Tại sao tôi phải tin anh?
Hai mắt Chương Tuyển ở một khắc kia hoàn toàn đỏ bừng, toàn thân hắn run rẩy không kiểm soát vì không thể tin nổi.
Trước khi Sở Diễn kịp phản ứng hắn đã giang rộng vòng tay gắt gao ôm chặt đối phương vào lòng.
Sau eo và cái ót của y đều bị hai tay Chương Tuyển ấn chặt, mặt hắn vùi sâu vào cổ y.
Hai mắt Sở Diễn mở to, toàn thân cứng ngắc, động tác chậm chạp hệt như người gỗ.
Sở Diễn bị Chương Tuyển ôm chặt đến mức khó thở, y cố thò đầu ra ngoài, khó khăn nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Chương Tuyển cau mày thật chặt như thể đang cố kìm nén cảm xúc sắp nổ tung của mình.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhắm mắt lại, chậm rãi buông y ra, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Sở Diễn với đôi mắt đỏ hoe.
"Tiểu Diễn..."
Đôi mắt nặng trĩu của hắn khiến Sở Diễn khó thở.
Trong lòng Sở Diễn điên cuồng chối bỏ: Tiểu Diễn là ai, tôi không phải Tiểu Diễn, ai nhận nhầm tôi là y vậy, y là ai đối với tôi đều không quan trọng!
Y cố gắng gỡ tay Chương Tuyển ra, giả vờ bình tĩnh nói: "Có thể anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh đang nói đến ai cả..."
Nhưng Chương Tuyển không tin, hắn nhìn thật sâu vào mắt y như một cỗ máy phát hiện nói dối, không lời nói dối nào có thể qua được mắt hắn.
Trong lòng Sở Diễn hỗn loạn nhưng vừa nghĩ đến chứng cứ mấu chốt trong mắt ( con chip) đã không còn y lại cảm thấy đắc ý không thể hiểu được.
Không có cách nào, ngày nay nói hay làm gì cũng phải dựa vào bằng chứng, nếu không...
Nếu không, y cũng không thực sự nghĩ rằng Chương Tuyển có biện pháp chứng minh y là người kia!!!
Giống như lúc này, hắn muốn dẫn y đi xét nghiệm máu!
Với công nghệ của Đế quốc, việc xét nghiệm máu hoàn toàn không khó, chỉ cần xem bạn có muốn làm và có sẵn sàng làm hay không thôi.
Và hệ thống gian lận chỉ điều chỉnh khuôn mặt của y một chút nhưng thân thể và gen thì không thay đổi chút nào!
Hệ thống, cậu đã từng khoác lác với tôi rằng cậu là AI cao cấp cơ mà...
Cái danh hiệu kia là mua phải không?
Dù thế nào đi nữa Sở Diễn cũng kiên quyết từ chối đi xét nghiệm máu với hắn.
Chương Tuyển cũng không thực sự muốn y đổ máu, hắn chỉ tỏ ra cứng rắn để buộc y phải thừa nhận mà thôi.
Sở Diễn tức giận vò tóc, trong lòng một mảnh hoang vu, y chỉ cảm thấy lạc lõng, sao ai cũng có hỏa nhãn kim tinh* vậy?
* cái mắt thần của Ngộ Không khi bị nhốt vào lò Bát Quái ấy
***
Nơi xảy ra vụ nổ luôn được Chương Tuyển và những người khác tin là nơi Sở Diễn chôn thân.
Ngày 18 tháng 8, Chương Tuyển nghĩ rằng hắn sẽ quay lại đó để tặng y một số món quà tinh tế vì hôm đó là sinh nhật Sở Diễn.
Cung Sư Tử à...
May mắn thay, bây giờ hắn không cần phải tặng quà cho đất, cũng không cần đốt tặng cho thiên đường hư ảo mà có thể tặng cho chính y một cách tốt đẹp.
Trái tim bị đè nén của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Thân là chú của Sở Diễn, dù ở kiếp này hay kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật Sở Diễn một cách tử tế, nhiều nhất cũng chỉ để y có một ngày bình yên, hoặc thỉnh thoảng thiện tâm quá độ sẽ ném cho y một món đồ có giá trị giống như đang đuổi một con chó đi, khinh miệt và lố bịch.
Nhưng bây giờ hắn muốn cố gắng bù đắp hết thảy những tiếc nuối này.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn sẽ lôi bản thân của quá khứ ra đánh một trận, đánh đến khi tên đó tỉnh ra thì thôi.
Nhưng hắn không thể quay ngược quá khứ, người duy nhất có thể cảm thấy hối hận chỉ có chính hắn chứ không phải Chương Tuyển kiêu ngạo trước đây.
Có một số việc nếu bây giờ không làm thì sau này nhất định sẽ hối hận.
Chẳng trách Lăng Phong lại bảo vệ y như vậy, chắc chắn hắn đã biết chuyện này từ trước.
Càng nghĩ sự ghen tị trong lòng Chương Thuyển lại càng lan rộng.
Cũng may hiện tại Lăng Phong đang bị giam lại, tạm thời không có cách nào ngăn cản mình nữa.
Vào ngày sinh nhật của Sở Diễn, hắn đặc biệt yêu cầu cấp dưới của mình mang lá trà tươi từ khắp mọi nơi đến và cả những thứ Sở Diễn yêu thích nữa.
Thuộc hạ đã đi theo Chương Tuyển nhiều năm như vậy nên biết rõ từ sau cái chết của người kia hắn đã không còn hứng thú với bất cứ điều gì nữa, nhưng bây giờ hắn lại mỉm cười, chẳng lẽ gần đây đã xảy ra chuyện gì tốt lành sao?
Hay là hắn đã di tình biệt luyến*?
* chuyển tình cảm từ người này sang người khác
Cũng không phải là không có khả năng.
Không biết linh hồn Sở Diễn trên trời sẽ nghĩ thế nào, quả nhiên chỉ thấy người mới cười chứ đâu thấy người cũ khóc?
Anh thuộc hạ này cũng ovtk gớm=)))
***
Sau khi bị Chương Tuyển phát hiện, Sở Diễn hoàn toàn chán nản và thậm chí còn không thèm giả vờ nữa.
Nhưng bởi vì trước đây hành vi cặn bã của y quá rõ ràng, việc có thể đối xử bình thường lại với Chương Tuyển là quá khó khăn với y.
Có lẽ trước đó tan vỡ quá nghiêm trọng, y cảm thấy mình đã thử ra điểm mấu chốt của Chương Tuyển, điểm mấu chốt này không giống như y từng nghĩ rằng nếu chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ kích nổ nó.
Có vẻ như sức chịu đựng tinh thần của Chương Tuyển đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi.
Ngày 18 tháng 8, y đến văn phòng Chương Tuyển định nói chuyện với hắn về việc khi nào Lăng Phong có thể được trả tự do, dù sao chúng ta đều là đồng hương vậy sao không thể chung sống hòa thuận với nhau?
Y cảm thấy mình đang nhận trọng trách của một người hòa giải.
Y chỉ đang cố gắng duy trì mối quan hệ mong manh giữa họ, dù sao nếu hai người khổng lồ này thực sự không hợp nhau thì đương nhiên y cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Khi đến gần, y nhìn thấy hai người đàn ông được trang bị vũ khí đầy đủ đang đứng trên con đường hẹp.
Trước đó Chương Tuyển đã dặn dò cấp dưới rằng nếu Hứa Lai Thu đến thì phải đối xử với y như đang đối xử với chính hắn và không được phạm bất kỳ sai lầm nào.
Vì vậy khi hạ sĩ đứng bên ngoài nhìn thấy Sở Diễn đi tới, anh ta nhanh chóng cúi đầu cung kính, tự động nhường đường cho y... Đãi ngộ này còn tốt hơn những gì Sở Diễn nhận được khi còn là Đại Hoàng tử.
Kỳ thực Sở Diễn nhớ rõ bọn họ.
Bởi vì bọn họ là những người dựa vào thái độ của Chương Tuyển mà hành động, cho nên kiếp trước khi tận mắt nhìn thấy Chương Tuyển có thể tùy ý chà đạp Sở Diễn họ liền biết Đại Hoàng tử là một quả hồng mềm dễ nắn b óp. Vì thế y liền trở thành nơi để bọn họ trút giận, đối đãi với y bằng thái độ khinh thường và giễu cợt.
Nhưng không biết vì sao sau một lần y không nhịn được nữa mà bộc phát, Chương Tuyển nhìn hai hạ sĩ nằm trên đất, không mắng y ngay mà chỉ nhẹ nhàng hỏi y đã xảy ra chuyện gì.
Khi biết hai hạ sĩ đối xử với y như thế nào, trên mặt hắn hiện lên vẻ tối tăm.
Ngày hôm đó, hai hạ sĩ bị Chương Tuyển đánh đến nỗi mặt mũi đầy máu.
Sau khi đánh xong, hắn lạnh lùng hỏi Sở Diễn có hài lòng hay không.
Sở Diễn bị dọa không nói nên lời.
Điều này có nghĩa là gì... Là vì chó của hắn thì chỉ mình hắn mới có quyền dạy dỗ sao?
...
Bởi vì trước kia đây là phòng làm việc của thị trưởng nên Sở Diễn nhanh chóng tìm được văn phòng theo trí nhớ của mình.
Y hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Sở Diễn băn khoăn một lát rồi thử đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.
Nghĩ đến ông thị trưởng từng khóc chít chít kể lể với y rằng ông bị đuổi ra ngoài đột ngột đến mức ông còn không kịp mang theo chiếc cốc sứ yêu quý của mình.
Ông còn nói cụ thể rằng trên đó có dòng chữ "Thịnh Vượng, Dân Chủ, Văn Minh, Hài Hòa" được viết bằng phông chữ lớn màu đỏ.
Sở Diễn vừa nghe đã cảm thấy nó rất có nội hàm, có giá trị tinh thần cao Ông vẫn muốn lấy lại chiếc cốc này, bằng không không biết ông còn phải vùi vào lòng phu nhân khóc lóc bao nhiêu ngày nữa.
Sở Diễn luôn cảm thấy hành vi này của ông có chút đen tối.
Hừm...Y cảm thấy như mình đã phải ăn một miếng cẩu lương đầy ắp.
Thị trưởng đã nói trước cho y biết chìa khóa dự phòng ở đâu.
Sở Diễn cố gắng nhớ lại, sau đó quay người nhìn thấy một chiếc bình lớn ở cạnh cửa.
Y ngồi xổm xuống thử dùng tay đào đất lên, rất nhanh một cái hố nhỏ đã được hình thành.
Có một chiếc chìa khóa nằm lặng lẽ trong đó.
Không giống như hầu hết các loại cửa thông minh quét mống mắt ở Đế quốc, phương thức truyền thống như vậy vẫn được sử dụng ở Mạt Duy tinh.
Nhưng đây cũng là phương thức Sở Diễn quen thuộc nhất.
Y theo thói quen mở cửa văn phòng, cẩn thận ngó vào trong rồi nhìn quanh nhưng không thấy chiếc cốc sứ đâu.
Chẳng lẽ Chương Tuyển cho rằng nó chiếm diện tích nên đã vứt đi rồi?
Bất đắc dĩ nghĩ như vậy, Sở Diễn lắc đầu quay lại nhìn giá sách.
Những tài liệu mà Chương Tuyển cần xử lý đã được đặt ngay ngắn phía trên.
Hầu hết đều là bìa folder màu xanh và được ghi rõ ràng các mục đã xử lý và việc cần làm, các khía cạnh cụ thể của kế hoạch đều được viết chi tiết.
Chỉ có một tập tài liệu màu đen không có ghi chú nào và được vùi trong một góc khuất.
Sở Diễn ngơ ngác nhìn một hồi.
Một cơn gió nhẹ thổi tới từ ô cửa sổ không đóng, thổi bay những sợi tóc trên trán y.
Ma xui quỷ khiến, y bước từng bước tới đó, dùng chân lấy tập tài liệu màu đen ra và lật xem với trái tim đập loạn như trống.
Ban đầu, y cảm thấy lo lắng vì việc tùy tiện lục lọi đồ đạc của người khác là một việc không tốt.
Nhưng rất nhanh sự lo lắng trong lòng y dần bị thay thế bởi những cảm xúc khác.
Đôi mắt y dần ảm đạm——
Lạnh lẽo.
Ngộp thở.
Sự căm hận.
Những gì được viết trong tập tài liệu này chính là kế hoạch xâm chiếm Mạt Duy tinh mà Chương Tuyển đã tự tay viết ra.
Từng câu từng chữ, giấy trắng mực đen, rõ ràng.
Chương Tuyển luôn là người tàn nhẫn và độc ác.
Trong kế hoạch này, hắn ta viết ra từng bước một cách hắn sẽ xây dựng Mạt Duy tinh thành một căn cứ quân sự nơi những người dân bản địa phải sống trong cảnh lầm than, cách hắn ta sẽ cưỡng ép trục xuất người dân trên hành tinh này và lưu đày họ mặc kệ họ sống hay chết.
Ngoài ra, còn có chỗ viết rằng nếu thị trưởng kháng cự quá quyết liệt thì sẽ dùng thủ đoạn để âm thầm...xóa sổ.
Những thứ này khiến toàn thân Sở Diễn đều run rẩy, ngay cả máu trong cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo.
Nhưng càng nhiều hơn là căm hận.
Y luôn hiểu rõ những thủ đoạn của Chương Tuyển.
Nhưng nếu những thủ đoạn này được sử dụng lên những người dân luôn thân thiện với y, lên những người sống sờ sờ thì nó sẽ cực kỳ đáng sợ, ghê tởm và thậm chí là đáng hận.
Dù trong tiềm thức Sở Diễn không coi nơi này là thế giới thực.
Chỉ là y vẫn luôn vô thức xem những người có tiếp xúc gần gũi với y một thời gian là chân thật.
Ánh nắng bên ngoài thật ấm áp nhưng Sở Diễn lại cảm thấy mình vừa rơi vào hầm băng.
Cánh cửa vốn bị đóng kín bỗng được đẩy ra.
Sở Diễn ngước lên từ tập tài liệu có những ghi tội lỗi trên đó và nhìn Chương Tuyển với ánh mắt ghê tởm không hề che giấu.
Y nhìn kỹ người đàn ông này, tất nhiên sẽ không bỏ qua tia hoảng sợ hiện lên trong mắt hắn ta.
Sở Diễn luôn là một người rất Phật hệ, thậm chí rất nhút nhát.
Nhưng lúc này y không muốn nói gần nói xa, không muốn che giấu việc mình đã nhìn thấy tội ác của hắn, càng không lo lắng rằng tiếp theo người này sẽ làm gì với mình.
Bình tĩnh, y chỉ cảm thấy bình tĩnh thôi.
Bình tĩnh như nước lặng.
***
Chương Tuyển nhìn thấy thứ trong tay y và một dự cảm không lành nảy lên trong lòng hắn.
Châm chọc thay, trên tay hắn vẫn còn cầm món quà mà hắn muốn tặng cho Sở Diễn tối nay.
Thậm chí nếu bây giờ Sở Diễn về nhà, y sẽ nhìn thấy trong phòng mình có một bất ngờ thật lớn.
Nhưng bây giờ Chương Tuyển không ngăn được hoảng loạn trong lòng mình.
Vốn dĩ hôm nay hắn muốn chân thành xin lỗi Sở Diễn về những việc mình đã làm trong quá khứ và sẽ tìm mọi cách bù đắp cho đến khi có thể xóa nhòa nỗi đau mà hắn đã gây ra cho y.
Hắn sẽ lấp đầy những vết thương đó bằng thật nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng hiện tại mọi thứ đang thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều loại ánh mắt của Sở Diễn.
Lo lắng, hoảng loạn, vui mừng, đáng thương, đau đớn...
Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy điều này.
Hận ý tr@n trụi.
Hắn nhìn tập tài liệu trong tay Sở Diễn, giọng nói bình tĩnh thường ngày run lên trong vô thức.
"Tiểu Diễn, em nghe tôi nói, mọi việc không phải như em nghĩ đâu..."
Hắn thực sự từng muốn sử dụng kế hoạch này để xâm chiếm Mạt Duy tinh nhưng đó chỉ là quyết định đưa ra khi bản thân hắn cực kỳ không tỉnh táo.
Lúc đó tinh thần hắn gần như đã sụp đổ.
Tuy nhiên ngay khi đặt chân lên Mạt Duy tinh hắn đã mềm lòng.
Hắn có thể khống chế hoặc thậm chí giế t chết thị trưởng, có thể ngay lập tức ép người dân làm việc cho mình, nhưng hắn đã không làm vậy.
Kể từ khi hắn đặt chân lên mảnh đất này rất nhiều thứ đã âm thầm thay đổi, dần đi chệch khỏi quỹ đạo phát triển ban đầu.
Hắn muốn nói ra tất cả những chuyện đã qua.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt căm hận của Sở Diễn hắn như thể đã mất đi tài ăn nói siêu phàm và khả năng quản lý biểu cảm xuất sắc của mình.
Hắn chỉ có thể cố nén nói ra một câu: "Tiểu Diễn, tin tôi đi, tôi không hề định làm những điều đó."
Nhưng hắn còn chưa kịp lộ ra mong đợi Sở Diễn đã vô cảm nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng: "Tại sao tôi phải tin anh?"
Nỗ lực giải thích của Chương Tuyển ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Tại sao tôi phải tin anh?
Đúng vậy, nếu nói Sở Diễn đã học được gì từ Chương Tuyển thì chính là không được tin vào nhân phẩm của hắn, thậm chí bất kỳ lời nói nào của hắn cũng không được tin.
Chương Tuyển đã dành cả hai đời để nói với y rằng hắn âm hiểm và xảo quyệt như thế nào. Và hắn sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Nếu y phát hiện ra tài liệu này muộn chút nữa, liệu những chuyện này có xảy ra ngay trước mắt y hệt như trong tài liệu viết không?
Hay nếu y phát hiện ra tài liệu này, liệu Chương Tuyển có thể diệt khẩu y để tránh kế hoạch bị rò rỉ không?
Nếu bình thường y sẽ sợ hãi khi gặp tình huống này.
Nhưng có lẽ là do y đã sợ hãi quá nhiều lần, nên khi gặp phải lần nữa y đã mất đi cảm giác sợ hãi ban đầu.
Sở Diễn hít một hơi thật sâu, sau đó xé nát tập tài liệu trên tay, những mảnh vụn rơi xuống đất như những bông tuyết.
Chiếc bìa đen nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục.
Chương Tuyển đã trải qua vô số chuyện, vô số biến cố, vô số việc ngoài ý muốn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hắn ngay lập tức mất đi khả năng phản ứng.
Lúc này Sở Diễn lạnh lùng hỏi hắn: "Tôi phát hiện ra kế hoạch của anh, hiện tại anh sẽ giết tôi sao?"
Chương Tuyển ngước đôi mắt đen lên ngơ ngác nhìn y, hai cánh môi hơi mở, lẩm bẩm: "Cái gì?"
Sở Diễn và hắn không tiếng động giằng co, ánh mắt y không cam lòng yếu thế chút nào.
Y đang thắc mắc tại sao Chương Tuyển lại lộ ra dáng vẻ như không kịp phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới con chó mà hắn thường trêu chọc sẽ trở nên nổi loạn và dám không nghe lời hắn như vậy sao?
Thật đáng tiếc, sau này có thể anh sẽ thường xuyên gặp phải chuyện như vậy đấy.
Trừ khi anh thực sự giết tôi, bởi vì vật chết là thứ ngoan nhất.
Tới nước này, Chương Tuyển cũng có chút hoảng sợ.
Nhưng hắn lại tự an ủi mình rằng đây chỉ là tính trẻ con của Sở Diễn, chỉ cần dỗ dành thì y sẽ vui vẻ lại thôi.
Nhìn những mảnh giấy vụn trên mặt đất, Chương Tuyển đột nhiên nói những lời không thích hợp: "Hôm nay là sinh nhật em."
Sở Diễn ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, nghĩ xem hắn sẽ nói gì tiếp theo - nhưng từ giờ trở đi nó sẽ trở thành ngày giỗ của cậu.
Tuy nhiên, điều khiến y ngạc nhiên là Chương Tuyển lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ được trang trí tinh xảo và cẩn thận đưa cho y.
Sở Diễn mặt không biểu cảm nhìn chiếc hộp, lựa chọn sử dụng phương pháp loại trừ: "Là dao sao?"
"....Không phải."
"Bom?"
"..."
Trong mắt Chương Tuyển có chút cô đơn, nói: "Quà sinh nhật của em."
Quà sinh nhật.
Bây giờ Sở Diễn không hề có ý định quan tâm đ ến những điều đó.
Y không nhận lấy chiếc hộp mà tuân thủ nguyên tắc địch bất động ta bất động, lẳng lặng giằng co với Chương Tuyển.
Đột nhiên y nhớ tới một người, lạnh lùng nhìn Chương Tuyển hỏi: "Lăng Phong đâu? Anh định làm gì cậu ấy?"
"Cậu ấy là Đại Hoàng tử Đế quốc, tại sao anh không đưa cậu ấy về ngay khi tìm thấy?"
Chương Tuyển sửng sốt một lúc, nói với giọng không quá thoải mái: "Em nhớ thương cậu ta như vậy? Mãi cũng không quên?"
Sở Diễn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tôi phải nhớ anh sao?"
Chương Tuyển cảm giác như tim mình vừa bị đâm một nhát, không khỏi cảm thấy đau đớn từng cơn.
"Ừ, tôi không giỏi lấy lòng em như Lăng Phong..."
Hắn lẩm bẩm: "Đó là lý do tại sao tôi lại khiêng kỵ cậu ta đến vậy".
Cuộc đời Chương Tuyển đầy rẫy những nguy hiểm, chúng mách bảo hắn rằng chỉ có thể dựa vào âm mưu và tính toán mới đạt được điều mình mong muốn.
Trên thực tế, những gì hắn thấy cũng là như vậy.
Liên hôn vì lợi ích gia đình.
Cố gắng tranh giành quyền lực.
Hắn mệt mỏi với nó nhưng vẫn học nó.
Thế nên khi người hắn thật sự yêu xuất hiện, hắn không biết phải làm thế nào để bày tấm chân tình này của mình ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Phong: Anh cũng có ngày này sao?
Mn có thể cảm thấy hơi hụt hẫng với cảm xúc của CT ở chương này, cái đoạn nghĩ đây chỉ là tính trẻ con của SD và bỗng dưng nhắc đến chuyện sn SD ấy. Mn có thể sẽ nghĩ lối suy nghĩ của CT hơi buồn cười vì CT xem thường SD quá ( Kiểu nghĩ là trẻ con giận dỗi ấy) nhưng mình lại thấy tg xây dựng thế này là hợp lý rồi:
1/ Có đoạn tự thoại của CT đã viết "thân là chú của SD" --> CT coi mình là bậc trưởng bối của SD, là "người lớn" nên sẽ áp đặt cho SD những suy nghĩ mà mình thấy đúng ( đôi khi bố mẹ trong gđ mình còn như thế chứ đừng nói đến người vốn k có một gđ bt và h@m muốn khống chế mạnh như CT).
2/ CT đột nhiên nhắc đến việc sn SD, mình nghĩ một phần là do muốn tự an ủi bản thân và trốn tránh đối mặt với SD. Giống như có người trải qua 1 cú sốc nào đó, trí nhớ sẽ bảo vệ họ bằng cách khiến họ quên đi chuyện đau khổ đó ấy. Tóm lại, đây là cơ chế "tự bảo vệ" của CT.
3/ Từ đoạn cuối chương này có thể cho thấy CT sống trong vũng lầy quyền lực khiến cho tâm lý anh ta vốn bất ổn ( việc CT thích hành hạ người khác chắc mn đều biết r). Kiếp trước tâm lý bất ổn + mất SD 2 lần đã khiến tâm lý CT bên bờ vực sụp đổ, việc SD phát hiện ra tập tài liệu anh ta định dùng với Mạt Duy tinh chỉ là ngòi nổ kích phát vụ việc lần này thôi.