cùng sự việc kết thúc bằng việc Sở Diễn nói rằng mình đã có người trong lòng rồi.
Sau khi nghe được câu trả lời bi thảm này, một số cô bé trong bệnh viện đã khóc rất lâu.
Y không biết liệu sau này khi nhớ lại mấy đứa trẻ có cảm thấy xấu hổ hay không.
Tóm lại, một ngày như vậy tuy buồn tẻ nhưng không thiếu thú vị.
Nhưng hôm nay, sự bình yên đó đã bị phá vỡ.
......
Trong một khu rừng hoang vắng trên Mạt Duy tinh, một cột khói bốc cao lên bầu trời, giống như sao băng giữa ban ngày, đâm vào một tinh hạm nặng nề trên bầu trời xanh.
Khi sắp tiếp xúc với mặt đất, phi thuyền tự động kích hoạt chế độ tự bảo vệ, xung quanh phi thuyền xuất hiện một lớp không khí mềm lập tức ngăn cản phi thuyền va chạm kịch liệt với mặt đất.
Đó là một chiếc phi thuyền cực kỳ cao cấp, những cư dân ở Mạt Duy tinh đều nhìn chằm chằm vào nó và nói rằng họ chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Có lẽ là do một cơn bão thiên thạch nào đó đưa nó tới đây, những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra ở khu vực này, đôi khi sẽ có một số tinh hạm loại nhỏ bị cuốn vào, thậm chí có một số thiên thạch có kích thước khác nhau sẽ rơi xuống đây.
Nhưng loại phi thuyền lớn như vậy rơi xuống thật sự hiếm có, dù sao những người có thể lên chiếc phi thuyền như vậy đều có địa vị không tầm thường, người địa vị cao cũng hiếm khi sẽ đến tinh cầu lạc hậu của bọn họ.
Lúc này, một thanh niên dũng cảm và cẩn thận nhìn thấy một bóng người hấp hối xuyên qua khoang điều khiển liền hét lên: "Mau tới, ở đây có một người đang nằm, hình như vẫn còn sống!"
Nghe thấy giọng nói của anh ta, những người ăn dưa nhanh chóng tập trung xung quanh và chuẩn bị hợp tác để giải cứu người đàn ông.
Khuôn mặt của người đàn ông đầy máu đỏ tươi, nhất thời khó có thể phân biệt được các đường nét trên khuôn mặt, nhưng cho dù chỉ nhìn thấy hình dáng mờ nhạt thì vẫn có thể khẳng định chắc rằng hắn ta có ngoại hình rất đẹp.
Vì thế tất cả mọi người đều dùng hết khả năng cứu hắn khỏi phi thuyền, tò mò nhìn xem hắn và mình khác biệt như thế nào.
"Đưa hắn đến bệnh viện, mặc dù tôi không biết có thể cứu được hắn hay không."
"Ừ, ừ, nhanh đưa hắn đi bệnh viện đi. Có lẽ người này là nhân vật lớn đấy."
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì một nhóm người đã đưa nhân vật quan trọng không biết là ai này đến bệnh viện.
Thỉnh thoảng có mấy thanh niên đi theo phía sau liếc nhìn phi thuyền, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Loại người nào có thể lên được một con tàu vũ trụ như vậy chứ.
**
Khi Lăng Phong tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ xung quanh, trong mắt hắn tràn đầy vẻ bối rối.
Do bị tác động mạnh lên não nên hắn nhất thời bối rối, nhiều thứ trong đầu hắn chỉ như những mảnh vỡ không thể sắp xếp lại, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn những người xa lạ xung quanh, nhất thời không thể đưa ra phản ứng hợp lý..
"Hắn ta trông có vẻ bối rối."
"Không phải bị va chạm đến ngốc rồi đi?"
"Sao lại ngốc đi được? Có lẽ tạm thời hắn không nhớ được một số chuyện thôi. Nhìn bộ dáng của hắn ta kìa, trông như vậy, thoạt nhìn là người thông minh."
Bởi vì không có gì nghiêm trọng nên Lăng Phong được chuyển đến phòng tổng hợp, hiện tại xung quanh hắn là một nhóm người Mạt Duy tinh hiếu khách, tất cả đều lo lắng cho vết thương của hắn.
Chỉ đến khi y tá ra lệnh cấm ồn ào trong bệnh viện thì mọi người mới dần yên tĩnh lại.
Mặc dù khuôn mặt của Lăng Phong đầy máu khi lần đầu tiên được đưa đến bệnh viện và trông rất đáng sợ, nhưng sau khi kiểm tra, người ta phát hiện ra rằng ngoại trừ trên đầu bị cắt một vết và một số chấn thương nhỏ thì không có vấn đề gì khác.
Cô y tá dịu dàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, mặt cô bất giác có chút nóng bừng.
Cô kiên nhẫn hỏi: "Anh có thể cho tôi biết anh là ai, tên gì không, chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc với gia đình anh."
Lăng Phong cau mày suy nghĩ một hồi, nhất thời nhớ không ra.
Y tá cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi anh: "Không sao đâu, hiện tượng này là bình thường. Sau khi bình phục, anh có thể nhớ được rất nhiều thứ."
Mọi người cũng đáp lại và an ủi anh chàng đẹp trai tội nghiệp.
Họ đang cố gắng an ủi hắn, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt của Lăng Phong không hề có chút cảm xúc nào.
Suy cho cùng, trong lòng hắn cũng vô cảm và không hề cảm thấy tiếc nuối cho hoàn cảnh của mình.
Lúc này, đột nhiên có người nói: "Này, nhìn xem, quản lý thư viện đến rồi."
"Lai Thu sắp đến rồi à?"
"Đúng đúng, hôm nay là ngày cậu ấy phụ trách nhóm đọc sách cho trẻ em, hiện tại hẳn là tan tầm rồi."
"Lúc mới đến đây cậu ấy cũng không biết gì, tình huống của cậu ấy so với người này cũng không tính là gì, hẳn là có rất nhiều chủ đề chung, không bằng chúng ta cũng gọi cậu ấy tới giúp đỡ một chuyến?"
"Tôi nghĩ đây là ý tưởng rất hay!"
Kỳ thực, ngoài việc muốn gọi Hứa Lai Thu đến để an ủi người nằm trên giường gặp phải vấn đề tương tự như mình, bọn họ còn có chút ích kỷ nữa.
Mặc dù người này thường xuyên xuất hiện ở thư viện, nhưng về cơ bản mọi người chỉ có thể nghe được giọng nói xử lý việc công của y, chỉ có thị trưởng và gia đình ông ta mới có thể thường xuyên nghe được nhiều ngôn ngữ sinh hoạt thường ngày của y, loại ngôn ngữ này luôn khiến người ta không thỏa mãn được.
Thật đáng tiếc khi chỉ có thể nhìn thấy mỹ nhân làm việc.
Họ chỉ hận mình không phải y tá trong bệnh viện nên đã tìm cách khác để gặp gỡ y trong nhóm đọc sách đầy ắp tiếng cười của trẻ em.
Trong tình huống này, Sở Diễn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu hợp lý này và chắc chắn sẽ đến giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, một cô gái có đầu óc linh hoạt lập tức như thỏ thấy cỏ, chạy đến chỗ Sở Diễn, mặt đỏ bừng giải thích với y rằng trong phòng bệnh có một người giống y. Khi gặp được hắn ta đang nguy kịch, hắn ta lịch sự hỏi xem anh có thể qua an ủi hắn được không.
Cô cũng nhấn mạnh: "Trạng thái cảm xúc hiện tại của bệnh nhân không ổn định lắm, hình như hắn đã quên rất nhiều chuyện trong quá khứ".
Cô ấy hơi đỏ mặt khi nói những lời này.
Việc bắt cóc đạo đức tuy không tốt nhưng nó thực sự có ích.
Giống như bây giờ, sau khi người quản lý tốt bụng nghe được chuyện xảy ra với bệnh nhân, vẻ lo lắng nhanh chóng hiện lên khuôn mặt y.
Y cụp mắt, giọng ấm áp nói: "Được, vậy để tôi đi xem xem."
Cô gái lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ấy là người như vậy! Ấm áp quá!!!
Sở Diễn bước vào phòng bệnh màu trắng.
Y thấy căn phòng chật kín người, tất cả đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn y, nhưng bệnh nhân lại cách y một tấm màn trắng, qua tấm màn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Nhìn một căn phòng lớn đầy người, trực giác y có cảm giác rằng đây là "ngắm khỉ văn minh"...
Sở Diễn ân cần nhắc nhở: "Sao mọi người không ra ngoài một lát? Cứ nhìn chằm chằm như vậy bệnh nhân sẽ căng thẳng."
Những người trẻ tuổi đang mong chờ y đều tỏ ra buồn bã.
Nhưng vì y đã nói như vậy nên họ chỉ có thể chậm rì rì bước ra ngoài.
Sở Diễn vui vẻ mỉm cười, sau đó cẩn thận mở rèm ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng để không làm phiền bệnh nhân.
Rồi y chết lặng.
Lăng... Lăng Phong!!!
Trước khi bất cứ ai trong phòng kịp bước ra ngoài, Sở Diễn đã phóng ra ngoài với tốc độ hai mét trên giây rồi trốn ở ngoài cửa run rẩy.
Mọi người:?
***
Bởi vì đầu óc rất hỗn loạn, Lăng Phong nằm trên giường bệnh vô cùng cáu kỉnh.
Hắn không muốn ở lại phòng bệnh này và bị những người xa lạ này nhìn chằm chằm với ánh mắt rõ ràng như vậy.
Dù biết họ không có ý xấu nhưng Lăng Phong vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn thậm chí còn định chịu đựng cơn đau đầu rời khỏi giường, sau đó đến chỗ xảy ra tai nạn để nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Từng phút một, hắn sắp xếp những việc mình phải làm trong đầu và nóng lòng muốn rời đi.
Ngay lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh đó có thể dễ dàng xoa dịu sự bồn chồn trong lòng hắn.
"Sao mọi người không ra ngoài một lát? Cứ nhìn chằm chằm như vậy bệnh nhân sẽ căng thẳng."
Chỉ với một câu nói đơn giản, gần như mọi sợ hãi, cáu kỉnh, đau đớn và những cảm xúc tiêu cực khác về việc mất trí nhớ của hắn đều bị cuốn đi.
Hắn có thể quên mình là ai, có thể quên tên mình, có thể quên lý do mình ở đây.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ quên được giọng nói này.
Cuối cùng, người thanh niên mở tấm màn che khuất tầm nhìn của hắn.
Lớp màn mỏng được bàn tay người đó nhẹ nhàng vén lên, rồi ánh mắt họ chạm nhau.
Một người phảng phất đã qua mấy đời.
Một người bị sốc.
Người thanh niên sợ hãi chỉ kịp nhìn hắn một cái rồi vội vàng bỏ chạy, ánh mắt thậm chí không dám nhìn hắn thêm một giây nào nữa.
Lăng Phong ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người nọ.
Giống hệt như người đó, nhưng lại không phải khuôn mặt đó.
Nhưng loại cảm giác quen thuộc khó có thể giải thích này lại khiến hắn có một loại cảm giác lưu luyến vô hạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Còn chưa bị nhận ra đâu, có lẽ còn dưỡng lão được một thời gian nữa...Pfft