• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72: Mạn Mạn Thế tử (Tứ)


Ngô Mạn đứng ngoài cửa Ngô phủ, vây quanh Tiêu Chước.


“Lúc này mới ba ngày mà huynh đã khỏi hẳn? Huynh cao lớn như vậy quả nhiên khoẻ mạnh phi thường.”


Khóe miệng Tiêu Chước nhếch lên, tay chắp sau lưng tùy ý để nàng đánh giá, đáy mắt tràn đầy dung túng.


Hắn cũng từng tập võ, đương nhiên là có chút nền tảng, bất quá ngẫu nhiên lại bị phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày liền không có gì đáng ngại.


“Ta sợ nàng thay đổi chủ ý, cho nên không thể chờ đợi được mà đi tìm nàng.”


Hắn thật vất vả mới dỗ dành được nữ tử này, cũng không thể thất bại trong chớp mắt.


“Không biết cô nương có rảnh không? Bức vẽ ấy ở phủ của ta, mong cô nương đến đó xem giúp.”


Ngô Mạn gật đầu, “Đi thôi.”


“Không cần nói với người trong phủ một tiếng sao?”


Ngô Mạn không thèm để ý khoát tay áo, đi thẳng ở phía trước, “Không cần, mỗi ngày ta đều chạy Đông chạy Tây dạo quanh như vậy, các nàng đều có thói quen không tìm thấy bóng dáng của ta.”


Tiêu Chước bất đắc dĩ cười cười, cùng nàng đi song song.


Trong mắt hắn như đánh giá cao nàng, “Cô nương rất thoải mái.”


Ngô Mạn bĩu môi, “Không phục quản thúc thôi.”


Nàng cúi đầu rồi đi chậm lại, đột nhiên còn mỉm cười, “Vậy thì sao, ta thích như vậy.”


Tiêu Chước thu lại nụ cười, bước chân chậm dần.


Ừm, hạnh phúc và tự do cũng quan trọng như hắn.


Mặc dù bất đồng với đại đa số mọi người trên thế gian này, mặc dù bị người khác chỉ trích là dị chủng, nhưng chỉ cần hắn thích thì thế gian này sẽ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.


“Tiêu Chước, ta phát hiện huynh thật sự rất dễ dàng rơi vào thế giới của riêng mình.”


Tùy thời, hắn đều có thể vứt bỏ thanh âm chung quanh, chỉ cần hắn muốn.


Tiêu Chước có chút khẩn trương, “Xin lỗi, ta…”


Nàng ngắt lời hắn, “Rất tốt! Tiêu Chước, đừng vì người ngoài nói gì mà thay đổi chính mình, huynh như vậy rất tốt.”


Nàng rất hâm mộ hắn, nàng không có cách nào để hoàn toàn tùy ý như vậy.


Hai người không nói gì nữa, sóng vai đi về phía Khang vương phủ.


Sau một thời gian dài.


“Tiêu Chước, kỳ thật ta rất hâm mộ huynh, huynh là nam tử, còn sống dễ dàng hơn so với nữ tử chúng ta nhiều.”


Giống như Hoắc Minh Thần, hắn không muốn thành thân thì có thể du ngoạn bốn biển, rời xa kinh thành hỗn loạn, nhưng nàng không được.


Nàng cũng muốn chạy trốn, chạy trốn Ngô phủ, thoát khỏi kinh thành.


Nàng cũng muốn đi dạo chung quanh, chờ một người tri kỷ.


Ban đầu lúc thích Hoắc Minh Thần, hắn luôn không thể hiểu được nàng, mỗi lần tranh cãi với hắn đều khiến người ta cảm thấy rất mệt mỏi.


Nàng đã suy nghĩ kỹ, sau này phải tìm một người hiểu nàng.


Lưỡng tình tương duyệt, sóng vai xông vào thiên hạ.


Nàng không thích cuộc sống mỗi ngày từng bước từng bước, không thích mấy quy tắc rườm rà, không thích đến tuổi thì gả cho nam nhân rồi sinh con.


Nhưng đây đều là số phận nàng không thoát được.


Lai lịch của nàng quyết định cuộc sống của nàng.


Mặc dù nàng không phải là trưởng nữ Ngô gia, mặc dù nàng không cần nối dõi tông đường cho Ngô gia, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện gả cho một người bình thường.


Nàng thấy bực bội với tất cả, nhưng nàng lại không thể thay đổi.


Tiêu Chước nhìn bộ dạng uể oải của nàng, trong lòng đột nhiên thắt lại, hắn có chút bối rối, lại có chút đau lòng.


Hắn thích nhìn nàng cười.


“Ngô cô nương, nàng có nguyện vọng gì cứ nói với ta, ta có thể thay nàng hoàn thành.”


Nếu nàng có thể vui vẻ, cho dù bảo hắn đi xuống biển lửa cũng được.


Ngô Mạn bật cười, “Thế tử điện hạ, huynh còn có thể thay ta lập gia đình sao?”


Tiêu Chước sững sờ tại chỗ, hắn nhìn Ngô Mạn vào cửa phủ thì gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Có gì không thể.”


Hắn vẫn chưa giả vờ là một nữ nhân, hoặc hắn có thể thử nó.


Hai người vào thư phòng, Tiêu Chước lấy ra một tờ giấy trắng.


Những mảnh vụn kia sau khi được Tiêu Chước liều mạng dính vào một tờ giấy xong thì giờ phút này bản vẽ còn không trọn vẹn hai mảnh quan trọng nhất.


“Cô nương xem qua, bản vẽ này có hai chỗ thiếu, đều là nơi quan trọng nhất, cô nương có thể vẽ lại một lần nữa không?”


Ngô Mạn nở nụ cười, nàng nâng cằm lên, kiêu ngạo nhìn hắn, “Chuyện này không khó, ta vẫn còn nhớ, phiền Thế tử điện hạ mài mực cho ta.”


Tiêu Chước giật khóe miệng lên, “Tiểu nhân tuân mệnh.”


Ngòi bút của Ngô Mạn chắc khỏe, đường cong lưu loát, liền mạch.


“Làm sao cô nương lại biết kích thước này?”


Hắn lấy công cụ phụ trợ cho nàng để tiến hành đo đạc mà không nghĩ tới nàng chỉ cần vẽ hai ba cái liền khôi phục bản thảo như lúc ban đầu.


“Ta đều ghi nhớ trong đầu, sẽ không khác quá nhiều, huống hồ chúng ta còn cần thương thảo cùng sư phụ thủ công một phen, ta không xác định như vậy là khả thi.”


“Ngô cô nương, nàng đúng là có tài năng về phương diện này, nàng không nên bị trói buộc trong khuê các, nếu được thoả thích làm theo đam mê, tất sẽ có hành động lớn.”


Giờ phút này lòng Tiêu Chước dâng trào, hắn quả thực rất thích nàng.


Thông minh, hoạt bát tiêu sái, tính tình và tâm tính của nàng, kiến thức và tài học của nàng, tất cả đều hấp dẫn hắn sâu sắc.


Ngô Mạn lại chua xót cười cười, “Tiêu Chước, rất khó.”


Ánh mắt của hắn tối sầm lại, đột nhiên có loại xúc động muốn một mực bảo vệ nụ cười của nàng, muốn thủ hộ giấc mộng của nàng, muốn bảo vệ nàng cả đời vô ưu.


Phụ vương của hắn đối với hắn không có yêu cầu gì khác, chỉ cần hắn có thể bình an sống, mọi việc khác hắn đều có thể làm chủ.


Giờ phút này Tiêu Chước sinh ra một ý niệm trong đầu, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt.


Hắn rất muốn đưa Ngô Mạn về đất phong.


Đó là nhà của hắn, hắn đã quyết định.


Nàng ở đó muốn làm bất cứ điều gì cũng có thể, không ai để ý.


Ngô Mạn nhìn bản vẽ một chút, cuối cùng hài lòng gật gật đầu, “Tiêu Chước, sắc trời còn sớm, chúng ta đi tìm thợ thủ công đi.”


Nàng là một người thẳng thắn, quyết định những điều tốt đẹp, nói làm là làm.


“Hãy nghe ta.”


Vị thợ thủ công nổi tiếng nhất kinh, sư phụ mà Ngô Mạn rất quen thuộc, hắn từng là lão sư của nàng, chỉ là sau đó, vị lão sư phụ này tuổi già, tinh lực không bằng trước, dần dần lui về phía sau hậu trường bồi dưỡng đệ tử.


Hắn ở trong kinh có cửa hàng, lui tới đều là người có danh vọng có gia sản phú quý quyền thế, bởi vậy có thể thấy được thực lực xuất chúng.


“Lão sư phụ không nhất định ở đây, chúng ta cùng đồ đệ của hắn nói cũng giống nhau.”


Tiêu Chước đứng ở cửa hàng, chần chờ nhìn cô nương đang nói chuyện với chưởng quầy ở cửa.


Nhìn mặt tiền này tráng lệ lộng lẫy, cực kỳ xa hoa, ngược lại giống như là nơi bán trang sức trâm cài nữ tử.


Ngô Mạn quay đầu lại, nàng thấy Tiêu Chước còn ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào cửa, không nhịn được cười nhạo hắn, “Thế tử điện hạ, mau vào đi.”


“Ngô cô nương, nơi này thật không giống nơi mà thợ thủ công sẽ ở.”


“Lão sư phụ nói đại sảnh này chính là mặt mũi của hắn, nếu không làm cho đẹp hơn một chút, nhà nào sẽ giao trạch viện cho hắn cải tạo?”


“Lời này có lý, là tại hạ hẹp hòi.”


Sau đó chưởng quầy mang lá trà thượng đẳng đưa lên, “Cô nương chờ một chút, Nhị chưởng quỹ đang ở trên lầu nói chuyện với khách quý, sẽ đến nhanh thôi.”


“Ồ, không sao đâu, ta không vội.”


Nhị chưởng quỹ của cửa hàng này xem như là nửa sư huynh của nàng, làm người hào sảng nhiệt tình, hôm nay sợ là có khách hàng lớn đang bàn chuyện làm ăn.


Tiêu Chước đứng lên, tùy ý đi một chút, chung quanh đánh giá mỗi một vật trong đại sảnh.


Ngô Mạn nhàm chán uống trà, ánh mắt theo Tiêu Chước mà chuyển động.


Hắn quay lại, đối diện với nàng.


Ngô Mạn ngẩn người, không được tự nhiên dời tầm mắt.


Tiêu Chước bật cười, nàng thật đáng yêu.


Không biết lấy từ đâu ra một cây quạt gấp, hắn mở ra, khí chất toàn thân đột nhiên biến đổi, cả người lộ ra vẻ phong lưu.


Khóe miệng nam nhân hiện lên nụ cười không chút để ý, mặt mày nhướng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng trêu chọc, giống như một yêu tinh câu người.


Ngô Mạn nhìn hắn đến gần, nước trà vừa uống vào cổ họng đều phun ra ngoài, sặc đến mặt đỏ bừng, ho không ngừng.


Khóe miệng Tiêu Chước bật cười, hắn hẹp hòi nhìn nàng, ngữ khí khẽ khàng, “Dám hỏi phương danh của cô nương?”


“?”


“Cô nương không muốn nói cũng không ngại, tại hạ Tiêu Chước, lần đầu gặp mặt, tại hạ đối với cô nương vừa thấy đã ái mộ, không biết có thể cùng cô nương kết giao bằng hữu hay không?”


“Tiêu Chước, huynh có ngốc không?”


Tiêu Chước cười to ra tiếng, vẫn là bộ dáng phóng đãng như trước, “Cô nương thật thú vị, tại hạ đối với nàng càng ngày càng có hứng thú.”


Hắn cúi người về phía trước, chậm rãi tiến lại gần.


Ngô Mạn hoảng sợ nhìn hắn, người này xảy ra chuyện gì vậy, nói ngốc là ngốc ngay, một chút điềm báo cũng không có.


Hiện tại làm sao bây giờ, đánh hắn có tác dụng gì không, đánh đầu có thể làm cho hắn thanh tỉnh sao, có thể càng thêm ngốc hay không…


Hắn khép quạt lại rồi từ từ đưa tay về phía nàng.


Quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.


Tiêu Chước nở nụ cười, trong con ngươi thâm thúy lóe lên sóng ánh sáng, Ngô Mạn đúng là nhìn đến thất thần.


Hắn cố ý hạ thấp thanh âm, “Cô nương không thích nơi đây sao? Không bằng chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện…”


Quạt của hắn chậm rãi lướt qua gò má nàng, ánh mắt dần dần đậm hơn.


Cô nương trước mặt, ngay cả phản ứng cũng đáng yêu như vậy.


Khi đối mặt với nàng, hắn thường sinh ra rất nhiều cảm hứng.


Khuôn mặt Ngô Mạn dần dần đỏ lên.


Hắn, hắn quyến rũ nàng…


Tiêu Chước… Khởi xướng điên cuồng lại là như vậy…


Đáng ghét như thế…


Giờ phút này Ngô Mạn cực kỳ khẩn trương.


Hắn cách nàng quá gần, hai mắt còn nhìn nàng chằm chằm nàng, chưa bao giờ nàng lại có lúc luống cuống như thế.


Khó khăn nuốt nước miếng, bầu không khí mờ ám.


Đột nhiên, không xa truyền đến một tiếng gầm gừ.


“Thả nàng ra!”


Ngô Mạn còn chưa thấy rõ trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một bóng đen hiện lên, Tiêu Chước liền bị người đẩy ngã xuống đất.


Nàng hét lên một cách kinh ngạc: “Tiêu Chước!”


Quay đầu nhìn lại, đúng là Hoắc Minh Thần.


Hoắc Minh Thần tức giận không thể kìm lòng được, “Làm sao lại có đăng đồ tử đến đây, mau cút xa một chút!”


Vừa rồi hắn đã nhìn thấy nam nhân này đùa giỡn Ngô Mạn, thoáng chốc một cỗ nhiệt huyết dâng lên.


Đánh giá Ngô Mạn từ trên xuống dưới, hắn lo lắng nói: “Tiểu Mạn Mạn, muội không sao chứ?”


Trên mặt Ngô Mạn không chút thay đổi nhìn hắn, nàng không lên tiếng.


Bọn họ đã lâu không gặp, giờ phút này nhìn thấy trong lòng hắn lại không còn cảm giác đau đớn thấu tim.


Nàng sẽ đau lòng vì bản thân mình.


Thì ra thời gian thật sự có thể xóa sạch tất cả dấu vết, thì ra nàng cũng không yêu hắn như vậy.


Ngô Mạn nhíu nhíu mày, lấy tay che ngực.


Hoắc Minh Thần chắn trước người Ngô Mạn, cảnh giác nhìn nam nhân trên mặt đất.


Tiêu Chước cười lạnh đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên người, trào phúng nói: “Công tử không biết nguyên nhân, chớ xen vào việc của người khác.”


“Ta đã thấy tất cả, hành vi ô uế, lời nói phóng đãng, xin vui lòng tránh xa muội muội ta!”


Tiêu Chước ngẩn người, “Muội muội?”


Hắn ném ánh mắt hỏi thăm Ngô Mạn, Ngô Mạn rũ mắt xuống, “Đúng vậy, huynh ấy là đại ca ta.”


Tiêu Chước nhíu nhíu mày, trực giác hắn mách bảo quan hệ của hai người này không tầm thường.


Hoắc Minh Thần nghe thấy Ngô Mạn Thừa nhận nàng là muội muội hắn thì đau lòng một chút, rồi chậm rãi quay người nhìn nàng.


Cổ họng có chút khô khốc, hắn liếm liếm môi, “Tiểu Mạn Mạn, muội…”


Nàng ngắt lời hắn, “Tiêu Chước!”


“Ừm.”


Ngô Mạn vòng qua Hoắc Minh Thần, đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Chước rồi đưa tay túm tay áo hắn, giọng nói có chút ủy khuất, “Về đi.”


Ánh mắt Tiêu Chước tối sầm lại, “Được.”


Nàng không vui, nàng đang buồn, có phải vì nam nhân này không?


Tầm mắt Hoắc Minh Thần dừng trên tay nàng, ánh mắt ngưng trệ, hắn nắm chặt nắm đấm.


Ngô Mạn nhìn về phía Nhị chưởng quỹ nửa ngày chưa xuống trên cầu thang, “Ngày khác ta lại đến.”


Nàng lôi kéo Tiêu Chước rời đi, Hoắc Minh Thần đứng nơi đó thật lâu cũng không thu hồi tầm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK