• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Mạn Mạn Thế tử (Nhất)


Từ khi sinh ra, Ngô Mạn đã là một người đặc biệt trong mắt người khác.


Nàng xuất thân thế gia, phụ thân là Đại Lý Tự Khanh, mẫu thân là đích nữ Vĩnh An Hầu phủ, di mẫu là Hoàng hậu đương triều, có thể nói nàng ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người nịnh bợ nàng.


Nhưng xuất thân tốt như vậy mà không bị nuôi dưỡng nàng thành quý nữ kinh thành theo khuôn phép.


Các cô nương khác thích son phấn, còn nàng thích nghiên cứu gỗ mộc.


Các cô nương khác thích ngâm thơ vẽ tranh, nàng thích sửa đổi mấy bản vẽ thiết kế.


Những cô nương khác nhìn thấy những thứ yêu thích sẽ ngượng ngùng và sợ hãi, muốn chào đón nhưng lại từ chối.


Còn Ngô Mạn thích cái gì sẽ vọt tới trước mặt cướp thứ kia vào trong ngực mà xoa nắn, ví dụ như búp bê nhỏ đáng yêu, hay động vật nhỏ lông xù.


Nhưng chỉ có Hoắc Minh Thần mới khiến nàng rụt rè.


Từ lúc tình yêu mới bắt đầu, nàng đã để Hoắc Minh Thần vào lòng.


Hoặc có lẽ là hắn quá mức giống mình.


Hắn cũng là một người đặc biệt trong mắt thế nhân, xuất thân thế gia lại một lòng một dạ chạy đi kinh doanh, hắn dám đi làm loại người chướng mắt nhất trong đám quý tộc.


Hắn không sợ thế tục hơn nàng, dũng cảm hơn nàng.


Hoặc có lẽ bởi vì quá giống nhau nên nàng đã để tâm đến hắn, nàng ngưỡng mộ hắn.


Hoặc có lẽ là từ nhỏ đến lớn đi theo sau mông hắn đã quen, quen với sự chiếu cố cùng ôn nhu của nam nhân này, nàng tham luyến phần quan tâm kia, muốn có được nhiều hơn.


Trong khoảng thời gian mờ mịt theo đuổi hắn, nàng dần dần phát hiện mình không còn dũng cảm nữa, thậm chí còn hoài nghi đi theo Hoắc Minh Thần rốt cuộc là vì cái gì, là vì yêu sao, hay là vì thói quen?


Nàng trở nên không vui và dường như còn đánh mất con tim mình.


Ngô Mạn suy nghĩ thật lâu mới quyết định phá vỡ, nàng chán ghét chính mình lúc này do dự không quyết đoán.


Ngày hai mươi bảy tháng năm, nàng cưỡng hôn Hoắc Minh Thần.


Một nụ hôn đổi lấy tình yêu thầm mến nhiều năm như vậy của nàng, xem như có một lời giải thích.


Đêm đó cùng Hoắc Minh Thần thổ lộ, nàng trốn trong chăn khóc cả đêm.


Lúc bình minh, nàng nhìn thấy một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng kia mặc dù có cửa sổ ngăn cách cũng vẫn có thể tìm được khe hở, len lỏi vào trong lòng người.


Nàng ngẫm lại chính mình, hết thảy đều đã qua, từ giờ phút này trở đi nàng vẫn là Ngô Mạn dám yêu dám hận, làm việc không dây dưa. Nàng vẫn là Ngô Mạn như ánh mặt trời sáng sủa, theo đuổi tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian.


Không, chỉ là một nam nhân mà thôi.


Nàng chưa bao giờ hiểu được lòng mình, nhưng sao lại lỡ đánh mất? Chỉ là vứt bỏ một thứ vốn không thuộc về mình mà thôi.


Nhưng đâu phải dễ dàng làm được như vậy, nàng vẫn giống như một kẻ hèn nhát, hốt hoảng mà chạy vào trong cung.


Lần đó là lần duy nhất nàng như vậy, cơ duyên trùng hợp, nàng gặp được người thích hợp nhất trong cuộc đời mình.


Lần đầu tiên gặp Tiêu Chước, nàng cũng không có nhiều suy nghĩ, chỉ đáng tiếc một người anh tuấn như vậy, tuổi còn trẻ mà hai chân đã bị phế.


Khoảnh khắc xoay người, nàng không biết mình được người để trong lòng.


Trong ngự hoa viên, Tiêu Chước nhìn bóng lưng thiếu nữ, trong mắt hứng thú càng lúc càng nồng đậm.


Tiểu thái giám khẩn trương chờ ở một bên, vị Thế tử này một khi lộ ra loại biểu tình đó, vậy chính là hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú.


Mà để Tiêu Chước nhắc tới hứng thú cũng không phải là một chuyện tốt.


Ngay ngày Thế tử vừa mới hồi kinh, trên đường vô tình nhìn thấy một người bị khuyết tật hai chân, khi đó Tiêu Chước cũng có biểu tình này.


Tiểu thái giám được bệ hạ phân công qua hầu hạ Tiêu Chước, sau khi theo hắn trở về Khang vương phủ thì chợt nghe thấy Tiêu Chước một mình ở trong phòng lẩm bẩm.


“Nếu không có chân, cuộc sống sẽ bất tiện, tại sao phải ra đường.”


“Bởi vì người khuyết tật thực sự là số ít, cho nên thế nhân liền bỏ qua bọn họ, bất chấp cảm thụ của bọn họ.”


“Nếu các thế gia, quý tộc ai nấy đều có bộ dáng không trọn vẹn, như vậy kinh thành sẽ có bộ dáng gì đây?”


Tiểu thái giám nghe như trong sương mù, hắn cảm thấy đầu óc Tiêu Chước khác với người bình thường, nhưng hắn lại không dám bẩm báo bệ hạ tìm thái y.


Hôm nay gặp Ngô Mạn, Tiêu Chước lại lộ ra biểu tình giống nhau như đúc.


Từ ngày đó trở đi, Thế tử Khang Vương thường xuyên ngồi xe lăn đi lại trong cung.


Ngô Mạn lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Chước, là ở Chính Dương cung.


Mấy ngày đó, nàng cố gắng cười, cuối cùng cũng có được một hồi thanh tịnh nhưng lại không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp được Thế tử tàn phế từng có duyên gặp mặt kia.


Nói chuyện với hắn rất thoải mái, nàng có chút quên mình mà ném hết bất hạnh ra sau đầu, loại vui vẻ này đã lâu nàng không có.


Nàng nhìn theo Tiêu Chước rời đi còn cảm thấy chưa thỏa mãn, nàng còn muốn cùng hắn nói thêm mấy lời.


Sau khi đưa xe lăn cho Tiêu Chước, quan hệ của bọn họ càng thân cận hơn một chút.


Nàng ngẫu nhiên sẽ đến Khang vương phủ thăm hắn, nàng nhìn thấy Tiêu Chước ngồi xe lăn do chính tay mình thiết kế thì trong nháy mắt rất muốn khóc.


Tiêu Chước là người duy nhất dùng thứ nàng thiết kế.


Hắn là người duy nhất hiểu nàng.


Tiêu Chước ngồi ở tiền viện cười cười nhìn Ngô Mạn từng bước từng bước đi về phía hắn, trong lòng đột nhiên có một giọng nói: Nàng thật sự rất thú vị, chính là nàng.


Hắn hứng thú với tất cả mọi thứ của nàng.


“Thế tử, hôm nay thế nào rồi?”


Ngô Mạn ôm hộp thức ăn, trong đó là điểm tâm mà nàng thích nhất.


Tiêu Chước cười, “Cũng không tệ lắm.”


Hạ nhân đẩy xe lăn rồi đưa hắn vào tiền sảnh.


Mấy ngày nay nàng đều đến thăm hắn, có lẽ là nhìn hắn một mình ở kinh thành, không thân không hữu mà hành động bất tiện nên thấy đáng thương cho hắn.


Ngô Mạn không hề cố kỵ mà ngồi xổm trước xe lăn, nàng nhìn kỹ, “Xe lăn ta làm có thuận tay không?”


“Rất tốt.”


Mỗi lần đứng lên hắn đều luyến tiếc, một lần còn nghĩ muốn thật sự phế đi hai chân.


“Vậy thì tốt rồi!”


Ngô Mạn gãi gãi đầu, “Chỉ sợ huynh chê cười, đây là lần đầu tiên ta làm gì đó cho người khác, khẳng định huynh chính là người ủng hộ ta nhiều nhất!”


Tiêu Chước kinh ngạc nhìn nụ cười bẽn lẽn của nàng, tâm hắn cũng nhẹ nhàng xúc động.


Nàng đang thẹn thùng.


Tiêu Chước cau mày, hắn rũ mắt xuống, nghiêm túc suy tư phần rung động bất thình lình này.


Hắn vừa nhìn nàng đã cảm thấy vô cùng toàn diện, chưa từng nghĩ tới trên thế gian này lại có một nữ tử giống ánh mặt trời, rực rỡ như vậy, ngượng ngùng lại chói mắt như thế, quả thực so với vẻ u ám ngày hôm trước hắn mới thấy thì còn xinh đẹp hơn.


Hắn muốn tiếp tục khám phá thêm điểm thú vị của nàng, loại cảm giác này thật giống như những cơ quan hắn từng nghiên cứu, vĩnh viễn có thể mang đến cho hắn cảm giác mới lạ.


“Tiêu Chước? Huynh không khỏe ở đâu?”


Tiêu Chước hoàn hồn đối diện ánh mắt lo lắng của Ngô Mạn, ánh mắt đen bóng trong suốt, hắn nhìn thấy bóng dáng của mình chiếu lên đồng tử của nàng. Mím môi, hắn nghiêm túc mở miệng: “Ngô cô nương, nàng quá gần ta.”


Hắn không thể thở được.


Ngô Mạn ngơ ngác trong chớp mắt, một lát sau trợn to hai mắt rồi đứng dậy, kéo dài khoảng cách giữa hai người.


“Ta mới không muốn chiếm tiện nghi của huynh, huynh nghiêm túc như vậy làm gì! Ta chỉ muốn xem huynh có thoải mái hay không, mặt huynh trắng như vậy, không đến gần một chút thì nhìn thế nào được, ta cũng không phải thần tiên!”


Tiêu Chước bật cười, Ngô Mạn lúng túng dậm chân.


Ngô Mạn nhìn hắn nghẹn cười đến đỏ mặt, nàng nhẫn tâm, “Cười đi cười đi!”


Hắn không thể chịu đựng được nữa liền cười lớn.


Mặt Ngô Mạn không chút thay đổi nhìn hắn một lúc lâu rồi cũng nở nụ cười.


Nàng cười đến nỗi nước mắt chảy ra, còn nói: “Tại sao huynh đáng ghét như vậy!”


Tiêu Chước thu liễm ý cười, đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy nghiêm túc, “Nàng thật thú vị, thật đáng yêu.”


Thanh âm kia quá nhỏ, phảng phất như đang lẩm bẩm.


Khi ở bên hắn, Ngô Mạn có thể quên hết mọi chuyện.


“Tiêu Chước, hôm qua ta lại có ý tưởng mới muốn nói cho huynh nghe.”


Từ trước đến nay Ngô Mạn đã quen, nàng liền chuyển một cái ghế nhỏ qua ngồi đối diện hắn, tư thế ngồi vô cùng tùy ý.


Đáy mắt Tiêu Chước hiện lên ý cười, thật đúng là không câu nệ tiểu tiết gì cả.


“Rửa tai cung kính lắng nghe.”


“Huynh xem huynh đi lại bất tiện, chỉ có thể vây khốn ở nơi này, ngày thường ra cửa đều vô cùng bất tiện. Chưa nói gì khác, chỉ nhìn ngưỡng cửa đó, huynh đã không thể vượt qua!”


Nàng đột nhiên đứng dậy, chạy hai bước nhỏ đến cửa, chỉ vào bậc cửa, “Nơi này nên được thay đổi thành độ dốc, để huynh có thể đẩy xe lăn ra ngoài, và cửa phòng của huynh cũng như vậy.”


Nàng không biết chân Tiêu Chước bị thương từ khi nào, nhìn thiết kế của ngưỡng cửa này, vết thương ở chân hắn hẳn là chuyện sau khi rời kinh. Dù sao hắn cũng là nhi tử duy nhất của Khang vương, chưa nói từ nhỏ đã nhận vạn vạn sủng ái vây quanh, thì nhất định cũng được tận tâm tận lực chiếu cố.


“Huynh sẽ sống ở đây bao lâu? Ta có quen biết một sư phụ, tay nghề rất tốt, hắn có thể cải tạo thật tốt vương phủ này trong thời gian rất ngắn, ít nhất có thể huynh có thể tự do đi lại trong phủ.”


Vẻ mặt Tiêu Chước dần dần nghiêm túc, hắn chăm chú nhìn nàng.


“Ban đầu, ta chưa bao giờ gặp qua người toàn diện nhưng sau khi quen biết nàng, ta đã trở về suy nghĩ một chút.”


Nàng ngồi trở lại đối diện với hắn, “Ta chưa bao giờ nhìn thấy huynh trên đường bởi vì những người như huynh không thể ra ngoài. Nếu như đi trên phố sẽ có xe ngựa đi qua, rất không an toàn. Huống hồ người bình thường không làm được xe lăn này, lại càng không mua nổi. Ta tỉ mỉ nghĩ tới, thứ này chi phí không cao, có lẽ ta có thể thử tiếp tục cải tiến, để ép chi phí của nó đến mức thấp nhất, rồi công khai phương pháp chế tác cho mọi người, chỉ cần có người nguyện ý làm thì nhất định sẽ không lo khó bán. Vì thế, những người bị suy giảm khả năng vận động có thể đi cùng với thân nhân của họ ra đường, có phải là tốt không?”


Vị trí của nàng thấp hơn hắn một chút, giờ phút này đang nâng má, hai tay chống đầu gối lẳng lặng chờ câu trả lời của hắn.


Tâm tư Tiêu Chước quay cuồng, hắn rũ mắt nhìn nàng mà không nói một lời.


Nàng lại cùng hắn tâm ý tương thông, không mưu mà hợp.


Ngô Mạn có chút khẩn trương, nàng thường xuyên có những suy nghĩ khác với người thường, lúc đầu nàng sẽ nói chuyện với Hoắc Minh Thần, nhưng Hoắc Minh Thần sẽ đứng ở góc độ thương nhân nói cho nàng biết hành động này là không thể, hơn nữa còn liệt kê ra rất nhiều nhược điểm.


Nàng biết rõ mình ngây thơ, có rất nhiều chuyện suy nghĩ không chu đáo, thường xuyên nghĩ khác thường nhưng nàng cũng khát vọng được đồng ý.


Thật lâu sau không thấy hắn trả lời, cảm giác thất bại trong lòng Ngô Mạn càng dâng lên.


Thì ra, Hoắc Minh Thần đúng rồi.


Rốt cục, Tiêu Chước cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu nàng.


Động tác này khiến Ngô Mạn có chút hoảng hốt, Hoắc Minh Thần cũng từng sờ đầu nàng như vậy, sau đó nói ra những lời đả kích người khác.


Nhưng Tiêu Chước lại cười, hắn nói: “Ta giúp nàng, chúng ta cùng nhau làm.”


Ngô Mạn vội vàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất.


Tay Tiêu Chước cứng đờ tại chỗ, hắn chậm rãi thu hồi.


Hắn nhìn thấy nước mắt của nàng thì hoảng loạn rồi thở dài một tiếng, sau đó lại vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.


“Ngô cô nương, ngày khác giới thiệu sư phụ giỏi công sự cho ta.”


“Hả?”


Ngô Mạn đỏ mắt ngẩng đầu.


Tiêu Chước tựa hồ không nhìn thấy nước mắt chưa khô của nàng, khóe miệng nhếch lên cười cười, hắn thờ ơ nói: “Ta cũng muốn tự mình di chuyển xe lăn từ nơi này đi vào trong viện của ta, đi đến hoa viên, thậm chí đi ra cửa phủ.”


Hắn chắp tay với nàng, “Tự do của tại hạ còn phải dựa vào cô nương, xin cô nương nói được làm được.”


Ngô Mạn nín khóc, nàng cười cười, “Thế tử không cần khách khí, như thế, ta sẽ phí tâm mất.”


Cuối cùng nàng cũng mỉm cười.


“Cảm ơn cô nương.”


“Không cần khách khí.”


“Cảm ơn cô nương.”


“…”


“Cảm ơn cô nương.”


“Tiêu Chước, huynh thật phiền.”


Thấy nàng sắp tức giận, Tiêu Chước cũng thở phào nhẹ nhõm.


Ngô Mạn lại ngồi xổm trước mặt hắn, lải nhải nói không ngừng.


Tiêu Chước hoảng hốt cảm thấy cuộc sống như vậy còn rất thú vị, so với một mình hắn sống trên thế giới này còn thú vị hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK