• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38


Chớp mắt đã đến giữa tháng năm, bệnh của Nguyệt Linh cũng đã khỏi hẳn.


Tô đại phu đeo rương thuốc trên lưng, nhìn bộ dáng Nguyệt Linh mặt mày hớn hở cười vui tiễn bà ấy, trong mắt như giếng cổ không gợn sóng lại hiện ra ý cười, “Ta xem ngươi thấy ta đã phiền, ước gì không nhìn thấy ta mới tốt.”


Nguyệt Linh chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội, “Tô đại phu là thần y, cần ngài đều là người bệnh nặng trọng thương, nếu mỗi ngày ta trông mong ngài tới tìm ta, vậy nên khóc mới đúng!”


Thật sự là quỷ nha đầu miệng lưỡi trơn tru, lanh lợi như vậy.


Tô đại phu cười cười, để nàng đưa mình ra khỏi cửa phủ.


Thân thể hoàn toàn tốt lên, cả người Nguyệt Linh cũng thấy sảng khoái, ngay cả hương hoa trong không khí cũng nồng đậm hơn so với ngày xưa một chút.


Một đường ngâm nga khúc hát nhỏ, nàng chạy đến phòng của Lý Dung.


Mấy ngày nay nàng bệnh, Thẩm thị cùng đại ca đều thường xuyên đến thăm nàng, nhưng tẩu tẩu mang thai nên không tiện, tuy rằng cũng vô cùng nhớ nàng nhưng chỉ có thể ở trong phòng, ngày thường có cái gì ngon hay thú vị thì đều đưa đại ca mang đến cho nàng.


Hôm nay Phó Nguyệt Linh mới có thể muốn đi đâu liền đi đó.


“Tẩu tẩu, bảo bối bây giờ có… Gần tám tháng rồi, phải không?”


Nguyệt Linh sờ bụng tròn vo của Lý Dung, cảm khái nói.


Mặt mày Lý Dung nhu hòa, cả người tản ra hơi thở ấm áp, nàng gật đầu.


Nếu nói Lý Dung vốn là tự ti, khiếp đảm, như vậy hiện tại nàng càng thêm thong dong cùng khoan dung.


Mang thai sinh con quả nhiên có thể thay đổi lớn như vậy…


Nguyệt Linh không khỏi nghĩ đến bộ dáng sau này nàng mang thai, cũng không biết tướng quân có thích tiểu hài tử hay không, dù sao từ nhỏ hắn cũng chưa từng cảm nhận được sự yêu thương của phụ mẫu.


Lý Dung nâng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Linh, nàng vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt còn có chút tái nhợt, cả người cũng gầy đi rất nhiều, Lý Dung nhìn thấy thì vô cùng đau lòng.


“Tẩu tẩu còn có hai tháng nữa sẽ sinh hạ tiểu chất tử cho muội, khi đó muội còn chưa xuất giá, còn có thể nhìn thấy hắn trước tiên!”


Bây giờ là giữa tháng năm, tháng bảy tẩu tẩu có thể lâm bồn, nàng xuất giá vào mùng tám tháng tám, vẫn kịp.


Trong mắt Lý Dung tràn đầy chờ mong, khóe miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.





Hôm nay sau khi bãi triều, Tiêu Hằng liền vội vàng chạy về Đông cung, lúc sáng thức dậy thân thể Ngu Nhạc Dao không khỏe, cả buổi sáng hắn đều lo lắng.


Chưa vào trong điện mà bên trong đã truyền đến tiếng nói chuyện, Tiêu Hằng nhíu chặt mày lại, hắn đứng ở ngoài cửa nghe.


“Trong cung Thái Tử điện hạ cũng có chút vắng vẻ, hiện tại Thái Tử phi mang thai nên thân thể bất tiện, sao không tìm mấy nữ tử mình tin tưởng đi hầu hạ hắn? Nam nhân mà, cũng không quản được chính mình, chỉ cần bắt được trái tim hắn thì còn cần quản người khác làm gì sao?”


Thôi quý phi tận tình khuyên nhủ, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ gấp gáp. Nàng ta đi tìm hoàng hậu bị đuổi trở về, bệ hạ cũng nói việc này không vội, để cho nàng ta đi tìm hoàng hậu mà nói. Nhưng ngay cả hoàng hậu nàng ta cũng không gặp được, vạn bất đắc dĩ mới đến quấy nhiễu Ngu Nhạc Dao.


Nếu không phải thật sự không có biện pháp mà thời gian lại rất cấp bách thì nàng ta cũng không muốn đến đây lấy lòng, lỡ như Thái Tử phi nghe nàng ta mà xảy ra chuyện xấu, vậy thì nàng ta cũng không gánh vác nổi tội danh này.


Ngu Nhạc Dao không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn nàng ta, khí độ cao quý hào phóng, rất có phong phạm của Hoàng hậu năm đó, làm cho nàng ta nhất thời có chút sợ hãi.


Nhưng trong tộc vẫn thúc giục nàng ta, trách cứ vì sao ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, Thái Tử nạp phi là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì, nữ tử của Thanh Hà Thôi thị lại được mỹ danh, mỗi một đời quân vương đều sẽ đưa nữ nhi Thôi thị vào hậu cung, Thái Tử cũng không thể ngoại lệ.


Trong tộc đã tuyển chọn ra cô nương thích hợp, người đã trên đường đến kinh thành, nàng ta nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng tất cả trước khi người đến, bằng không đám người tới có thể đi đâu? Dù sao cũng không thể mang mặt mày xám xịt trở về Thanh Hà, vậy nàng ta chính là tội nhân của Thôi thị nhất tộc.


Thôi quý phi kiên trì nói: “Ngươi cũng đừng không tin, tâm nam nhân là dễ dàng thay đổi nhất, tuy nói hiện tại Thái Tử điện hạ đặt ngươi đặt ở đầu quả tim, nhưng lâu ngày khó tránh khỏi sinh ra chán ghét, tương lai hắn muốn làm đế vương, mà đế vương vốn vô tình, ngươi cũng nên sớm vì mình mà trù toán mới đúng.


Tiêu Hằng ở bên ngoài nghe được thì lửa giận bốc lên, hắn nhấc chân liền đá văng cửa, đi hai ba bước liền tới trước mặt Thôi quý phi.


Thôi quý phi hoảng sợ, vội vàng đứng dậy hành lễ.


Tiêu Hằng lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh sáng lạnh nhạt trong mắt giống như mũi tên đâm ra, trào phúng nói: “Tay Thôi quý phi thật sự rất dài, còn có thể vươn tới Đông cung của ta.”


Thôi quý phi vội vàng phủ nhận, vừa định mở miệng giải thích đã bị hắn vung tay cắt đứt.


Tiêu Hằng cười lạnh nói: “Ngươi có việc thì đến nói với ta, đừng đến quấy rầy Thái Tử phi nữa. Còn nữa, trên đầu tim ta có ai cũng không đến phiên ngươi nói ba nói bốn lời này, ngươi chỉ cần đi lấy lòng phụ hoàng là được. Ta nghe nói nữ nhi Thôi thị kia đã trên đường tới, lá gan ngươi thật đúng là quá lớn, ngươi cho rằng tiền trảm hậu tấu liền có thể khiến ta buông lỏng sao? Ôi, thật si tâm vọng tưởng!”


Tiêu Hằng nổi trận lôi đình, tất cả cung nữ chung quanh đều quỳ xuống.


Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thôi quý phi đang run rẩy, cảnh cáo: “Để nữ nhân kia từ nơi nào tới thì về nơi đó, ta không muốn, ngươi chết tâm đi!”


Thôi quý phi không thể tin mà nhìn hắn, nàng ta tuyệt đối không tin đế vương thật lòng liền lắp bắp nói: “Nhưng ngày sau người cũng sẽ…”


“Hôm nay ta đã nói rõ ràng với ngươi, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không.”


Tiêu Hằng ôn nhu nhìn về phía Nhạc Dao, tình ý trong mắt không lừa được người khác.


Ngu Nhạc Dao cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hết thảy đều không nói nên lời.


Thôi quý phi thất hồn lạc phách rời khỏi Đông cung, trong lòng tràn đầy thê lương.


Đợi người đi, Nhạc Dao nhẹ nhàng ho hai tiếng, sáng sớm hôm nay nàng nhiễm chút phong hàn, cổ họng ngứa ngáy, vừa rồi vẫn nhẫn nhịn không phát tác, chính là sợ đổ thêm dầu vào lửa, Tiêu Hằng sẽ càng thêm khó chịu với Thôi quý phi.


Trước đó Tiêu Hằng đã gọi thái y kê đơn thuốc, nhưng Nhạc Dao kiên quyết không uống, nói thuốc quá đắng nàng không muốn uống.


Nàng luôn luôn dịu dàng nhu thuận, sau khi mang thai lại thường xuyên đùa giỡn chấp nhất nhỏ nhặt với hắn. Tiêu Hằng không có cách nào với nàng, chỉ có thể phân phó thị nữ hôm nay không cho nàng ra ngoài, để cho nàng tịnh dưỡng thật tốt, vậy mà ai có thể nghĩ đến, người ngồi trong phòng, phiền toái cũng không mời mà đến.


Sắc mặt Tiêu Hằng trầm xuống, hắn đang muốn trách cứ cung nữ vì sao lại cho người vào thì Nhạc Dao đã lôi kéo hắn vào tẩm điện.


Nhạc Dao kéo tay hắn lại, ôn nhu nói: “Áp lực của chàng trong triều nhất định rất lớn.”


Nàng có thể nhìn thấy một hai sau khi nghe Thôi quý phi nói, đại thần cả triều ai mà không muốn có quan hệ gì với hoàng gia, huống hồ Tiêu Hằng không thể một mực sủng ái mình nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy.


Lời nói của Thôi quý phi không phải không có đạo lý, chuyện sau này như thế nào nàng không thể không biết, nhưng hiện tại nàng không muốn.


Tuy rằng người ngoài thường nói nàng ôn nhu hào phóng nhưng đó là vì từ nhỏ nàng được giáo dưỡng tốt, từ nhỏ được tổ phụ hun đúc, làm danh môn khuê tú, nhưng điều này không có nghĩa là nàng yếu đuối dễ bị bắt nạt.


Trong lòng nàng có cân nhắc, một khi chạm đến điểm mấu chốt của nàng thì tuyệt đối không thể nhượng bộ.


Vì vậy, nàng nói như chém đinh chặt sắt, “Thiếp không muốn.”


Tiêu Hằng khẽ cười ra tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng, xem ra hắn cực kỳ vui vẻ, “Nàng hãy yên tâm, trong lòng ta không chứa được người khác.”


Chỉ là những lão già bướng bỉnh kia rất là phiền toái, hắn phải nghĩ biện pháp.





Thời tiết hôm nay hiếm khi tốt như thế, Nguyệt Linh đã lâu không ra khỏi phủ. Sáng sớm nàng đã thức dậy sai người làm chút điểm tâm, mang theo đồ ăn này còn có thứ Thẩm thị dặn dò đến Tín quốc công phủ.


Phủ đệ Tín quốc công rất lớn, Hoắc lão tướng quân cùng Thanh Hà quận chúa không muốn để cho nhi tử cách mình quá xa, cho nên mặc dù Hoắc gia đại ca, Hoắc nhị ca đều đã thành thân nhưng cả nhà vẫn ở cùng một chỗ, chưa phân gia.


Gã sai vặt cửa cũng quen thuộc với nàng, không cần bẩm báo mà trực tiếp đón người vào.


Nguyệt Linh vào trong phủ, trong lòng lại sinh ra rất nhiều cảm khái.


Cũng đã lâu nàng không đến đây rồi.


Đi vào tiền sảnh, trước tiên bái phỏng quận chúa rồi cùng tán gẫu.


Quận chúa cũng biết hôn sự của nàng và Lục Tu Lương, rõ ràng năm đó Lục Tu Lương là vì nàng mà bị thương cho nên ít nhiều cũng đoán được hai người có quan hệ sâu xa, hiện giờ có thể bên nhau, bà cũng vui mừng.


Thanh Hà quận chúa nói: “Hài tử này từ nhỏ tính cách đã rất lạnh lùng, lúc mới tới, Minh Uyên và Minh Húc đều không vừa mắt hắn, cảm thấy hắn cố ý lấy lòng, cố ý khoe khoang, nhưng ta thấy rõ ràng, nó thật sự ngoan độc, đối với người khác ngoan độc, đối với mình càng tàn nhẫn. Hiện giờ trong lòng hắn có vướng bận, tính tình này nhất định sẽ mềm mại một chút, ta cũng yên tâm.”


Trong lòng Nguyệt Linh vừa cảm động vừa chua xót, hắn từng trải qua khổ sở, về sau nàng phải bù đắp gấp bội, để cho hắn sống vui vẻ hạnh phúc.


Vừa nghĩ đến từ khi sinh ra đã bị người khi nhục, trái tim nàng tựa như bị vô số kim châm đâm qua, đau đớn bao quanh nàng, làm cho người ta đau đớn không cách nào hô hấp.


Đang nói chuyện thì có giọng nói của nam nhân ở cửa.


Trong phòng, hai người nhìn qua, ánh mắt Phó Nguyệt Linh dính vào người bên trái.


Người nọ mặc một thân trường bào màu đen sẫm, trên mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, dưới lông mày kiếm là đôi mắt hoa đào nhu tình, trong đôi mắt ngăm đen thâm thúy mang theo lãnh ý nồng đậm, khi nhìn thấy nàng lại như tuyết sơn tan chảy, môi hơi cong lên.


Phó Nguyệt Linh nhìn đến ngây người.


Hoắc Minh Húc đứng bên cạnh nhìn cũng khẽ nhíu mày, bật cười.


Hắn trêu ghẹo nói: “Nguyệt Linh muội muội, đã lâu không gặp, sao lại trở nên có chút ngốc nghếch thế này? Chẳng lẽ là uống quá nhiều canh dược nên giờ hỏng não?”


Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn qua, tay nắm trên chuôi kiếm, ngón cái chậm rãi vuốt ve.


Hoắc Minh Húc thoáng nhìn động tác của hắn cũng chậc chậc một tiếng rồi vội vàng bước thêm vài bước. Thường ngày trêu ghẹo hắn, hơn phân nửa đều coi như là không nghe thấy, không ngờ hôm nay chỉ trêu chọc người trong lòng hắn vài câu mà gã này liền muốn trở mặt không nhận người quen, quả nhiên là kỳ lạ.


Đêm đó khi gặp hắn ở cửa thành, Hoắc Minh Húc còn đang đoán xem rốt cuộc cô nương nhà nào làm cho khối băng này mất hồn mất vía như vậy, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại coi trọng tiểu muội Phó gia.


Hoắc Minh Húc âm thầm líu lưỡi, trong lòng có chút khó chịu, bọn họ cùng nhau cưới cô nương Phó gia, xem ra sau này duyên phận giữa hắn và Lục Tu Lương càng không thể đứt được. Nhưng vừa nghĩ đến Lục Tu Lương phải gọi hắn là tỷ phu thì hắn liền vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.


Người này từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gọi hắn một tiếng ca ca, đợi đến khi thành thân thì chính là muội phu danh chính ngôn thuận, ngẫm lại hắn cũng vui vẻ.


Quận chúa cười gọi Lục Tu Lương ngồi xuống uống trà rồi hỏi chút chuyện vặt vãnh.


Lục Tu Lương cũng không yên lòng đáp lại, Nguyệt Linh ngồi bên cạnh hắn mà hắn cũng không thể tập trung chú ý, huống chi nàng còn thường xuyên vụng trộm nhìn hắn, điều này khiến nam nhân làm sao có thể chuyên tâm.


Hai người này âm thầm tương tác, quận chúa nhìn thấy cũng rõ ràng, trong lòng lại thêm vui mừng, đồng thời còn cảm thấy buồn cười.


Tiểu tử này cũng có ngày hôm nay, quả nhiên là vỏ quýt dày cũng có móng tay nhọn, vạn vật trong thiên hạ này đều có khắc tinh, không ai có thể ngoại lệ.


Hoắc Minh Húc ở một bên im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, khóe miệng vẫn nở nụ cười không có ý tốt. Lục Tu Lương híp mắt nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng Hoắc Minh Húc lại tính toán chủ ý xấu.


Hai người nhìn nhau, Hoắc Minh Húc không thèm thu lại tâm tư mà còn cười càng thêm kiêu ngạo. Lục Tu Lương rũ mắt xuống, hắn xoay chén trà rồi cũng nhếch khóe miệng.


Mặc kệ Hoắc Minh Húc muốn nháo cái gì thì Lục Tu Lương cũng phải cảm tạ hắn.


Xem ra Hoắc Minh Húc đã sớm biết hôm nay Nguyệt Linh sẽ tới, cho nên mới cố ý kéo hắn lại đây, phần ân đức này hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.


Hắn và Nguyệt Linh đã nửa tháng không gặp, hôm nay lại là một cơ hội tốt để cho hắn giải quyết nỗi khổ tương tư.


Vừa nghĩ đến thân thể mềm mại cùng đôi môi ấm áp của nàng, hắn liền cảm thấy máu cả người đều nóng lên, nhớ nhung giống như thủy triều gợn sóng dâng lên, tim hắn đập nhanh hơn, vô cùng chờ mong thời gian bên nàng.


Quận chúa nhìn ba hài tử này đều có tâm sự, nếu giữ người ở đây cùng lão bà tử này nói chuyện phiếm thì chính là sai lầm của bà cho nên nói hai ba câu để kết thúc đề tài, đuổi bọn họ ra ngoài.


“Đúng rồi, Nguyệt Linh ở lại đây dùng bữa trưa đi, ta phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị rất nhiều món ăn mà con thích ăn, cũng không được về sớm.”


Dứt lời cũng không đợi nàng trả lời mà khoát tay áo, đứng dậy rời đi trước.


Hoắc Minh Húc ho nhẹ hai tiếng, hướng về phía Nguyệt Linh nói: “Mấy ngày gần đây tam tỷ của muội thường buồn ngủ, ta đi xem nàng ấy có tỉnh hay không, cứ bảo Lục Tu Lương cùng muội đi dạo.”


Dứt lời còn đưa ánh mắt cho người nọ rồi cười cười đi ra ngoài.


Hai người trong phòng bốn mắt đối diện nhau, trong ánh mắt kia mang theo lửa nóng, tầm mắt quấn quýt si mê, củi khô bén lửa một chút đã cháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK