Khi rượu đỏ sắp bắn lên quần áo Đoạn Trạch Vân, thời gian tựa như dừng lại, chất lỏng như bị một loại lực lượng nào đó giam cầm, tất cả đều lơ lửng trong không trung.
Giang Chi Dĩnh sửng sốt, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến cô không khỏi ngạc nhiên, như thể những con ngựa hoang thoát cương đang chạy trốn khỏi kịch bản dựng sẵn.
Đoàn Trạch Vân chậm rãi xoay người lại, trong mắt lóe lên kim quang, chính hắn đã dùng tinh thần lực cưỡng ép thay đổi quỹ đạo của chất lỏng.
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc vốn nhàm chán liền trở nên có chút ồn ào, giống như mọi người bỗng dưng tìm được trò vui, tất cả đều cùng nhau uống rượu xem kịch.
Giang Chi Dĩnh bị mọi người vây quanh cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nhưng cô cảm thấy hành vi của mình không có gì sai trái, nên cô cứ đứng im như vậy, không chạy cũng không trốn.
Đám người vây quanh Đoạn Trạch Vân bắt đầu bàn tán.
"Làm Công tước là tốt rồi, không cần lo không có mỹ nữ nhào vào ngực mình."
"Đáng tiếc hắn rất bướng bỉnh, xem ra trên đời này ngoại trừ người đó ra thì không ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn nữa. Nhưng chẳng phải Hoàng tử giả đó đã chết rồi à? Theo tôi thấy, nếu hắn muốn có thêm quyền lực thì tốt nhất nên theo đuổi Hoàng tử mới.
"Đúng vậy, tại sao phải treo cổ trên một cái cây? Theo tôi, cho dù tên Sở Diễn giả mạo kia có chủ động theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý. Trước đây y vẫn là Hoàng tử, nhưng bây giờ y chẳng là gì cả. Cho dù chết cũng không được coi là trong sạch, nếu ở Đế quốc không biết y sẽ còn bị đối xử như thế nào..."
Gã kia chưa kịp nói hết câu thì Đoạn Trạch Vân đã lao tới trước mặt gã với tốc độ người bình thường không thể tưởng tượng nổi và siết chặt cổ gã ta như một chiếc kìm sắt.
Gã đàn ông có cảm giác như cổ mình sắp bị hắn bóp gãy, đồng tử sợ hãi co lại, hai đùi run rẩy, ánh mắt sợ hãi trông vừa buồn cười lại vừa đáng ghét.
Đoạn Trạch Vân nhìn gã với ánh mắt hung ác, rõ ràng người này là một tên lưu manh không biết từ đâu đến, không liên quan gì đến Đoạn Trạch Vân nhưng Đoạn Trạch Vân lại nhìn gã như đang nhìn kẻ thù có thâm cừu đại hận với mình.
Rốt cuộc gã đã đụng chạm đến vảy ngược nào của hắn chứ!!!
Khi Giang Chi Dĩnh nhìn thấy khung cảnh này, cô không biết phải tiếp tục như thế nào.
Cô vốn định làm đổ đồ uống rồi nói "Ồ, xin lỗi đã làm đổ rượu lên người anh, tôi đưa anh đi thay quần áo khác nhé", sau đó nhân cơ hội ở riêng làm ra một loạt hành động lớn mật khác.
Nhưng bây giờ, người cô muốn mời lại bóp cổ một người qua đường, giống như giết gà dọa khỉ, xung quanh không còn ai dám nói thêm một lời chê cười nào về Sở Diễn nữa.
Tuy nhiên người đó rõ ràng đã chết rồi, tại sao người đàn ông này vẫn cứ cố chấp như vậy?
Hắn đang thể hiện phần si tình này cho ai nhìn?
Cho dù người đó có may mắn sống sót sau vụ nổ và trở về Đế quốc đi chăng nữa, y cũng không còn địa vị Đại Hoàng tử và cũng không có chỗ dung thân ở Đế quốc này.
Nhưng bây giờ không một ai dám nhắc nhở hắn về sự thật tàn khốc này.
Lúc này, người tổ chức tiệc vội vàng đi tới giải quyết ổn thỏa, Đọan Trạch Vân chậm rãi buông gã đàn ông ra, đôi mắt đỏ hoe, tựa như đang cố gắng hết sức đè nén cảm xúc nào đó.
Hắn nghĩ kiếp trước mình cũng như vậy, hắn cũng phớt lờ đôi mắt đau đớn của người nọ, cố tình muốn làm người nọ thương tâm, đồng thời gia nhập vào hàng ngũ lăng mạ chế giễu người nọ mà không thèm quan tâm. Quá đáng hơn là vào đêm trước khi chiến tranh nổ ra, hắn đã gây ra những tổn thương không thể chữa lành đối với cả thể xác lẫn tinh thần của người thanh niên nọ, thậm chí có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của y.
Khi hắn trừng phạt người khác thì cũng như hắn đang trừng phạt chính mình ở kiếp trước, một người kiêu ngạo phóng túng, tàn nhẫn và vô tình.
***
Sau khi Sở Diễn tới Đế Tinh được bố trí cho một biệt thự cách cung điện không xa.
Ở đây thậm chí còn có vườn hoa, hồ nước nóng, đông ấm hè mát được trang trí đẹp mắt, bên trong còn có ban công rộng và một khu vườn nhỏ bên ngoài, là một ngôi nhà sang trọng mà ngay cả những người giàu có cũng không thể mua được.
Và xét theo tình trạng của những bức tường, ngôi nhà này có lẽ đã được xây dựng từ cách đây khá lâu, không biết ban đầu mục đích của ngôi nhà này là gì?
Sau khi đưa y tới đây Chương Tuyển và Lăng Phong cũng không có thời gian ở lại, hai người cần phải về cung báo cáo lại công việc, báo bình an. Tóm lại, họ cần trở về nhà riêng của mình để làm việc.
Sở Diễn có một khoảng thời gian thoải mái.
Tùy ý mở ra thiết bị và nhìn người hướng dẫn viên du lịch nói về thành phố tương lai chứa đầy công nghệ kỹ thuật và các phi thuyền bay đến và đi trong video, bây giờ Sở Diễn mới cảm thấy chân thực về việc mình đã trở lại Đế Tinh.
Rõ ràng y đã sống ở đây rất lâu nhưng sau nhiều năm xa cách y lại cảm thấy có chút xa lạ.
Y thản nhiên buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc quần áo thường ngày rồi ngồi cạnh bồn hoa bên ngoài ban công, thản nhiên đọc sách, khá nhàn nhã.
Cho dù có trở về hiện thực thì cũng chưa chắc y đã có thể được sống thảnh thơi như vậy.
Sẽ không có hại gì khi kiên trì theo đuổi đam mê cho đến phút cuối.
Nhắc mới nhớ, liệu sau khi trở về y có được trợ cấp người già không?
Y sẽ qua đời năm bao nhiêu tuổi nhỉ?
...
Đầu tiên Lăng Phong báo cho cấp dưới đang lo lắng cho mình rằng mình vẫn an toàn, sau đó đi bộ đến nơi ở của Sở Thiên Khoát để báo cáo hành trình mấy ngày nay của mình cũng như kế hoạch chi tiết về cách phòng ngừa bị cuốn vào bão tinh cầu.
Sở Thiên Khoát nhìn đứa con trai quá xuất sắc này, trong lòng một nửa vui mừng, một nửa cảm thấy thật đúng là quá bớt lo, nhưng lại không đủ đáng yêu bởi vì hắn quá ưu tú.
Trong lúc hoảng hốt ông nhớ tới những lúc Sở Diễn giẫm lên chân ông, chơi đùa với ông khi còn nhỏ, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút tiếc nuối.
Thật không may, đứa trẻ không thuộc về ông đã qua đời.
Tuy rằng trong lòng ông có vài phần ưu thương nhưng thân là một quốc vương ông cũng không thể biểu hiện điều này ra ngoài, nhất là với con chim tu hú chiếm tổ kia, nếu ông tỏ ra đau buồn trước cái chết của y thì thần dân của ông sẽ nghĩ như thế nào?
Tuy nhiên, ông vẫn biết phải đối xử tốt với ai, ông không thể coi thường Lăng Phong vì Sở Diễn dễ thương được, ngược lại ông biết Lăng Phong là người thích hợp làm vua nhất, tương lai Đế quốc nhất định sẽ trở nên tươi đẹp và rực rỡ hơn trong tay hắn.
Chỉ là giữa hai cha con bọn họ luôn có một khoảng cách, đối mặt với báo cáo chi tiết của Lăng Phong, ông chỉ có thể nhẹ nhàng đáp: "Ừm, ta hiểu rồi."
Hình như Lăng Phong cũng không muốn nghe mấy lời khen thưởng an ủi gì đó của ông, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Sở Thiên Khoát nhìn bóng lưng của hắn bỗng cảm thấy tấm lưng lạnh lùng cương nghị này thật giống vợ cũ của mình.
Đúng lúc này, con trai thứ hai của ông đột nhiên xông vào, lớn tiếng hét lên: "Con tìm được một album ảnh của đứa con hoang kia khi còn nhỏ trong phòng vẽ, lần sau cha có thể để những người hầu làm việc chăm chỉ hơn được không? Nhìn đã thấy chướng mắt, thật buồn nôn!"
Sở Thiên hoát do dự không dám nói nhưng Lăng Phong lại căm hận trừng mắt nhìn cậu ta.
Nhìn thấy người anh trai này, Nhị Hoàng tử Sở An rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "A... Anh trai, anh cũng ở đây, đã lâu không gặp."
Lăng Phong không đáp lời Sở An mà trực tiếp đi đến trước mặt cậu ta, ép hỏi: "Album ảnh đâu?"
Sở An hiếm khi bị dùng giọng điệu như vậy uy hiếp, cậu ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy oán hận nhưng lại không thể làm gì được, người đàn ông này khác với Sở Diễn, quyền lực của hắn vượt xa cậu ta.
Hơn nữa, người này cũng không hề chính trực như vẻ bề ngoài, bên ngoài làm việc như vậy nhưng sau lưng ai biết hắn đã làm những việc gì. Đối với những người bên ngoài mà nói dường như hắn rất am hiểu về chính trị, cho dù rơi vào tình huống nào cũng sẽ không mất bình tĩnh. Khi tranh luận với người khác, hắn luôn có thể duy trì một nụ cười tao nhã và hành động một cách lịch sự lại phản bác khiến cho bên kia không nói nên lời. Bên trong, hắn ta chưa bao giờ cho mình một sắc mặt tốt. Nếu cậu ta mở miệng nói một lời nào thôi người này cũng sẽ khiến cậu ta hoài nghi nhân sinh, khiến cậu ta phải suy ngẫm lại xem mình có bị thiểu năng trí tuệ hay không.
Mấy ngày nay Lăng Phong đi vắng cậu ta cuối cùng cũng cảm giác được gió đã ngừng, mưa đã tạnh, cậu ta cảm thấy mình lại có thể tác oai tác quái được rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy Lăng Phong liền giống như cậu ta đã bị đánh trở lại nguyên hình.
Cậu ta run rẩy: "Ném... ném đi rồi."
Giọng nói của Lăng Phong không có chút thăng trầm nhưng Sở An lại có thể nghe thấy sự tức giận mong manh trong lời nói tựa như bình tĩnh của hắn: "Tìm về."
Hắn nói vậy, Sở An cảm thấy hàm trên hàm dưới của mình đều đang đánh nhau lập cập, cố gắng lần theo trí nhớ của mình để tìm cuốn album ảnh.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Sở Thiên Khoát cảm thấy không cần dùng đao giết gà, chỉ một chút kỹ năng của Sở An thật sự không đủ đối phó với Lăng Phong...
Chà, loại đơn phương nghiền ép này có thể khiến ông bớt lo hơn về vấn đề sau này nên chuyền ngôi cho ai, đồng thời ông cũng có thể rụng ít hơn mấy cọng tóc.
***
Rác thải ở tinh tế được đưa vào các địa điểm tái chế đặc biệt, sau đó nghiền nát, cho dù một miếng sắt rắn được bỏ vào nó cũng sẽ sớm bị nghiền thành bột mịn, chỉ chút gió thoảng qua thôi cũng có thể bị thổi bay..
May mắn thay, những bức ảnh thời thơ ấu của Sở Diễn đã được tìm thấy trước khi chúng bị biến thành cát bụi và biến mất.
Dù vừa rồi nó còn bị trộn lẫn cùng một ít rác thải nhưng Lăng Phong lại không ngại bẩn chút nào, ánh mắt tràn ngập thương tiếc lấy tập album ra, không chút do dự phủi bụi trên đó.
Sở An chỉ đứng sang một bên kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ Lăng Phong quả thực là người đã trải khổ nên mới không ghét bỏ thứ bẩn thỉu này.
Vốn dĩ từ nhỏ hắn có thể sống một cuộc sống xa hoa phú quý nhưng Sở Diễn đã phá hỏng tất cả, vậy mà hắn còn quan tâm người này nhiều như vậy, Sở An thật sự không hiểu tại sao.
Trang đầu tiên của cuốn album được mở ra, trên đó có một đứa trẻ đang giơ tay lên cố với lấy chiếc kẹo trên tủ.
Lông mi của đứa bé thật dài và đôi mắt sáng rực rỡ dưới nắng.
Đột nhiên, tình yêu giống như một con rồng lớn xông vào ngực hắn, khiến hắn mất cảnh giác.
Tiếp theo là cảnh Sở Diễn ôm một quả bóng nhảy* khổng lồ và chạy nhảy không ngừng nghỉ trong phòng.
*mn có thể tưởng tượng đến quả bóng dùng để tập yoga ấy, k thì con hươu mà hồi nhỏ mình hay ngồi lên nhảy nhảy ấy, nó cũng từa tựa vậy
Có hình ảnh trông như y vừa mới ăn no căng.
Có ảnh lại trông như vừa thức dậy.
Khóc đến tủi nhục.
Kiêu ngạo chỉ vào cửa nói muốn bỏ nhà đi
.....
Đưa đầu ngón tay chạm vào đứa trẻ có khuôn mặt mập mạp trong ảnh, Lăng Phong dùng ánh mắt dịu dàng nghĩ rằng thật tuyệt biết bao nếu hắn có thể quen biết người nọ sớm hơn.
Hắn nghe nói khi còn rất nhỏ Sở Diễn đã đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, đó là ở nhà Chương Tuyển.
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ thật cưng chiều Sở Diễn nho nhỏ, thậm chí có thể vô tình chiều hư y.
Nhưng hắn chợt nhận ra rằng họ không thể gặp nhau khi còn nhỏ được, bởi vì số phận của họ ngay từ đầu đã được sắp đặt.
Họ đã gặp nhau một thời gian ngắn khi còn bé, khi đó cả hai đều còn nhỏ, thậm chí còn chưa thể mở mắt bình thường.
Rồi do nhầm lẫn, họ đã hoán đổi quỹ đạo vận mệnh của mình.
Bàn tay đang vuốt v e cuốn album đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt u ám của Lăng Phong chợt hiện lên tia buồn bã.
Chỉ mong rằng tương lai sẽ không còn những sai lầm như vậy nữa.
***
Khi đang đi trên hành lang dài của cung điện, Chương Tuyên và Đoạn Trạch Vân bất chợt gặp nhau.
Chương Tuyển đã nghe về việc Đoạn Trạch Vân bỗng nhiên nổi giận trong bữa tiệc.
Sau khi Đoàn Trạch Vân nhìn thấy hắn, trên mặt vẫn là vẻ không kiên nhẫn như cũ.
Không còn cách nào, bọn họ có thể châm chọc nhau ở mọi lúc mọi nơi như vậy đấy.
Đoạn Trạch Vân thấy Chương Tuyển có vẻ khá hơn nhiều sau khi đến thăm Mạt Duy tinh, chế nhạo: "Sao rồi, Chương Thủ tướng đến hành tinh khác để nghỉ dưỡng à?"
Chương Tuyển cũng không chịu thua, vặn lại: "Không cần cậu phải lo lắng về việc này."
Đoạn Trạch Vân không tranh cãi với hắn về vấn đề này nữa, chỉ cười khinh rồi đi lướt qua hắn mà không quay đầu lại.
Trở lại văn phòng, Đoạn Trạch Vân nghĩ tới ba chữ Mạt Duy tinh, giữa lông mày hiện lên một tia suy tư.
Hắn từng thấy một bức ảnh trong một báo cáo về Mạt Duy tinh, bên cạnh bức tượng của một vị thần nào đó là một thanh niên trông giống hệt Sở Diễn, sườn mặt kia khiến cho người ta nhìn đến thất thần.
Một số quý tộc thậm chí còn đùa rằng sau khi xem ảnh họ muốn gửi quân đến Mạt Duy tinh để đem mỹ nhân này về đùa giỡn.
Nhưng không biết vì sao sau khi Đoạn Trạch Vân nghe được những lời này, dù biết họ chỉ nói đùa thôi hắn cũng cảm thấy cực kỳ không vui.
Hắn tin rằng cho dù trên đời có người giống Sở Diễn thì cũng không bao giờ có thể thay thế được vị trí của y trong lòng hắn.
Nhưng nếu có người có khuôn mặt giống em ấy như vậy, tất nhiên hắn cũng sẽ không cho phép những người đó khinh thường y.
Thế nên hôm đó hắn đã dùng cách riêng của mình để nghiêm khắc cảnh cáo những người đó, để họ bỏ ý định đó đi, không dám mạo phạm người đó nữa.
Nhắc mới nhớ, hình như nơi Chương Tuyển đến lần này chính là Mạt Duy tinh.
Đôi mắt hắn hơi tối lại nhưng bên trong lại có một tia sáng khác thường, như thể đang nghĩ về một khả năng nào đó.
...
Sở Diễn vốn tưởng rằng sinh hoạt của mình ở đây sẽ chỉ có mình và chính mình cô đơn lẻ bóng nhưng không ngờ rằng ngoài việc được đám người Lăng Phong chiêu đãi đồ ăn thức uống y còn thường xuyên gặp gỡ bọn hắn.
Ngoài ra, y cảm thấy mình như một con lợn bị nhốt trong biệt thự cao cấp, hàng ngày không làm gì ngoài ăn và ngủ.
Nhưng có lẽ bởi vì đám Chương Tuyển thường xuyên đến như vậy đã gián tiếp khơi dậy sự nghi ngờ của Đoạn Trạch Vân.
Điều này rất kỳ lạ, sau khi Thủ tướng Đế quốc trở về từ Mạt Duy tinh, hắn không còn ba điểm một đường* nữa mà thường đi đường vòng, đến ngồi một tiếng ở một nơi không thuộc khu vực làm việc của mình.
*có lẽ 3 điểm là Hoàng cung, nhà riêng và nơi làm việc của CT. Ý là CT k còn đi theo lộ trình thường ngày của mình nữa mới khiến ĐTV nghi ngờ
Hơn nữa, lúc đi hắn luôn vui vẻ nhưng khi trở về lại luôn có vẻ buồn bã như thể bị ai đó kiên quyết cự tuyệt.
Nhớ tới hành vi gần đây của Lăng Phong và Chương Tuyển, Đoạn Trạch Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng cũng âm thầm đi điều tra.
Nghĩ đến cái tính không coi người khác là con người của Chương Tuyển, có lẽ hắn ta đã mang về một người lẽ ra không nên mang về.
Quả nhiên, trong vòng vài ngày hắn đã phát hiện ra một biệt thự được trang trí sang trọng cách cung điện không xa, dường như là nơi được dùng để kim ốc tàng kiều*.
*ngôi nhà bằng vàng để giấu người đẹp
Đoạn Trạch Vân vừa nghĩ đến liền cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Chương Tuyển cũng học theo mấy quý tộc yêu mà không được mới tìm thê thân để nguôi nỗi nhớ mong?
Càng nghĩ Đoạn Trạch Vân lại càng cảm thấy mỉa mai.
Vậy dáng vẻ thâm tình trước đây hắn bày ra cho ai xem chứ?
Chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng thật đang tiếc, tôi sẽ không cho anh được như ý nguyện.
Anh muốn mơ nhưng tôi sẽ kéo anh ra khỏi giấc mơ nực cười đó.
Người đó đã không còn nữa.
Tất cả chúng ta đều phải sống với những tội lỗi này.
...
Sau khi Chương Tuyển rời đi, Đoạn Trạch Vân một mình đi tới biệt thự thần bí.
Không gian ở đây rất lớn, nhất thời hắn không tìm thấy được người kia.
Nhìn căn nhà vắng vẻ này, Đoạn Trạch Vân có chút không tự tin tự hỏi mình đoán sai hay sao, hay chỉ là Chương Tuyển nhiều tiền nhàn rỗi đến hoảng nên muốn mua thêm mấy biệt thự để vung tiền?
Còn chưa kịp nghĩ sâu xa Đoạn Trạch Vân đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ dưới đình viện trong sân.
Người nọ ẩn mình giữa những bông hoa linh lan trắng, tất cả những gì hắn có thể thấy là tấm lưng thon dài như trúc và khí chất ôn nhuận mà người nọ vô tình toát ra.
Không thể nào....
Trong lòng Đoạn Trạch Vân bừng lên hy vọng nhưng đồng thời cũng cảm thấy không thể tin được.
Hắn từng bước đi về phía bóng người đó, tim đập nhanh đến mức hắn cảm thấy nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào, ngay cả âm thanh trong tai cũng không còn nghe rõ vì nhịp tim quá ồn ào.
.....
Sở Diễn hoàn toàn không biết hắn đang đến gần, vẫn chăm chú nhìn chú chim non đang dang rộng cánh đang học bay trên cái cây đối diện.
Mãi đến khi Đoạn Trạch Vân dẫm phải một cành cây khô, tiếng cành cây gãy mới đánh thức Sở Diễn.
Y quay đầu lại như sợ hãi, vô thức núp sau gốc cây đưa mắt nhìn kẻ đột nhập đang từng bước đến gần mình, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương y mới lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc Đoạn Trạch Vân nhìn thấy y, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Hiển nhiên người nọ thoạt nhìn chỉ giống Sở Diễn một chút nhưng vào lúc này Đoạn Trạch Vân lại cảm thấy như y đã trở lại.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra?
Sở Diễn suy nghĩ một chút, chậm rãi nhoài người ra từ sau thân cây.
Đối mặt với Đoạn Trạch Vân y luôn không biết nên nói cái gì.
Kiếp trước y phải vào vai vạn người ghét bám theo người này, khi không còn gì để nói y phải vắt óc nghĩ ra hết chủ đề này đến chủ đề khác.
Nhưng bây giờ, y thậm chí không thể nói được một lời nào.
Đoạn Trạch Vân bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cuối cùng khó khăn hỏi: "Cậu là ai?"
Sở Diễn nhìn hắn thật sâu, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Nếu y đã quyết định để Đoạn Trạch Vân từ bỏ mình thì đương nhiên không thể dùng thân phận mập mờ như vậy đối mặt với hắn.
Nghĩ tới đây, y bình tĩnh nói: "Tôi là Sở Diễn."
Sau khi suy nghĩ, y nói thêm: "Tôi không chết trong vụ nổ đó."
Lúc đó Đoạn Trạch Vân gần như ngừng thở.
"Tiểu Diễn..."
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, lý trí tuyệt đối khiến hắn nói ra câu này: "Những gì cậu đang nói là do Chương Tuyển dạy cậu phải không?"
Sở Diễn: "?"
Đại ca, tôi cũng đã thừa nhận rồi, anh có thể ngừng thuyết âm mưu được không?
Sở Diễn vô cùng cạn lời, y không muốn nói gì nữa, chỉ có lệ nói: "Anh nói vậy thì chính là như vậy."
Rồi y quay người tiếp tục ngắm nhìn những chú chim trên cây.
Kết quả, y phát hiện ra chú chim nhỏ vừa run rẩy vỗ cánh bây giờ đã có thể sải cánh bay cao, len lỏi giữa những tán cây cao và bầu trời, dũng cảm vỗ đôi cánh non nớt mỏng manh của mình.
Nhất thời Sở Diễn nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc này Đoạn Trạch Vân tựa hồ nhận ra gì đó, thận trọng bước tới, nhẹ nhàng ấn lên vai y, hình như muốn nói gì đó hoặc muốn xác nhận điều gì.
"Cậu là Tiểu Diễn..."
Sở Diễn vốn còn muốn dỗi hắn một hai câu nữa nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đỏ bừng của người nọ, nhất thời y lại không biết nên nói thế nào.
Sao y lại có cảm giác như mình đang bắt nạt hắn vậy...
Y còn chưa kịp phản ứng Đoạn Trạch Vân đã kéo y vào lòng mình.
Đó là một cái ôm ấm áp.
Cảm giác như thứ đã mất bỗng tìm lại được khiến cơ thể Đoạn Trạch Vân khẽ run lên.
Nhưng mục đích trở về của Sở Diễn không phải là để hắn nếm trải niềm vui lấy lại những gì đã mất.
Y ở đây để dập tắt hy vọng của hắn.
Ánh mắt Sở Diễn ảm đạm xuống, sau đó lạnh lùng nói với Đoạn Trạch Vân: "Đoạn Trạch Vân, buông tôi ra."
Nghe thấy y gọi tên mình, Đoạn Trạch Vân lại càng tin chắc rằng y chính là Sở Diễn, mặc dù không hiểu rõ tình huống hiện tại nhưng tuân thủ theo nguyên tắc không làm Sở Diễn buồn nữa hắn vẫn bỏ hai cánh tay đang ôm chặt Sở Diễn xuống, bối rối nhìn y.
Sau khi Sở Diễn rời khỏi vòng tay của hắn, y nhanh chóng lùi lại vài bước, cẩn thận giữ khoảng cách với Đoạn Trạch Vân.
Vẻ mặt Đoạn Trạch Vân có chút sững sờ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Quả nhiên, Sở Diễn đối mặt với hắn hệt như một mũi tên sắp lao ra khỏi cung.
Và thứ mà mũi tên đang hướng tới chính là trái tim đang đập rộn ràng trong lồ ng ngực hắn.
Sở Diễn nhìn hắn hồi lâu, lạnh lùng nói: "Anh... có thể tránh xa tôi ra được không?"
Đoạn Trạch Vân ngơ ngác nhìn y, muốn lại gần y nhưng Sở Diễn lại càng thờ ơ kéo dài khoảng cách với hắn.
"Đoạn Trạch Vân, kỳ thật có một số việc vì lo lắng cho mặt mũi của anh mà tôi chưa kịp nói ra."
"Thật ra, tôi đã bắt đầu chán ghét anh từ lâu rồi."
"Ừm, trước đây tôi từng theo đuổi anh nhưng những chuyện đó đã là quá khứ rồi."
Nhìn ánh mắt đau xót của Đoạn Trạch Vân, Sở Diễn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu nặng lời: "Xin anh tránh xa tôi ra."
, mn có thể thấy thái độ nhận ra SD của ĐTV quay xe hơi nhanh nhưng cái gì cũng có lý do cả đấy. Chắc mn còn nhớ đôi mắt SD từng bị thương, nếu nhìn theo góc độ đặc biệt có thể nhìn ra một chút màu lam đậm, dù hệ thống đã chữa khỏi cho SD nhưng cũng k nói là nó sẽ có màu đen bình thường trở lại mà. Cái lúc SD nhìn mấy con chim trên trời ấy, chắc là ánh nắng chiếu vào mới phản chiếu ra màu lam đậm khiến ĐTV nhận ra.