Nhoáng một cái đã đến mùng sáu tháng bảy, Tô đại phu đi tới Phó phủ xem bệnh thường xuyên, vừa vào viện đã nhìn thấy nam tử cao lớn kia thần sắc ôn nhu đút hoa quả cho Nguyệt Linh.
“Khụ khụ.”
Phó Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn qua, “Tô đại phu đến rồi!”
Thần sắc Lục Tu Lương vẫn không thay đổi, người tới là ai hắn không chút quan tâm, chỉ chuyên chú tiếp tục cho nàng ăn.
“Phiền vị công tử này nhường chút, ta muốn cho xem thương thương thế cho cô nương.”
Bà mang theo ánh mắt có cảm giác áp bách, không hề nhượng bộ.
“Tướng quân?”
“Được rồi.”
Lục Tu Lương đứng lên, hắn chắp tay sau lưng đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn Tô đại phu như có điều suy nghĩ.
“May mắn cũng không tổn thương đến xương cốt, hầu như có thể đi lại rồi, nhưng phải chú ý thời gian, không thể quá độ.”
Nguyệt Linh ngoan ngoãn gật gật đầu.
Khuôn mặt bình tĩnh của Tô đại phu hiếm khi lộ ra sự kinh ngạc, bà tinh tế nghĩ lại thì trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Nha đầu này chưa bao giờ ngoan ngoãn như thế, hôm nay người trong lòng ở đây, nàng cũng nhu thuận hơn rất nhiều.
Cầm lấy rương thuốc đang muốn rời đi thì Lục Tu Lương cúi người ấn một nụ hôn lên trán thiếu nữ, “Nàng ngoan ngoãn đừng lộn xộn, ta đi tiễn Tô đại phu.”
“Hả?”
Phó Nguyệt Linh hồ nghi nhìn hắn, nàng nhíu nhíu mày, “Được.”
Hắn rất bất thường.
Chẳng lẽ Tô đại phu có vấn đề gì? Nguyệt Linh trăm mối suy nghĩ không giải thích được, nàng nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời đi thì lẩm bẩm nói: “Nhất định là có vấn đề…”
Tô đại phu đứng ở ngoài cửa phủ, bà bình tĩnh nhìn hắn, “Công tử có chuyện gì sao?”
Trên mặt Lục Tu Lương không có cảm xúc gì, trong mắt lạnh lùng phảng phất như nhìn một người xa lạ bình thường, so với nhu tình như nước lúc vừa rồi quả thực là hai người.
“Lục mỗ vô cùng bội phục y đức của Tô đại phu.”
“Lời này nghĩa là gì.”
Khóe miệng Lục Tu Lương gợi lên một tia trào phúng, “Tô đại phu đi xem bệnh cũng không hỏi xuất thân, không nhìn bối cảnh người khác, cho dù đối phương cùng ngươi có thâm cừu thì ngươi cũng sẽ vứt bỏ ân oán cá nhân, tâm không chút oán trách, tận tâm tận lực, Lục mỗ vô cùng bội phục.”
Tô đại phu rũ mắt xuống, không nói gì phản bác.
Ánh mắt nam nhân sắc bén nhìn bà, “Lúc trước Diêu Chi Khiên hôn mê, ngươi không nên cứu hắn.”
Hắn đã điều tra rõ ràng tất cả kế hoạch của Diêu gia, những người đó dám nhắm vào A Linh, đều đáng chết.
Tô đại phu thở dài, vô lực nói: “Diêu Chi Khiên vô tội.”
“Hắn vô tội nhưng Diêu Chấn không vô tội, không biết hơn mười năm qua, cố nhân đã từng nhớ lại?”
Hắn nhẹ nhàng vạch trần nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Tô đại phu, bà khiếp sợ nhìn hắn, cảnh giác nói: “Ngươi là ai?”
Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn bà.
“Ngươi!”
Tô đại phu lui về phía sau hai bước, chỉ vào hắn, thanh âm run rẩy, “Ngươi họ Lục…”
“Đúng, ta họ Lục, nhi tử của Lục Hồng Xương.”
“Ngươi định trả thù?”
Năm đó trên dưới Lục phủ, là ba mươi ba người đều mất mạng trong trận đại hỏa kia, đến tột cùng người này từ đâu mà ra?
Lục Tu Lương cười lạnh nói: “Người Lục gia chết có liên quan gì đến ta, ta chỉ là cảnh cáo ngươi, đừng quên chuyện năm đó Diêu Chấn làm, cũng đừng quên cố nhân bị ngươi bức tử như thế nào, và đừng xen vào việc của người khác nữa.”
Nam nhân xoay người trở về, Tô đại phu thất hồn lạc phách, hốc mắt đỏ lên, một lát sau chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, che mặt nhỏ giọng nức nở.
“Chuyện gì đã xảy ra với huynh vậy?”
Nguyệt Linh lo lắng nhìn hắn.
Lục Tu Lương cúi người ôm lấy nàng rồi đặt lên bàn đá, trán áp lên người nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “A Linh có muốn biết hay không, chuyện của ta.”
“Chuyện của huynh… Có liên quan gì đến Tô đại phu không?”
“Không có gì liên quan đến bà ấy.”
“Vậy tại sao huynh…”
“Tô đại phu này là một người biết ẩn nhẫn, ta không hy vọng nàng cùng bà ta quá thân cận.”
Nguyệt Linh xoa xoa mặt hắn, “Huynh đã uy hiếp bà ấy sao?”
“Chỉ là cảnh cáo thôi.”
“Huynh không phải là… Vì đã cứu ta, huynh đã tránh được đám cháy đó sao? Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì?”
Lục Tu Lương ngậm đôi môi anh đào của nàng, hắn hôn thật sâu.
Nếm thử nhiều lần, qua hồi lâu mới đè nén sự thô bạo trong lòng xuống.
Phó Nguyệt Linh chôn ở ngực hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y phục hắn, trong mắt tràn đầy nước ấm.
Nam nhân cười nhẹ ra tiếng, nàng thật sự ngọt ngào như đường.
Bàn tay to vỗ nhẹ lưng nàng, hắn nhẹ giọng kể chuyện năm đó.
“Chuyện này cũng không liên quan nhiều đến ta, nhưng nàng và ta sắp thành thân nên ta sẽ nói tất cả mọi thứ của ta cho nàng biết, mặc kệ nàng có muốn nghe hay không, ta đều phải nói. Sau này nàng và ta chính là một thể, ta sẽ không dấu giếm nàng bất kỳ điều gì.”
Nguyệt Linh mềm nhũn tựa người vào trong ngực hắn, nàng cọ cọ hắn để đáp lại.
“Sau khi đích phu nhân của Lục Hồng Xương qua đời, ông ta đã tái giá, nữ nhân này tên là Diêu Tĩnh Xu, là thứ muội của Diêu Chấn.”
Nguyệt Linh ngồi thẳng dậy, nàng mở to hai mắt, vậy mà còn có tầng quan hệ này… “Trận hỏa hoạn của Lục gia là do Diêu Chấn phóng sao?”
Lục Tu Lương sờ sờ đầu nàng, “Đúng vậy, cũng không hẳn như vậy, hắn tìm sát thủ Bích Hải Các.”
Diêu gia là danh môn vọng tộc, rất nhiều chuyện không tiện tự mình ra tay, cho nên tất nhiên sẽ muốn hợp tác với Viên Lập Hiên.
“Tại sao? Có bao nhiêu cừu hận mới phải diệt môn?”
Nam nhân bất đắc dĩ hôn lên môi nàng, cô nương lập tức im lặng, “Nghe ta từ từ nói với nàng.”
“Diêu Chấn đối với thứ muội của hắn nổi lên tâm tư không nên có, hơn nữa khi muội muội gả đã ép buộc nàng.”
Nguyệt Linh khiếp sợ nói không nên lời.
“Phụ thân của hắn biết chuyện này nên đã nhanh chóng gả Diêu Tĩnh Xu ra ngoài. Nhưng không ai biết, trong bụng Diêu Tĩnh Xu có cốt nhục của Diêu Chấn.”
“Tô đại phu cùng Diêu Tĩnh Xu ngẫu nhiên quen biết, hai người vừa gặp như đã quen, nhưng Diêu Chấn cũng không biết quan hệ của các nàng. Lúc đó Tô đại phu còn là học đồ danh y trong kinh thành, sau khi Diêu Tĩnh Xu phát hiện mình mang thai thì khẩn cầu Tô đại phu giúp nàng làm giả trong thời gian đó, lừa gạt tất cả mọi người, nhưng không bao lâu hài tử sinh ra liền chết non.”
“Sau đó Diêu Tĩnh Xu lại liên tiếp có hài tử thứ hai, hài tử này cũng là con của Diêu Chấn, năm đứa bé sáu tuổi, Diêu Tĩnh Xu phát hiện mình lại mang thai, nhưng khoảng thời gian đó Lục Hồng Xương vẫn chưa qua phòng nàng. Nàng bị Diêu Chấn ép buộc rồi tra tấn trong thời gian dài, hơn nữa mắt thấy sự tình muốn giấu mà không được, nàng nghĩ quẩn nên đã mang theo nhi tử sáu tuổi cùng hài tử trong bụng tự sát.”
Phó Nguyệt Linh kinh hãi, “Cho nên Diêu Chấn giận chó đánh mèo cả Lục phủ, mới có thể trả thù?”
“Đúng vậy. Diêu Chấn điên rồi, hắn sai sát thủ Bích Hải Các giết sạch tất cả mọi người trong phủ, phóng một ngọn lửa lớn khiến toàn bộ Lục phủ đều chôn cùng, còn ta gặp được nàng mà tránh được một kiếp.”
“Lục Hồng Xương chỉ là Thị Lang, quan vị không cao, năm đó Diêu gia quyền lực ngập trời, muốn che dấu sự tình nên đã giả mạo việc này thành ngoài ý muốn, dễ như trở bàn tay.”
Nguyệt Linh hoảng hốt, nàng lại không nghĩ tới Diêu Chấn còn có quá khứ thế này, đối với thứ muội của mình, đây là loạn luân. Thứ muội xuất giá vẫn dây dưa không ngớt, đây chính là một tên điên.
“Tô đại phu biết nội tình sao?”
Lục Tu Lương nói: “Bà ấy biết, vì vậy ta mới nói bà ấy không đơn giản.”
Phó Nguyệt Linh cắn môi, nàng thăm dò nói: “Cho nên huynh muốn báo thù sao?”
Đôi mắt đen của nam nhân tràn đầy dịu dàng, hắn nhẹ nhàng nói, “Ban đầu ta không có ý này, nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý định, sẽ làm cho tất cả chuyện này phải được phơi bày.”
Phó Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Vì sao…”
Nàng dừng một chút, “Huynh biết là hắn sẽ đối xử với ta…”
Nam nhân nói như chém đinh chặt sắt, “Đúng vậy, bọn họ đã nhắm vào nàng cho nên ta cũng không thể nào nương tay.”
“Huynh đừng giết người.”
Nói cho cùng, Diêu gia còn có Diêu thái hậu, nếu người Diêu gia chết trên tay hắn, nàng thật sự sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Tuy nói hiện tại Lục Tu Lương được bệ hạ tín nhiệm nhưng thật khó lường được tương lai sẽ như thế nào.
Với tính tình của hắn, nhất định sẽ ra tay dứt khoát, không để lại hậu hoạn. Nhưng nàng vẫn sợ hãi, hạnh phúc kiếp này không dễ dàng có được, nàng không muốn hắn mạo hiểm.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm nhìn nàng, hắn mím chặt môi, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Hắn phải bảo vệ nàng.
Mặt trời dần dần lên cao, Lục Tu Lương ôm người trở về phòng.
Nguyệt Linh chôn mặt ở cổ hắn, “Chân ta đã khỏi.”
“Ngày mai muốn cùng ta đi xem Thất Tịch sao?”
Phó Nguyệt Linh nhanh chóng gật đầu, điều này là đương nhiên. Dân chúng Đại Lương rất hiểu phong tình, ngày Thất Tịch có nhiều tình nhân đều đốt đèn trời bên bờ sông ước nguyện cầu phúc.
“Vậy thì hãy nghe ta, đừng lộn xộn.”
Nguyệt Linh đáp một tiếng, nàng bị hắn đặt lên giường, nha hoàn trong phòng cũng lui xuống.
Nàng nhéo tai hắn, “Những chuyện đó, tại sao huynh không đợi thành hôn rồi nói cho ta biết?”
Lục Tu Lương không nhanh không chậm rót một tách trà rồi chậm rãi uống, hắn nuốt nước trà xuống mới mở miệng: “Hôm đó nàng không rảnh nói chuyện với ta.”
“Ồ.”
Nguyệt Linh rụt người về phía sau, nàng tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Trong lòng thầm than, nam nhân này thật sự càng ngày càng trắng trợn.
Lục Tu Lương ngồi ở trước bàn nhìn gương mặt phồng lên của nàng, hắn chậm rãi nở nụ cười.
Ngày Thất Tịch, Lục Tu Lương đến xin phép Thẩm thị rồi dẫn Nguyệt Linh lên xe ngựa, xe ngựa này vẫn là chiếc xe ngày đó từ Bảo Phật Tự trở về.
“Xe ngựa này, là chuẩn bị cho ta đúng không?”
Dù sao thường ngày hắn đều cưỡi ngựa.
Lục Tu Lương nhướng mày nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tựa hồ đang nói: nếu không thì sao.
Phó Nguyệt Linh nhỏ giọng đáp một tiếng, nàng cũng biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói.
Từ sau khi đính hôn với nàng, nam nhân này ngày càng nội liễm, ban đầu còn thỉnh thoảng ôm nàng hôn một cái rồi nói một câu ngọt ngào, nhưng mấy ngày gần đây đều cách nàng rất xa, giống như giờ phút này, hai người còn cách nhau một khoảng lớn.
Chẳng lẽ hắn chán ghét nàng?
Nguyệt Linh tức giận trong lòng, nàng quay đầu vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Khóe miệng Lục Tu Lương mang theo nụ cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần đến ngày thành thân, khả năng tự chủ của hắn lại càng yếu, mỗi đêm gối đầu một mình khó ngủ, hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại hương vị của nàng.
Vẫn là bảo trì khoảng cách mới tốt hơn, lúc này bốn phía không có người, nếu hắn không khống chế được, chắc chắn sẽ ủy khuất nàng.
Hắn muốn giữ nàng cho đến ngày thành thân.
Đến nơi, Lục Tu Lương xuống trước còn Phó Nguyệt Linh trầm mặt, nàng không cao hứng đi theo hắn.
Tay nàng vừa đặt trong tay nam nhân, đang chuẩn bị xuống xe, nàng lại không hề phòng bị nên đã bị người trên cao ôm xuống.
“A!”
Nguyệt Linh hoảng sợ, nàng kinh hãi kêu ra tiếng, xung quanh còn có rất nhiều người đều nhao nhao nhìn về phía bọn họ.
Mặt Phó Nguyệt Linh đỏ bừng, nàng che mặt, xấu hổ không thôi, nhỏ giọng nói: “Huynh làm gì vậy! Thả ta xuống!”
Đây chính là đường lớn, người đến người đi như vậy, đều bị người ta chê cười!
Nam nhân vẫn mỉm cười, hắn phớt lờ sự phản kháng của nàng, cứ ôm nữ nhân bước về phía trước.
Vành tai Phó Nguyệt Linh đều đỏ bừng, má dựa vào lồng ngực rộng lớn, cứng rắn của hắn, nàng nhỏ giọng trách mắng: “Sao huynh có thể làm như thế, huynh không biết xấu hổ nhưng ta vẫn cần mặt mũi, sau này ta ra ngoài như thế nào đây.”
Lén lút náo loạn như thế nào cũng được, nhưng trước mặt mọi người, thật là xấu hổ.
“Ta nhớ ngày hôm đó ra khỏi Bảo Phật Tự, trên đường trở về nàng còn nói để cho ta làm quen với cái ôm của nàng.”
Lục Tu Lương khẽ cười, “A Linh, bây giờ ta trả lại lời này cho nàng, sau này nàng cũng phải quen với việc ta sẽ ôm nàng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.”
Nguyệt Linh bị lời nói của hắn làm cho nghẹn lại, nàng sờ sờ mũi, quả thật là quả do mình nói…
Ai bảo lúc trước hắn kiêng dè quá mức, nàng mà không chủ động một chút thì không biết năm nào tháng nào mới có tiến triển.
Hắn dừng bước, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, “Ta muốn ôm sẽ ôm, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”
Lông mi của hắn rũ xuống, trong đôi mắt thâm thúy sâu thẳm nhiễm một nụ cười, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong mắt không che dấu mà hiện ra trước mắt nàng.
“Được rồi.”