Một tiếng rắc rắc, nàng chậm rãi tỉnh lại.
Còn chưa mở mắt ra, cánh tay bên hông liền siết chặt.
“Phu quân…”
“Ừm.”
Nguyệt Linh mở mắt ra, vừa ngủ dậy nên ánh mắt mông lung.
Lục Tu Lương đang chống tay lên đầu nằm bên cạnh nàng, hắn dịu dàng nhìn thê tử.
Mèo con cọ cọ vào lồng ngực hắn, lẩm bẩm: “Không biết tiết chế…”
Cả người nàng bủn rủn, eo mỏi chân đau, quả nhiên là không biết mệt mỏi, nhưng nàng thật sự có chút chịu không nổi.
Một khi một nam nhân này đã hànhh động quả thật quá đáng sợ.
“Là thể lực của nàng quá kém, không bằng từ ngày mai, nàng theo ta tập thể dục buổi sáng.”
Mỗi ngày khi trời chưa sáng, hắn đều thức dậy luyện võ, nhưng khi đó còn quá sớm, hắn luyến tiếc nàng dậy sớm, nói như vậy chỉ là để trêu chọc nàng mà thôi.
Nguyệt Linh quả nhiên nổi giận, nàng bất ngờ mở mắt ra, ai oán nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng rồi đỡ thắt lưng trở mình.
Hành động này trong lòng nam nhân, hắn cười khẽ lại ôm người từ sau lưng.
Sát gần nhau, tất cả xúc cảm đều rõ ràng chân thật.
“…”
Hắn ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói, “Đừng lộn xộn.”
“Ừm.”
Nguyệt Linh hít thở sâu, cả người nàng cứng ngắc không nhúc nhích.
Nàng không lộn xộn, nhưng có người thì không.
Sự thật một lần nữa chứng minh lời nói của nam nhân không thể tin tưởng.
Sau khi thành hôn, Lục Tu Lương không chỉ không ẩn nhẫn kiềm chế nữa, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, một ngày lại hơn một ngày.
Năng lượng của hắn dường như không bao giờ hết, không bao giờ biết mệt mỏi.
Một canh giờ sau, tinh thần Lục Tu Lương sảng khoái mặc y phục, Nguyệt Linh nửa tựa vào đầu giường xoa cánh tay, chờ hắn lấy y phục của mình ra thay y phục cho nàng.
Nguyệt Linh toàn thân vô lực, nhu thuận mặc người nghịch ngợm, một hồi sau nâng cánh tay lên, một hồi nữa lại chuyển thân thể.
“Hôm nay chàng muốn tiến cung sao?”
“Ừm.”
Lục Tu Lương giúp nàng mặc y phục, thay nàng gạt mái tóc dài chỉnh tề, “Hôm nay ta muốn đi gặp Thái Tử.”
Nguyệt Linh ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để Lục Tu Lương chải tóc cho nàng. Đây là tay nghề hắn cố ý học được, chỉ là không muốn người khác chạm vào nàng.
“Chàng đi tìm hắn làm gì?”
Nguyệt Linh cau mày, nàng nhìn qua gương đồng thấy nam nhân phía sau.
Thái Tử thật quá đáng, nhắc tới tên của hắn, trong lòng Nguyệt Linh liền không thoải mái.
“Ta và hắn có một số chuyện cần thương lượng.”
Về phần là chuyện gì, hắn không nói, nàng cũng không hỏi, nhưng chắc là chuyện triều đình.
“Nàng không hỏi sao? Ta có thể nói cho nàng nghe.”
Hắn bắt đầu vẽ lông mày cho nàng.
Nguyệt Linh nhìn gương mặt anh tuấn của hắn thì bĩu môi, “Không hỏi, chuyện của hắn thiếp không muốn hỏi, đừng nói với thiếp.”
Khóe miệng Lục Tu Lương khẽ nhếch lên, đã như thế, vậy thì thôi.
Sau khi hắn rời đi, Phó Nguyệt Linh bắt đầu bắt tay vào trang trí Lục phủ.
…
Đông Cung.
Thái giám đón người đi thẳng một đường đến cửa, “Lục tướng quân, Thái Tử mời ngài đến thư phòng.”
Lục Tu Lương từ từ đẩy cửa đi vào, ngồi đợi hắn hẳn một canh giờ.
Giờ phút này Thái Tử đang ở trong tẩm điện bồi Ngu Nhạc Dao.
“Không phải chàng có hẹn với Lục tướng quân sao? Thôi nào, đừng để người ta chờ đợi lâu, thiếp không sao đâu.”
Nhạc Dao nửa tựa vào đầu giường, thần sắc mệt mỏi.
Mấy ngày nữa sẽ lâm bồn, ban đêm mất ngủ, ngày càng mệt mỏi.
Tiêu Hằng cau mày, “Thái y kê thuốc vì sao không có tác dụng, nàng như vậy quá vất vả, ta ở lại bồi nàng, chờ nàng ngủ ta lại đi.”
Nhạc Dao bất đắc dĩ nhìn hắn, “Chàng đừng tùy hứng như vậy, chàng đừng quên hiện tại chúng ta không hợp.”
Ngày đó Thôi Sở Vân cầu kiến là muốn cùng Thái Tử làm một giao dịch.
Thôi Sở Vân sớm đã có người trong lòng, bất đắc dĩ trong nhà không có phụ mẫu vì mình làm chủ cho nên tiền đồ của nàng bị tộc trưởng nắm trong tay, nếu tiếp tục ở lại Thanh Hà thì nàng cùng người trong lòng sợ sẽ không có ngày sau, bất đắc dĩ nàng phải nghe theo sự an bài đi tới kinh thành.
Lúc mới tới nàng cũng lo lắng Thái Tử là người hoa tâm, vì thế nàng mất rất lâu để tìm hiểu rõ tính cách của Thái Tử. Nghiêm Hoàng hậu mấy lần nói bóng gió khuyên nàng biết khó mà lui, Thôi Sở Vân biết hy vọng của mình đã tới.
Nàng cùng Thái Tử giao dịch, giả vờ làm Thái Tử trắc phi.
Đối với Thái Tử mà nói, thứ nhất Thôi Sở Vân cũng không thật sự gả cho hắn, không cần lo lắng ngày sau giả kịch thành sự thật, thứ hai có thể tạm thời chặn lại cái miệng ngoan cố của tiền triều, nhất cử lưỡng tiện*.
Đối với Thôi Sở Vân mà nói, nàng cần một chỗ dựa vững chắc để thành toàn tâm nguyện nàng thoát ly gia tộc, lúc nào tạo ra việc giả chết là có thể cùng người trong lòng song túc song phi*.
Mặt khác, nàng còn có một tính toán, chuyện này chỉ có Thái Tử mới có thể giúp nàng.
Vì vậy, một lời đã định, giao dịch cũng thành.
“Ta không yên tâm về nàng.”
Tiêu Hằng kiên quyết, trong mắt hàm chứa lo lắng nồng đậm.
Nhạc Dao sờ sờ đầu hắn, trấn an cười cười, “Thật không có việc gì mà, có việc thì thiếp sẽ sai người gọi chàng trở về, chàng mau đi đi. Tuy nói những tin tức kia đều là chàng cố ý để cho người phát tán ra ngoài, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, ban ngày không nên ở lại chỗ ta, vạn nhất bị người nhìn thấy liền thất bại trong gang tấc.”
Thật vất vả mới bày ra cục diện này, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc nào được.
Tiêu Hằng lạnh mặt, “Vạn sự cũng không quan trọng bằng nàng.”
Nhạc Dao tận tình khuyên bảo, “Thiếp hiểu chân tâm của chàng, nhưng thiếp chưa từng lừa gạt chàng, cũng chưa bao giờ cậy mình khoẻ, chỗ này của thiếp thật sự không có gì đáng ngại, chuyện chàng cùng Lục tướng quân mưu tính còn quan trọng hơn, sớm giải quyết sự tình, ngày sau sẽ không còn ai dám dao động địa vị của chàng nữa.”
Thấy nàng kiên trì không nhượng bộ, Tiêu Hằng thở dài, hắn luôn không lay chuyển được nàng, “Được rồi, nếu không thoải mái, nàng nhất định phải phái người tới nói cho ta biết.”
Ấn xuống một nụ hôn, hắn cất bước rời đi.
Tiêu Hằng đẩy cửa thư phòng ra đã nhìn thấy Lục Tu Lương ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, hắn lật xem thoại bản của Sơn Lâm tiên sinh.
“Không nghĩ tới Lục tướng quân cũng thích xem những thứ này.”
“Đây là thoại bản của ngươi.”
Tiêu Hằng ho nhẹ, “Nhạc Dao thích xem.”
Thì ra nữ tử đều thích mấy loại này.
Lục Tu Lương gật gật đầu, tay lại lật một trang tiếp tục xem.
Hắn xem hồi lâu, thái độ nhân văn này không tồi, chuyện xưa cũng hấp dẫn, chỉ đàm luận tình cảm cùng tình yêu, nếu như người này nhập sĩ, tất sẽ trổ hết tài năng.
Lục Tu Lương khép lại thoại bản rồi nói, “Ngươi có biết vị tiên sinh này không?”
“Ngươi muốn gặp sao?” Tiêu Hằng thấy hắn không đáp, có chút kỳ quái, “Ta không biết tên thật của vị tiên sinh này, nhưng ngươi không giống người sẽ thích loại sách này, vì sao vậy?”
“A Linh thích.”
Tiêu Hằng kéo dài thanh âm, đáp một tiếng, “Cho nên ngươi muốn lấy lòng nàng?”
Hắn còn tưởng rằng loại người có dục vọng chiếm hữu cực mạnh như Lục Tu Lương sẽ không cho phép Phó cô nương gặp nam tử khác, xem ra là hắn nông cạn.
“Ta sẽ không để họ gặp nhau.”
Nếu không biết là người phương nào, vạn nhất đến lúc gặp phải, hắn không cách nào khống chế biến cố đột nhiên xảy ra.
“…”
Tiêu Hằng yên lặng ngồi đối diện hắn uống một ngụm trà.
“Nói chính sự, chứng cứ phạm tội của Diêu gia đã nắm giữ không sai biệt lắm, nhiều nhất là nửa tháng, tất cả mọi chuyện cũng có thể lắng xuống. Tuy nói là tội thông địch phản quốc nhưng với tính cách của phụ hoàng, còn có Diêu thái hậu thì người Diêu gia rất có thể sẽ chỉ bị nhốt trong thiên lao cả đời mà không bị ban chết.
Nếu muốn diệt cỏ tận gốc, còn phải khiến chuyện năm đó nổi lên, chỉ cần khơi dậy oán trong lòng dân thì việc này sẽ không còn đơn giản, Diêu Chấn mới khó thoát khỏi cái chết.”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, hắn vẫn chưa nói gì.
“Ta lại không biết ngươi còn có đoạn quá khứ này, Hoắc lão tướng quân cùng Phó đại nhân bảo hộ ngươi rất tốt. Chỉ là ngươi không muốn ra mặt cho nên còn phải chờ chuyện Thôi Sở Vân bên này lắng xuống, đợi ta đưa tin tức nạp nàng làm trắc phi chiêu cáo thiên hạ, vụ án cũ năm đó liền có thể mượn cơ hội lật ra lần nữa.”
Ai có thể ngờ được Thôi Sở Vân đến kinh thành cũng là vì vụ án năm đó, quả nhiên là cực kỳ trùng hợp.
Tiêu Hằng nhìn không thấu Lục Tu Lương, khi hắn biết được một nhà Lục Tu Lương bị Diêu Chấn diệt môn thì vô cùng khiếp sợ.
Lục Tu Lương đang nắm trọng quyền trong tay, nếu muốn lật án dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại từng bước cẩn thận, ngay cả ngòi nổ cuối cùng cũng không muốn làm, có lẽ những tính toán này đều chỉ vì Phó Nguyệt Linh.
Hiện tại Diêu gia nhìn chằm chằm Phó Nguyệt Linh, Lục Tu Lương không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành đem việc này giao cho hắn làm.
Với sự hiểu biết của hắn đối với Lục Tu Lương, nhiều năm như vậy nhịn mà không phát, ước chừng thật sự là không quan tâm đến, nếu không phải bọn họ tra được Diêu gia đã chuyển ánh mắt về phía Phó Nguyệt Linh thì Lục Tu Lương cũng sẽ không đuổi cùng giết tận với Diêu gia.
…
Hôm nay bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc Lục Tu Lương hồi phủ, ngẩn người ở cửa, đứng hồi lâu.
Hắn híp mắt, đầu mày hơi nhíu lại.
Lúc dậy sớm rời đi không phải như vậy nhưng sao trong một ngày, Lục phủ lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Công tử, ngài trở về rồi.”
Gương mặt Lục Thất xám xịt, trong tay đang cầm đèn lồng đỏ thẫm.
Lục Tu Lương nhướng mày, hắn cất bước vào cửa phủ, trong viện náo nhiệt phi thường.
“Một chút bên trái! Đúng đúng, như vậy sẽ đối xứng.”
A Niệm đứng ở phía dưới nhìn Lục Cửu bay tới bay lui.
Khinh công lợi hại đúng là thuận tiện, A Niệm hâm mộ nhìn hắn.
Nàng thật kém cỏi…
Không bằng bái Lục Cửu làm sư phụ, để hắn dạy mình khinh công, cũng là một chủ ý không tồi.
Trên mặt Lục Tu Lương không chút thay đổi đi đến bên cạnh nàng.
“Này, công tử! Xin đợi một…”
Lời còn chưa dứt, đã không còn kịp nữa rồi.
Một mèo con nhỏ trắng như tuyết trong nội viện chậm rãi bò ra, nó cọ đến bên cạnh giày của Lục Tu Lương, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, ngăn ở trước mặt hắn.
Nam nhân mím môi ngẩng đầu nhìn về phía trước, phu nhân hắn đang hoảng hốt chạy về phía này.
“Tuyết Nhi! Tuyết Nhi…? Ồ, Phu quân, chàng đã trở về rồi!”
Một mùi thơm phất qua, Nguyệt Linh ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy mèo con.
Nàng ôm mèo con quay lại, một ánh mắt dư thừa cũng không chia cho hắn.
“Ngươi lại chạy loạn, nếu ra ngoài bị người ta bắt đi làm sao?”
Nguyệt Linh thả mèo con trở lại mặt đất rồi cùng ngồi xổm xuống, nàng hung dữ cảnh cáo Tiểu Bạch Miêu.
Hôm nay nàng ra cửa, trên đường nhìn thấy mèo con nhỏ màu trắng đáng thương này, nhất thời không đành lòng liền mang về.
Sắc mặt Lục Tu Lương âm trầm, ánh mắt hắn đảo qua, gia nô chung quanh rụt cổ lui ra ngoài, Lục Cửu treo xong đèn lồng đỏ cuối cùng cũng nhảy xuống, túm lấy A Niệm ý đồ đi lên nói chuyện, mang theo nàng bay ra khỏi nội viện.
Sân viện vừa rồi còn ầm ĩ nhưng trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh không tiếng động.
“Phu quân?”
Cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng vào hắn.
Nguyệt Linh chớp chớp mắt, có chút mê mang, hắn hình như… Tức giận? Nhưng tại sao?
“Phu quân… Chàng không vui sao?”
Lục Tu Lương lạnh mặt, hắn sải bước đi về phía nàng.
“Phu Nhân…”
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Lục Tu Lương từng bước tới gần.
“Phu quân, có chuyện muốn nói thì cứ nói đi, chàng muốn làm gì?”
Nguyệt Linh nuốt nước miếng, từng bước lui về phía sau đến nỗi đụng vào bàn.
Nam nhân cúi người xuống, hai tay chống hai bên nàng, tựa tiếu phi tiếu nhìn thê tử.
Giọng nói trầm thấp, có chút đáng sợ, “A, phu nhân thích mèo sao?”
Phó Nguyệt Linh đáp rất nhanh, “Thích chàng.”
Nàng thấy sắc mặt nam nhân hoà hoãn thì nàng đã biết vấn đề nằm ở đâu.
To gan vòng cổ hắn, đôi môi đỏ mọng chủ động tiến lên, “Chỉ thích chàng.”
Trong viện, Tiểu Bạch Miêu chậm rãi bò qua, Lưu Nguyệt ngoài viện thò đầu phát hiện trong viện không có một bóng người thì thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy theo tường lén lút lẻn vào ôm lấy mèo con, sau đó giống như chạy trốn nơi này.
Lưu Nguyệt vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Đồ tiểu miêu, ngươi hãy cảm tạ ta đi, ở lại thêm một chút nữa sợ là ngươi sẽ biến thành thức ăn.”
*Một công đôi việc.
* Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. Tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”.