• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56


Trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng chiếu khắp mặt đất, gió đêm lặng lẽ luớt qua, tất cả đều bình thản như vậy.


Lục Tu Lương nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt thì nhất thời nghẹn lời.


Hắn chưa bao giờ được ai đó quan tâm như vậy.


Trái tim như được lấp đầy, trong nháy mắt hắn cảm thấy yêu nàng không đủ, mình làm quá ít.


Phó Nguyệt Linh thấy hắn ngây ngốc đứng đó thì nắm lấy ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng đi tới, “Phu quân, mau ngồi đi.”


“Tất cả đều là nàng làm sao?”


“Đại bộ phận, tất cả mọi người đã giúp thiếp rất nhiều.”


Lục Tu Lương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.


Hắn chưa động đũa mà kéo hai tay Nguyệt Linh lên, tỉ mỉ kiểm tra.


Nguyệt Linh nhìn thần sắc khẩn trương của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, “Thiếp cũng không bị thương.”


“Ừm.”


“Chàng mau xem một chút, so với lần trước có phải có chút tiến bộ hay không?”


Nguyệt Linh thấp thỏm nhìn hắn gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi lại nhìn hắn nhai, “Thế nào?”


Lục Tu Lương gật gật đầu, “Ngon lắm.”


Chưa bao giờ có người tự tay nấu một bàn ăn cho hắn, thê tử của hắn quả nhiên là nữ tử tốt nhất khắp thiên hạ.


Hắn phải làm như thế nào mới có thể đáp lại tình yêu này.


Lúc này Nguyệt Linh mới yên tâm, nàng cầm đũa bắt đầu ăn cơm.


“A Linh.”


Nguyệt Linh vừa nuốt một miếng thịt, nàng nghiêng đầu nhìn qua.


Khuôn mặt của nam nhân từ từ đến gần, hắn bất ngờ hôn nàng. .


Miệng nàng vẫn còn dính dầu.


“Cưới được nàng, là phúc khí ta tu luyện mấy đời.”


Lục Tu Lương thâm tình chân thành nhìn nàng, ngón tay còn giúp nàng lau sạch khoé miệng.


Nguyệt Linh dở khóc dở cười, nàng lắc lắc đùi gà trong tay, “Phu quân, chàng không cảm thấy, lúc này nói chuyện tình cảm có chút không hợp sao?”


“Không cảm thấy.”


Nguyệt Linh giơ đùi gà lên, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn đang nghiêm túc.


Thôi nào.


Đôi môi bóng bầu đến gần, nàng hôn lên khóe miệng hắn, “Vậy chàng phải quý trọng thiếp đó.”


“Ừm.”


Nguyệt Linh lắc đầu, nàng buồn bực ăn cơm.


Phu quân nàng cái gì cũng tốt, chính là đôi khi nhìn qua bộ dáng không quá thông minh.


Lục Tu Lương vừa ăn vừa nhìn nàng, ánh mắt hắn nóng bỏng làm cho người ta không thể bỏ qua.


Nguyệt Linh đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi phu quân, ngày mai thiếp muốn tiến cung thăm Nhạc Dao, nàng ấy sắp lâm bồn, Thái Tử lại đối với nàng ấy không tốt, khẳng định sẽ rất thương tâm.”


Lục Tu Lương trầm ngâm một lát, “Thực ra Thái Tử cũng không phải…”


Nàng đã nhanh chóng ngắt lời hắn, “Đừng nói với về hắn với thiếp!”


“Được rồi, không đề cập đến nữa.”


Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, nàng luôn không cho hắn nói hết lời, ngày mai vào cung, Thái Tử cùng Thái Tử phi nhất định sẽ không lộ ra sơ hở, đến lúc đó nàng vẫn sẽ tức giận.


Thôi, đến lúc đó lại dỗ dành sau.


Nguyệt Linh suy nghĩ một lát rồi buông đũa xuống, tay nâng má nhìn hắn, “Chẳng lẽ là… Chàng muốn giải thích cho nam nhân phụ lòng kia?”


“Không.”


Phó Nguyệt Linh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nàng tới gần hơn một chút, “Vậy chàng đánh giá như thế nào về hành vi này của Thái Tử?”


Lục Tu Lương há miệng, ánh mắt phu nhân hắn sắc bén trừng mắt nhìn nhìn.


“Hèn hạ, vô sỉ, là tiểu nhân.”


“Đúng, tốt.”


Tay nam nhân vuốt trán, hắn cúi đầu bật cười.


A Linh của hắn lúc nào cũng rất đáng yêu.


“Mắng hắn mà chàng hạnh phúc sao?”


Nguyệt Linh hồ nghi nhìn hắn.


Lục Tu Lương thật sự không biết nói cái gì cho phải, “Đúng vậy, hắn hứa mà không tuân thủ, thật sự khiến người ta khinh thường.”


Rốt cuộc Phó Nguyệt Linh cũng hài lòng nở nụ cười.





Sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, Tiêu Hằng đang cùng Nhạc Dao dùng cơm, đũa trong tay nàng đột nhiên rơi xuống đất.


“A Hằng, đau quá…”


Mặt Tiêu Hằng trắng bệch, hắn vội vàng đi qua ôm người, hét lớn: “Truyền thái y!”


Trên dưới Đông Cung bận rộn thành một đoàn, Nhạc Dao gắt gao nắm lấy cánh tay Tiêu Hằng, hữu khí vô lực nói: “Mau đi ra ngoài, lát nữa nhiều người mắt tạp, chàng không thể ở lại chỗ thiếp.”


Ánh mắt Tiêu Hằng đỏ bừng, “Không được, ta muốn ở bên nàng, ta không đi.”


Lúc này nếu hắn rời đi thì đúng là uổng công làm phu quân của nàng.


Nhạc Dao không nghe lời, “Lát nữa thiếp sinh con chàng cũng không thể ở chỗ này, bây giờ chàng mau đi ra ngoài, lát nữa thái y sẽ tới.”


Tiêu Hằng nhìn gương mặt không chút huyết sắc của thê tử thì đau lòng như dao cắt, nghẹn ngào, “Nàng không thể đuổi ta đi, ta sợ, ta ở bên cạnh nàng không tốt sao?”


Hắn ôm nàng lên giường, quỳ một gối bên nàng rồi nắm lấy tay Nhạc Dao hôn từng cái một, khàn giọng nói: “Nàng hãy thương ta, để ta ở bên nàng, tin tức ta sẽ giấu thật cẩn thận, sẽ không có tin đồn truyền ra ngoài, nàng hãy tin ta, sẽ không xảy ra chuyện.”


Ngu Nhạc Dao nhìn hắn quỳ gối trước mặt mình như một đứa trẻ thì cuối cùng cũng không đành lòng, nàng cũng buông lỏng.


Khi ma ma đỡ đẻ cùng thái y vội vàng chạy tới, nhìn Thái Tử điện hạ quỳ gối bên giường thì khiếp sợ sững sờ tại chỗ.


Tiêu Hằng lạnh mặt quay đầu nhìn qua, tầm mắt của hắn đảo qua mỗi người trong phòng, trong mắt mang theo cảnh cáo, hắn gằn từng chữ, “Ta ở nơi này, không được ai nói ra.”


Cả phòng nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất.


“Chàng vẫn nên đi ra ngoài đi, nào có đạo lý nữ tử sinh con mà nam tử bên cạnh.”


Nhạc Dao đau đến suýt nữa ngất đi.


Tiêu Hằng cắn răng, “Ta không đi. Các ngươi còn quỳ xuống làm gì nữa!”


Ma ma đỡ đẻ vội vàng đứng dậy bắt đầu một cách có trật tự, thái y chờ ở một bên.


Bức màn buông xuống, Tiêu Hằng bị ngăn cách ở bên ngoài.


Ánh mắt nam nhân đỏ hoe, hai tay hắn nắm chặt, khí tràng áp cực thấp.


Hắn nghe Nhạc Dao kêu đến tê tâm liệt phế, tim hắn hung hăng co rút đau đớn.


Không sinh, chỉ sinh một đứa.


Tiếng khóc của Nhạc Dao đập vào lòng hắn, hắn đau lòng không ngừng.


Không biết qua bao lâu, ma ma đỡ đẻ hốt hoảng chạy ra, “Điện hạ, Thái Tử phi khó sinh…”


Khoé mắt Tiêu Hằng như muốn nứt ra, “Ngươi nói cái gì?”


Tim hắn như bị đâm vào một lỗ thủng thật lớn, gió lạnh vù vù thổi vào trong, cả người giống như rơi vào hầm băng.


Hắn đã sớm nghe nói nữ tử sinh con tương đương với một lần đi qua Quỷ Môn Quan, lại chưa bao giờ nghĩ tới việc này sẽ phát sinh ở trên người mình. Mãi đến giờ khắc này, Tiêu Hằng mới ý thức được mình cũng có chuyện phải sợ hãi.


Từ nhỏ hắn đã tự phụ, cũng cho rằng không có chuyện gì mà hắn không khống chế được, nhưng hôm nay hắn nếm được tư vị bất lực, khủng hoảng cùng tuyệt vọng quấn lấy hắn thật lâu, không thoát ra nổi.


Thái y nơm nớp lo sợ nói: “Thái Tử điện hạ, ngài xem nên giữ lại mạng lớn hay mạng nhỏ…”


“Mạng lớn!”


Tiêu Hằng không chút do dự, “Nếu Thái Tử phi nàng xảy ra chuyện gì, các ngươi đều chôn cùng cho ta!”


Nhạc Dao vừa ngất đi, lúc tỉnh lại liền nghe được câu này, nàng tức giận, “A Hằng… Con của chúng ta phải sống…”


“Ta nói không! Nghe ta đây! A Dao, nếu nàng không chịu nổi, người của Đông Cung này cũng không cần sống.”


Cho nên nàng nhất định phải sống sót, nàng thiện lương như vậy, làm sao có thể để cho người khác vì nàng mà chết đây?


Tiêu Hằng khóc.


Nhạc Dao không nói gì nữa, tâm ý của nàng đã quyết, hài tử này, nàng nhất định phải sinh ra.


Nàng nhẹ giọng nói với ma ma đỡ đẻ: “Ma ma, ta muốn sống, hài tử cũng phải sống, làm ơn.”


“Nương nương yên tâm, lão thân nhất định tận tâm tận lực.”


Sau đó Nhạc Dao lại ngất xỉu hai lần, không biết có phải là ông trời thương nàng hay không, lăn qua lăn lại một đêm, hài tử bình an chào đời.


Tiêu Hằng nghe thấy tiếng khóc của hài tử thì cả người đều choáng váng, giống như kẻ điên đang muốn xông vào.


Ma ma vui vẻ ôm hài tử đi ra, “Chúc mừng Thái Tử điện hạ, là nam hài tử.”


Giọng nói của nam nhân run rẩy, “Thái Tử phi đâu?”


Ma ma cười nói: “Thái Tử phi phúc trạch thâm hậu, ông trời chiếu cố, mẫu tử bình an!”


Tiêu Hằng nghẹn ngào, hắn lảo đảo đi tới trước giường, Nhạc Dao mặt trắng như tờ giấy đang nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.


Thái y nhỏ giọng nói: “Thái Tử phi chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt, xin điện hạ yên tâm.”


Nam nhân vịn mép giường chậm rãi quỳ xuống, môi hắn run rẩy hôn lên trán nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt nữ tử.


Hồi lâu mới bình phục lại cảm xúc, hắn đứng dậy đi ra gian ngoài.


Hốc mắt Tiêu Hằng còn đỏ lên, hắn lạnh nhạt nhìn mọi người, ngữ khí lạnh như băng: “Hôm nay Thái Tử phi khó sinh, ta bị ngăn ở ngoài cửa không được tới gần, sau khi hài tử sinh ra, ta ngạnh xông vào, lại bị Thái Tử phi đuổi ra ngoài, hôm nay các ngươi nhìn thấy những thứ này, có nhớ kỹ không?”


Mọi người nhao nhao cúi đầu đáp.


“Thái y ở lại, những người khác lui ra đi.”





Sau khi ăn xong, Lục Tu Lương lại đưa Nguyệt Linh bay lên nóc nhà ngắm trăng.


“Lần đầu tiên chàng đưa thiếp lên nóc nhà ngắm trăng là lúc hồi kinh, ngày đó chàng uống rượu, còn nhớ không?”


Nơi cao gió lớn, Lục Tu Lương giúp nàng mặc áo choàng, “Ừm.”


“Lúc đó thật sự là thiếp không ngủ được cho nên đi ra ngoài đi dạo, không ngờ phát hiện ra chàng.”


Nguyệt Linh ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn để nhìn góc cạnh rõ ràng của nam nhân, nàng ôn nhu nói: “Ban ngày mặc dù mới gặp mặt, nhưng chúng ta đều không có cơ hội nói chuyện, sau khi chàng đi thiếp rất hối hận, thiếp nên chủ động đi qua nói chuyện với chàng mới đúng. Vào ban đêm, quay qua lộn lại không ngủ được, chính là vì lúc đó thiếp đang nghĩ đến chàng.”


Dừng một chút, nàng lặp đi lặp lại: “Nghĩ rằng chàng cũng không thể ngủ.”


Nam nhân không nói một lời, cánh tay hắn càng siết chặt lấy nàng.


Nụ hôn cẩn thận ấn xuống, dưới ánh trăng sáng, một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp, ái muội si mê.


“Phu quân…”


Nguyệt Linh trong lúc mê man, phát hiện nam nhân muốn ôm nàng trở về phòng.


Nam nhân chôn mặt ở cổ nàng, nhẹ nhàng hôn, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta đang ở đây.”


Cổ ngứa ngáy, trái tim cũng ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn khăng khăng: “Không về, ở lại một lúc.”


Ánh trăng đẹp như vậy, làm sao có thể lãng phí.


“Muốn ở đây sao?”


“…”


Hắn cười khẽ, “Chỉ sợ không được, nàng sẽ thẹn thùng.”


“Thiếp không nghĩ như vậy!”


Trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn đơn thuần ngắm trăng mà thôi.


Nam nhân nhìn xung quanh, “Huống hồ nơi này cũng không thuận tiện lắm, nàng thích lộn xộn, ở chỗ này dễ dàng rơi xuống.”


Hắn đến gần hơn để thì thầm: “Mà tiếng kêu của nàng chỉ dành cho mình ta nghe.”


Mặt Nguyệt Linh đỏ ửng lên, cơ hồ muốn bốc hơi nóng, nàng cắn môi, trán áp lên ngực hắn không mở miệng nữa.


Nếu muốn so đo với hắn, nàng thật sự không phải là đối thủ, hơn nữa thủ đoạn của đối phương càng ngày càng cao, tốc độ tiến bộ làm cho người ta líu lưỡi.


“Phu quân, ngày sau chàng có thích người khác hay không?”


Nàng từng cho rằng Thái Tử là người một lòng một dạ đến cùng, nhưng mọi chuyện không như mong muốn, tin tức nạp phi truyền ra quả thật khiến người ta thổn thức không thôi.


Lục Tu Lương một tay ôm nàng, tay kia vuốt ve gò má nàng, “Nếu có một ngày ta phụ nàng, vậy nàng hãy giết ta.”


Phó Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn hắn.


“Giết ta.” Nam nhân mỉm cười dịu dàng, từ từ nói, “Ta đã nói, mạng sống này là của nàng, nếu ta không còn yêu nàng nữa thì nó tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, phải không?”


Khóe miệng hắn nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy sâu thẳm hàm chứa ý cười, giống như sinh tử đối với hắn mà nói đều không quan trọng.


“Nhưng miễn là ta yêu nàng một ngày, và chắc chắn sẽ không đi trước khi nàng đi, làm sao ta có thể để cho nàng đau khổ một mình.”


Nguyệt Linh thấy được sự chấp nhất nồng đậm từ trong mắt hắn, tình cảm kia kịch liệt quay cuồng, dường như muốn bao phủ nàng.


Thật sự nàng tin, lời nói của hắn nàng đều tin, dù sao kiếp trước đã sớm chứng kiến hắn điên cuồng.


“Nhưng mà, A Linh, nếu có một ngày nào đó nàng không cần ta nữa, vậy ta tìm khắp chân trời góc biển cũng muốn trói nàng lại bên cạnh ta.”


Hắn từng cho nàng cơ hội, là nàng nhiều lần tới gần, nhiều lần trêu chọc hắn.


Nguyệt Linh nở nụ cười, “Vậy chàng phải trói chặt thiếp, không được buông ra.”


Nàng cũng nguyện cùng hắn bên nhau đến chết, tốt nhất dây dưa đời đời kiếp kiếp mới tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK