Hai người một trước một sau đi trên đường phố.
Tiêu Chước nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, trái tim giống như bị kim nhỏ đâm qua.
Hắn không hỏi nam nhân vừa rồi là ai, hắn biết cảm xúc của Ngô Mạn có liên quan đến người nọ, cho nên mới không muốn làm nàng khổ sở nữa, mặc dù hắn rất muốn biết quan hệ của họ.
“Ngô cô nương.”
Hắn gọi nàng từ sau lưng.
Ngô Mạn quay đầu lại.
Quạt gấp mở ra, mặt mày Tiêu Chước mang theo nụ cười đến gần nàng.
Ngữ khí nhẹ nhàng, “Tại sao cô nương đi nhanh như vậy, chẳng lẽ là thẹn thùng?”
“…”
Tiêu Chước tự nói: “Nếu cô nương cảm thấy hứng thú với thuật cơ quan, chỉ cần cầu xin ta là được.”
Ngô Mạn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tiêu Chước, da mặt huynh thật dày.”
Hắn giơ tay sờ sờ mặt mình, không biết xấu hổ mà cười cười, “Cô nương đã quá khen.”
Ngô Mạn lại xoay người đi về phía trước, Tiêu Chước vội vàng đuổi theo, quạt gấp khẽ lay động.
“Không để ý ta cũng không sao, nhưng ta cầu xin nàng, cầu xin nàng theo ta học hỏi.”
“…”
“Cô nương không nói lời nào là chấp nhận, theo ta hồi phủ được không?”
Ngô Mạn tức giận đấm thẳng vào cánh tay hắn, “Phiền chết đi được, phiền chết đi được! Huynh sẽ làm ầm ĩ đến chết người!”
Tiêu Chước dung túng cho nàng phát tiết bất mãn trong lòng nên mới tùy ý để nàng đánh.
Đánh đi, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Dù sao cũng tốt hơn là đè nén cảm xúc nghẹn ở trong lòng, như vậy hắn sẽ đau lòng.
Ngô Mạn mệt mỏi, nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, mũi chân chà xát mặt đất.
Tiêu Chước cúi thấp, ý cười dần dần sâu đậm, hắn làm như không có chuyện gì chuyển đề tài.
“Ta vừa làm nàng ngạc nhiên à?”
Ngô Mạn gãi gãi đầu, “Huynh thích đóng vai người khác như vậy sao? Sở thích này thật kỳ lạ.”
Trách người bên ngoài khi nhắc tới hắn đều là một lời khó nói hết, Tiêu Chước cùng người bên ngoài quá không hợp.
Tiêu Chước cũng không giấu nàng, “Ta cảm thấy rất thú vị, ta thích.”
Ngô Mạn hiểu rõ, chuyện hứng thú luôn phải kiên trì đến cùng, nàng có thể hiểu được.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, thanh âm trong trẻo hỏi: “Nàng cũng không thể chấp nhận sao?”
Lúc hắn hỏi ra lời này rất khẩn trương, chờ mong câu trả lời của nàng, nhưng cũng e ngại.
Cả đời này, lần đầu tiên hắn thích một cô nương, nhưng nếu nàng không thể tiếp nhận mình như vậy, thì nên làm như thế nào cho phải.
Nếu nàng cũng cảm thấy hắn rất kỳ quái, thì nên làm cái gì bây giờ?
Ngô Mạn nghi hoặc nhìn hắn, “Ta? Sao huynh lại hỏi ta?”
Tiêu Chước khẩn trương lăn yết hầu, “Bởi vì ta vừa mới đối với nàng như vậy, hình như nàng bị dọa.”
Mặt Ngô Mạn ửng đỏ, nàng hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, ánh mắt lóe lên sau đó cắn cắn môi, “Ta có thể tiếp nhận, chỉ là chưa kịp chuẩn bị nên có chút ngạc nhiên thôi.”
Nàng không nghĩ mình sẽ bị vẻ đẹp của hắn làm cho choáng váng.
Tiêu Chước đáp một tiếng, xem như yên tâm.
Hai người yên lặng không nói gì sóng vai đi về phía Ngô phủ.
Rất nhanh đã đến trước cửa Ngô phủ.
“Hôm nay sắc trời không còn sớm, chuyện kia ngày khác lại nói đi.”
Mặt mày Tiêu Chước nhu hòa nhìn nàng, “Được.”
Hắn nhìn khuôn mặt nàng từ từ chuyển sang đỏ, vẻ mặt nhăn nhó, kỳ quái nói: “Làm sao vậy?”
Nàng nói như muỗi kêu, “Thực sự … Thật là rất thú vị, huynh, huynh làm ta quá bất ngờ…”
Ngô Mạn lấy hết dũng khí nói ra cảm thụ chân thật trong lòng, sau đó xấu hổ chạy về nhà.
Tiêu Chước giật mình đứng yên tại chỗ, cảm giác mừng như điên bao trùm toàn thân hắn, hắn ngây ngốc đứng ở trước cửa nhà cô nương người ta, giống như một kẻ ngốc.
Ngô Mạn đỏ mặt chạy về phòng, ầm một tiếng đóng chặt cửa lại, nàng tựa vào cánh cửa, khóe miệng bật cười.
Tiêu Chước quả nhiên là người cổ quái nhất mà nàng từng gặp, so với Hoắc Minh Thần còn cổ quái hơn.
Từ từ, nụ cười dần thu lại.
“Hoắc Minh Thần…”
Miệng nàng nỉ non cái tên này trong vô số lần mơ mộng, giờ phút này đáy lòng chỉ có đau đớn, tâm tình cũng không còn kích động quá lớn.
Ngô Mạn rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Khi nàng thoát khỏi tình cảm kia mới phát hiện Hoắc Minh Thần cũng không tốt như vậy, có lẽ sự mê đắm đã khiến nàng mất đi lý trí, mất đi năng lực phán đoán.
Trong những năm qua, nàng đã quen với việc theo đuổi bước chân của hắn cùng sự quan tâm của hắn đối với nàng.
Nhưng ngẫm lại, Hoắc Minh Thần tham gia vào những năm trưởng thành của nàng, cũng không có bất kỳ hành động hay ám chỉ nào vượt qua tình huynh muội.
Hắn thực sự chăm sóc nàng như một muội muội, chỉ giống như muội muội mà thôi.
Cẩn thận hồi tưởng lại, hắn không hiểu tâm tư của nàng, không hiểu nàng muốn cái gì và cũng không muốn nghe những lời trong lòng của nàng, ngươi chỉ biết đẩy nàng ra.
Nghĩ như thế, uất ức trong lòng dần dần tiêu tán, cuối cùng nàng cũng cảm giác trong lòng thoải mái.
Một tia không cam lòng cuối cùng trong lòng nàng cũng bị hóa giải hết.
Giờ phút này mới thật sự buông bỏ hết thảy, trong lòng không còn lo lắng nữa, nàng sẽ đi trên con đường của riêng mình và tìm được người thích hợp nhất với bản thân, chạy về phía kết cục hoàn mỹ thuộc về nàng.
Không biết tại sao, trước mắt nàng hiện ra bộ dáng Tiêu Chước.
Khuôn mặt nàng không tự giác lại mang theo ý cười.
Ngày khác lại đến phủ thỉnh giáo cơ quan thuật, con bọ của nàng vẫn còn ở chỗ hắn.
…
Sau ngày đó, mối quan hệ giữa Tiêu Chước và Ngô Mạn trở nên thân thiết hơn.
Cũng không biết vì sao, lúc hai người nhìn về phía nhau luôn cười không ngừng.
Ngô Mạn nằm sấp trên bàn, nàng phát điên với mảnh vụn của cơ quan trước mặt.
Nàng tức giận ném những mảnh vỡ trong tay xuống đất rồi nói: “Nói! Huynh đang cười nhạo ta sao?”
Tiêu Chước bất đắc dĩ thở dài, hắn như nhận lệnh mà nhặt mảnh vỡ lên, “Đừng ném lung tung, tìm không thấy nàng lại muốn khóc.”
Ngô Mạn bị hắn nói như vậy thì giống như một mèo con con xù lông, nhe răng trợn mắt với hắn, “Ai khóc! Ta không khóc! Ngày hôm đó là bị gió thổi!”
“Đúng vậy, là do phủ ta quá lớn, gió len lỏi làm mắt nàng cay, là tiểu nhân không đúng.”
Mấy ngày trước hai người nghiên cứu một cơ quan mất nửa ngày, thật sự không tìm được chỗ sai, Tiêu Chước đang nhíu mày suy tư thì đột nhiên nghe được tiếng nức nở rất nhỏ.
Nàng đã khóc.
Tiêu Chước sợ tới mức mấy thứ trong tay đều rớt xuống, hắn bối rối vừa xin lỗi vừa tạ tội, một lúc lâu sau mới làm cho nàng lấy lại lòng tin.
Dỗ dành nàng mấy ngày liên tiếp, thật vất vả mới khôi phục được sự nhiệt tình của nàng, hôm nay lại bị làm khó dễ.
Ngô Mạn không hề giữ hình tượng mà nằm liệt trên bàn, hữu khí vô lực oán giận: “Tiêu Chước, mỗi ngày huynh đều khi dễ ta.”
Tiêu Chước bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nàng, biện giải cho mình, “Ta không có.”
“Huynh có, lúc trước huynh lừa ta nói rất đơn giản, rất thú vị, nhưng thật sự rất khó khăn.”
Hắn mím môi, lần đầu tiên nghi ngờ bản thân.
Hắn ngơ ngác nhìn các cơ quan trên bàn.
“Có khó sao?”
“Thật khó, sao huynh lợi hại như vậy, huynh thật thông minh, ta so ra còn kém nhiều.”
Tiêu Chước dở khóc dở cười, “Ngô cô nương, hoặc có lẽ là từ nhỏ ta đã tiếp xúc với mấy thứ này, cho nên so với nàng thuần thục hơn một chút, nàng không cần nản chí, nàng còn là nữ tử thông minh nhất mà ta từng gặp.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Ngàn người có một.”
Ngô Mạn ai oán thở dài, nàng tùy ý nghe hắn nói.
Những lời khen ngợi này nửa tháng nay nàng đều nghe đến phát chán, cũng không biết là thật hay giả.
Tiêu Chước luôn lừa gạt nàng, những lời này hơn phân nửa cũng không thể coi là thật.
Nhìn bộ dáng ỉu xìu của nàng, Tiêu Chước mới ý thức được nàng thật sự bị đả kích không nhẹ, hắn vòng qua Ngô Mạn, ngồi xổm trước mặt nàng rồi dịu dàng an ủi: “Nàng mới tiếp xúc với cơ quan thuật chưa đầy nửa tháng, được như vậy đã rất tuyệt rồi. Huống hồ thứ này vốn phức tạp rườm rà, người bình thường cũng không thể hiểu được căn cơ của nó, nhưng nàng lại có ngộ tính.”
“Tiêu Chước, ánh mắt của huynh thật đẹp.”
“…”
Bốn mắt đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Chước cười cười, “Thôi, nàng không muốn tiếp tục thì chúng ta nghỉ ngơi, ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn.”
Dứt lời, hắn xoay người ra khỏi phòng.
Ngô Mạn bật cười, nàng nhớ lại bộ dạng vừa đỏ mặt của hắn thì trong lòng ngọt ngào như mật.
Thời gian ở cùng Tiêu Chước thật sự rất vui vẻ, có thể làm cho người ta quên đi rất nhiều phiền não.
Nàng nói cái gì Tiêu Chước đều có thể giải thích rất chính xác suy nghĩ của nàng, trong đầu hắn còn có những ý tưởng mới lạ, mỗi ngày đều tràn ngập kích thích, loại cảm giác này là người bên ngoài không thể mang đến cho nàng.
Ngồi quá lâu, nàng muốn đứng lên để di chuyển hoạt động gân cốt.
Nửa tháng này, mỗi ngày nàng đều cùng Tiêu Chước ở trong thư phòng nghiên cứu cơ quan cùng ám khí, nói thật, nàng đã nghiện.
Tiêu Chước thật sự rất hiểu biết, những thứ hắn cảm thấy hứng thú đều rất thú vị, nàng rất thích.
Tùy ý ở trong phòng dạo một vòng, nàng đi đến bên cạnh giá sách, tầm mắt lưu luyến ở phía trên, đột nhiên ánh mắt dừng lại.
Dường như có một cái gì đó trong khe hở.
Nhẹ nhàng rút quyển sách mỏng đó ra, thì ra là cuốn sách ghi lại cách thiết kế mấy cơ quan thuật của Tiêu Chước.
Tùy ý lật, nàng thấy mấy mảnh giấy từ đó rơi xuống.
Nàng ngồi xuống nhặt nó lên.
Ngón tay khẽ run, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi, về sau dần dần ngưng tụ thành tức giận.
Đó là những mảnh vụn còn thiếu trong bản vẽ của nàng.
Thì ra căn bản cũng không bị mất, thì ra là bị hắn giấu đi.
Vậy, hắn đã nói dối nàng một lần nữa.
Hắn cố gắng che giấu để lừa dối nàng rằng những mảnh vụn này bị gió thổi bay và không thể tìm thấy nữa.
Với lý do này, hắn đã lừa dối nàng trở lại.
Ngô Mạn cắn chặt cánh môi, hốc mắt tích tụ nước mắt.
Kẻ nói dối.
Tiêu Chước từ đầu đến cuối đều lừa gạt nàng.
Câu nào mới đáng tin cậy?
Câu nào không đáng tin cậy?
Nàng không thể phân biệt được.
Ngô Mạn tùy ý để nước mắt rơi xuống, nàng kẹp mảnh vụn trở lại, tiện tay ném quyển sách lên bàn sau đó lau nước mắt, lặng lẽ rời đi.
Khi Tiêu Chước trở về, trong phòng trống rỗng không còn ai.
“Mạn Mạn?”
Hắn đặt đĩa trái cây trên bàn, mờ mịt gãi đầu.
Trong nháy mắt nhìn thấy quyển sách kia thì trái tim rơi như rơi vào hang băng.
Nàng đã biết rồi!
Nàng đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn nữa, duyên phận đời này của bọn họ chỉ sợ sẽ bị chặt đứt vào hôm nay.
Tiêu Chước hoảng hốt, hắn từ phòng mình vọt ra, mũi chân khẽ chạm nhẹ rồi nhảy lên mái hiên, hắn dốc hết toàn lực chạy về phía Ngô phủ.
May mắn là hắn còn có chút khinh công.
Hắn không biết nàng đã đi bao lâu, không biết có trở về nhà hay không, bất kể như thế nào thì hắn cũng phải đuổi theo nàng, cho nàng thấy tấm lòng của hắn.
Thực sự không thể kéo dài nữa.
Ông trời chiếu cố hắn, ở trước cửa Ngô phủ, hắn nhìn thấy Ngô Mạn lau nước mắt đi về nhà.
Nhất thời đau lòng vô cùng, nước mắt của nàng chính là vũ khí trí mạng nhất.
Hắn chỉ thích nhìn nàng cười.
Nhưng hắn lại năm lần bảy lượt làm nàng khóc, hắn thật đáng chết.
Tiêu Chước chạy nhanh cũng không thở dốc, hai bước đã đi tới trước mặt nàng, “Mạn Mạn, nàng nghe ta giải thích, được không?”
Giọng nói nàng nghẹn ngào, “Cút đi.”
Tiêu Chước cau chặt mày, hắn không quan tâm mà kéo người siết vào trong ngực.
Nàng cắn mạnh vào vai hắn, muốn thoát ra.
Trời đất quay cuồng, Ngô Mạn được hắn ôm lấy vác lên vai, hắn vác nàng rồi nhanh chóng chui vào một con hẻm vắng người.