• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29


Cánh tay Lục Tu Lương ôm lấy eo nàng, hai tay siết chặt rồi ôm người vào trong ngực.


Vòng tay của hắn vừa vặn như thế, giờ phút này cuối cùng tâm ý tương thông, Nguyệt Linh có một loại xúc động muốn rơi lệ.


Nam nhân cúi đầu, môi nhẹ nhàng thơm nhẹ lên mái tóc của thiếu nữ.


Nàng nghẹn ngào nói: “Tướng quân, huynh… Huynh cũng thích ta, phải không?”


“Đúng.”


Ta yêu nàng, yêu nàng đến chết.


Lục Tu Lương nghẹn ngào, hắn sống trên đời này hai mươi hai năm, không có lúc nào hạnh phúc hơn giờ phút này.


Mười năm chìm nổi cùng vô số đêm mất ngủ, tất cả đều đáng giá.


Hắn phủ bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “A Linh, từ giờ phút này trở đi mạng của ta chính là của nàng.”


Lòng Nguyệt Linh vô cùng đau xót khi thấy hắn thật sự sẽ vì nàng mà liều mạng.


Nàng cuống quít ngẩng đầu rồi đưa tay nâng gương mặt nam nhân lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn.


Mặc kệ không để ý mọi chuyện, nàng đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi hắn.


Tay của Lục Tu Lương không tự giác được mà dùng sức, hai tay hữu lực siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, hắn dùng sức đến mức dường như muốn hoà thân thể cô nương này vào thân thể mình.


Nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, đầy trấn an và dịu dàng.


Khi rút lui, nàng nghiêm túc nói: “Ta không muốn mạng sống của huynh, mà huynh phải sống để bảo vệ ta, hiểu không? Ta cũng sẽ sống thật tốt, và huynh cũng phải nguyên vẹn, không hao tổn gì mới được.”


“Được.”


Đây là lời hứa của hắn, cả đời này hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng không để nàng phải lo lắng.


Nàng nhìn thấy nước mắt ẩn nhẫn trong mắt hắn, thấy sự cố chấp và điên cuồng trong mắt hắn không còn giấu kín, nhìn thấy trong con ngươi hắn quay cuồng như đang tuôn trào cảm xúc.


Bốn mắt nhìn nhau, tất cả tâm ý đều đã rõ ràng, ánh mắt giao nhau, hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.


Lục Tu Lương ấn lên trán nàng một nụ hôn, nhiệt độ dưới môi vô cùng nóng bỏng.


Hắn nhíu mày, khi chạm vào trán nàng thì sắc mặt trở nên khó coi.


Nàng bị sốt.


Nguyệt Linh nhắm mắt, hơi thở của nàng có chút nóng bỏng, lẩm bẩm nói: “Tướng quân, ta hơi lạnh, huynh ôm ta có được không.”


Nam nhân tỏa ra hơi ấm ngồi bên đống lửa, y phục cũng sắp khô.


Nàng lại rét run, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo.


Lục Tu Lương không nói một lời, hắn trầm mặt kéo người nàng vào trong ngực, đốt lửa càng thêm mạnh.


Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài phòng, vẫn là mây đen dày đặc, mưa to trút xuống.


Vốn định chờ mưa ngừng rồi đưa nàng về nhà, muốn ở lại với nàng thêm một chút, nhưng giờ phút này hiển nhiên không thể ngồi chờ chết nữa, hiện tại nàng bị sốt, không nước không thức ăn, kéo dài nữa nhất định sẽ nghiêm trọng hơn.


Không thể chờ đợi đến khi mưa dừng lại.





A Niệm bước xuống xe ngựa, nàng ấy đoạt lấy ô dầu trong tay gã sai vặt, một tay xách váy, nhanh chóng chạy vào trong phủ.


“Thưa phu nhân!”


Thẩm thị đang cùng Lý Dung ở trong phòng nói chuyện, tóc A Niệm lộn xộn, y phục cũng đều là vết bẩn, giống như là vừa lăn lộn trên mặt đất vậy.


Thẩm thị lo sợ bất an nói: “Sao ngươi lại chật vật như vậy? Còn Linh Nhi thì sao?”


A Niệm quỳ trên mặt đất, bi thương nói: “Khi cô nương từ trong chùa đi ra đã gặp phải một đám cướp mai phục, may mắn Lục tướng quân vừa đúng lúc cũng ở đó nên đã bảo vệ cô nương.”


Lý Dung thấy thân thể mẹ chồng không vững nên vội vàng tiến lên đỡ lấy, truy hỏi: “Vậy tiểu muội đâu? Nàng vẫn ổn chứ?”


A Niệm ngẩng đầu lên liều mạng gật đầu, “Cô nương không sao, Lục tướng quân bảo vệ nàng thật tốt.”


“Không có việc là tốt rồi, nương, người nghe thấy không, tiểu muội không có việc gì!”


Thẩm thị ngã ngồi bên cạnh giường, bà thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn.


“Bây giờ muội muội đang ở đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi trở lại?”


Lý Dung đưa tay vịn thắt lưng, đi tới trước mặt A Niệm đỡ nàng ấy đứng dậy trả lời.


Cả người A Niệm đều là nước, sợ truyền khí lạnh qua cho Thiếu phu nhân, thấy nàng tới gần liền vội vàng đứng dậy lui về phía sau hai bước, “Mưa quá lớn, tướng quân lo lắng thân thể cô nương bị bệnh cho nên tìm chỗ trú mưa, giờ phút này chỉ sợ còn bị vây ở trên núi.”


Thẩm thị lộ vẻ bi thống, đau lòng nói: “Thân thể của Linh Nhi vốn không tốt, lần này chắc hẳn chịu không ít kinh hách, lại bị dính mưa, nhất định là sẽ bị bệnh nặng một hồi.”


Dứt lời, bà vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Liễu ma ma thấy thế vội vàng đi qua nâng đỡ.


“Ta phải nhanh chóng truyền tin tức này cho lão gia… Để ông ấy cử người đến ứng cứu!”


A Niệm đuổi theo khuyên bà: “Phu nhân, tướng quân nói nô tỳ về bẩm báo, mưa ngừng tướng quân sẽ hộ tống cô nương trở về. Hiện tại trời mưa đường trơn trượt, lại không biết bọn họ đang ở nơi nào, cho dù phái người đi cũng chưa nhất định có thể tìm được, chúng ta vẫn nên chờ một chút.”


Lý Dung cũng đuổi theo, “A Niệm nói đúng, có vị tướng quân kia ở đây, an nguy của tiểu muội hẳn cũng được bảo đảm, nương đừng lo lắng.”


Thẩm thị ngẩng đầu nhìn một chút, mưa này cũng không có ý tứ muốn dừng, trong lòng bất định, “Ta vẫn nên nói sự tình cho lão gia trước đã.”





“Cô nương.”


Thuý Nhi thu ô, cúi đầu thuận mắt đi vào phòng.


Bạch Tuyết Như đang chép tập thơ, “Thế nào rồi.”


“Nghe động tĩnh phu nhân bên kia truyền ra, hẳn là đã biết chuyện của Tứ tiểu thư.”


Khóe miệng Bạch Tuyết Như nhếch lên cười lạnh, nàng ta buông bút xuống, “Người chết chưa? Phu nhân có khóc không? Náo nhiệt như vậy ta phải đi xem.”


Nàng ta nên biểu hiện khổ sở một chút, dù sao đó cũng là biểu muội của nàng ta.


Ánh mắt Thuý Nhi lóe lên, ý tứ không phải.


Bạch Tuyết Như nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Nói!”


Bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, nàng ta vội vàng dập đầu, “Bạch cô nương, không nghe nói Tứ cô nương đã chết, cũng không nhìn thấy nàng, không biết hiện tại đang ở nơi nào, chỉ có một mình A Niệm trở về.”


“Sao lại như vậy được?”


Bạch Tuyết Như bước nhanh, túm lấy cổ áo Thuý Nhi bức ép nàng ta ngẩng đầu.


Thuý Nhi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, vô cùng điên cuồng của Bạch Tuyết Như giờ phút này thì nghĩ đến ngày thường nàng ta ngược đãi mình nên hoảng sợ bất an, “Chuyện này cũng chưa được xác thực, phu nhân vốn đặc biệt sốt ruột chạy ra, nhưng không biết A Niệm nói cái gì mà phu nhân lại an tĩnh đi đến thư phòng tìm lão gia, xem tình hình này, có thể Tứ tiểu thư thật sự không bị thương.”


Bạch Tuyết Như dùng sức túm lấy Thuý Nhi đẩy sang bên cạnh, nàng ta thét chói tai: “Điều này không thể nào!”


Sát thủ nàng ta chính là người của Bích Hải Các! Không phải đều nói võ công của sát thủ Bích Hải Các vô cùng cao cường sao? Phó Nguyệt Linh chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể thoát khỏi tay những người đó?


Huống chi không phải là nàng chưa trở về sao? Tại sao chưa trở lại mà người không có thương tích?


“Ta phải đi xem.”


Trong ánh mắt Bạch Tuyết Như hiện lên vẻ nham hiểm.


Nếu Phó Nguyệt Linh trở lại, vậy nàng ta phải làm như thế nào… Nàng ta đã không còn đường đi, nếu chuyện lần này bại lộ, chờ đợi nàng ta có lẽ chỉ có một con đường chết.





Bốp bốp, tiếng gõ cửa vang lên.


“Công tử.”


Ngoài cửa miếu có một nam tử áo đen tay cầm ô, cung kính chờ ở ở đó.


Sắc trời dần tối, mưa to không có ý định dừng lại.


Lục Thất nín thở chờ mệnh lệnh, vừa rồi sau khi hắn nhận được tín hiệu của công tử đã chuẩn bị xong mọi thứ, cưỡi xe ngựa chạy tới nơi này.


“Vào đi.”


Giọng nam nhân đè nén vừa thấp vừa nhẹ, Lục Thất nhíu nhíu mày có chút chần chờ.


Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy chủ tử đưa lưng về phía cửa, trên người chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, trường bào tùy ý ném xuống đất đầy bụi bặm.


Ngưng thần nhìn kỹ, trong ngực dường như còn ôm một nữ nhân.


Lục Thất cả kinh, hắn vội vàng cúi đầu không nhìn lung tung nữa.


Lục Tu Lương cúi đầu, hai má dán lên trán Nguyệt Linh, cảm nhận nhiệt độ của nàng một chút rồi nghiêm túc nói: “Lấy một bộ y phục của ta lại đây.”


“Vâng.”


Một kiện trường bào huyền sắc đưa tới, chờ người tiếp nhận, Lục Thất vội vàng lui về phía sau một bước rồi quay lưng lại.


Dư quang quét qua cô nương trong lòng công tử, thầm nghĩ quả nhiên, ngoại trừ Tứ cô nương của Phó gia thì người bên ngoài cũng không khiến công tử lo lắng như thế.


Lục Tu Lương đưa tay sờ sờ áo choàng trắng bên cạnh đã ấm áp khô ráo, một tay run lên nhẹ nhàng giúp nàng mặc xong, sau đó lấy áo choàng của mình bọc bên ngoài áo của nàng.


Thiếu nữ dần dần tỉnh lại, trong mắt mang theo vẻ mông lung khi vừa thức dậy, trong mắt mang theo chút mờ mịt cùng ngây thơ.


“Tướng quân?”


Âm cuối vẫn còn run rẩy khiến lòng người tê dại.


Nam nhân ôm nàng lên, bước đi vững chắc rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta về nhà.”


Thân thể bỗng nhẹ nhàng, Nguyệt Linh theo bản năng nắm chặt vạt áo trên ngực hắn, không cẩn thận lại kéo ra một chút để lộ ra lồng ngực cường tráng.


Bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn của nam nhân, Nguyệt Linh cảm thấy mặt nóng hơn rất nhiều, nàng vội vàng buông tay, đổi thành vòng qua cổ hắn.


Âm thanh nàng như muỗi kêu: “Ta bị sốt sao?”


“Đúng vậy.”


Được rồi… Thật sự là có yếu ớt một chút… Kể từ khi rơi xuống nước, nàng đã bị bệnh nặng, sức khỏe của cũng trở nên tồi tệ hơn.


Lục Thất dừng xe ngựa ở ngoài viện nhỏ rồi xuống che ô cho hai người.


Trước khi đi, Lục Thất chần chờ nhìn vào trong miếu.


Lục Tu Lương nhận thấy ánh mắt của hắn nên cũng nhìn qua, trầm ngâm một lát, “Mang theo.”


Lục Thất: “?”


Công tử nói chắc hẳn là áo choàng bẩn đến nỗi không nhìn ra bộ dáng kia, dường như muốn giữ lại… Nhưng Lục Thất cảm thấy hình như không cần thiết, vừa rồi hắn cũng chỉ do dự không muốn để ở nơi đây mà mang về vứt đi.


“Công tử…Điều này có vẻ quá…”


Ngữ khí lạnh nhạt không hề gợn sóng, hắn ra lệnh nói: “Mang theo.”


Lục Thất gân đầu, “Vâng.”


Nguyệt Linh ngẩng đầu ra khỏi ngực hắn, nàng tò mò nói: “Vì sao?”


Bước chân Lục Tu Lương dừng lại, môi mỏng mím chặt, hắn không được tự nhiên nói: “Còn có thể mặc.”


Còn có thể mặc sao?


“Ồ…Tướng quân huynh thật tiết kiệm.”


Xe ngựa chậm rãi đi lên.


Nguyệt Linh cố gắng chống đỡ tinh thần tựa vào một bên kiệu, nàng giương mắt đánh giá.


Xe ngựa này thật đúng là xa hoa, ngồi trên giường mềm mại, không gian lớn, đồ đạc cũng đầy đủ, nghiễm nhiên chính là một phòng ngủ thu nhỏ.


Nàng không biết rằng tất cả điều này được dành riêng cho nàng.


Lục Tu Lương bưng chén trà ngồi xuống bên cạnh, hắn đưa đến bên miệng nàng, “Uống một chút.”


Nguyệt Linh ngoan ngoãn nghe lời, nàng chủ động rúc vào trong ngực hắn, trong lòng tràn đầy ỷ lại.


Không biết hắn có khẩn trương hay không, nàng luôn cảm thấy thân thể hắn có chút căng thẳng.


Uống xong, nàng không những không lui khỏi ngực nam nhân, ngược lại còn ôm chặt eo, tìm được một tư thế thoải mái liền bất động, đầu cọ cọ vào lồng ngực hắn.


Ngực Lục Tu Lương căng thẳng, tim đập thình thịch.


“Huynh phải làm quen với việc ta ôm huynh, hãy thả lỏng.”


Trong lời nói của Nguyệt Linh mang theo ý cười nồng đậm, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như đầy tinh quang, trong đồng tử như có dòng nước chậm rãi chảy xuôi.


Hô hấp Của Lục Tu Lương càng ngày càng dồn dập, trong đầu ầm một cái, hắn nhìn cánh môi nàng khép lại mà nhịn không được cúi đầu, muốn chặn miệng thiếu nữ.


Nguyệt Linh tay nhanh mắt chống ở phía trước, nụ hôn nóng bỏng của nam nhân rơi vào lòng bàn tay nàng, cười nói: “Không được, ta bị bệnh, sẽ lây cho huynh.”


“Ta không sợ.”


Thanh âm khàn khàn đến gợi cảm lại mê người, mang theo sự ẩn nhẫn nồng đậm, gân xanh nổi lên giữa trán mơ hồ thấm ra mồ hôi.


“Như vậy cũng không được.”


Dưới lòng bàn tay dùng sức đẩy đầu hắn ra xa.


Trong lòng thoải mái lại ấm áp, đầu óc choáng váng, nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Nàng không nghe thấy khẽ thở dài bất đắc dĩ của nam nhân, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK