Răng rắc một tiếng vô cùng thanh thúy, Nguyệt Linh nghe cánh nàng ta kêu như vậy thì nhếch miệng.
Sau khi Bạch Tuyết Như cùng cô mẫu của nàng ta rời đi, Thuý Nhi run rẩy quỳ gối tại chỗ, thân thể bởi vì e sợ mà mãnh liệt run rẩy, giống như cái rây vậy.
Thẩm thị đau đầu nên được Liễu ma ma nâng trở về phòng, Phó Dật Lãng cùng Phó Sùng trở về thư phòng thương thảo suốt đêm, nơi này cũng chỉ còn lại Nguyệt Linh.
Nàng xoa xoa thái dương đau đớn, “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta.”
Thuý Nhi dập đầu nói: “Tứ tiểu thư, hôm nay nô tỳ vạch trần Bạch cô nương vì muốn đổi lấy một cuộc sống tự do. Nếu người đồng ý thả nô tỳ ra khỏi phủ, nô tỳ cam đoan sẽ ngậm miệng không nói về việc trong phủ! Nô tỳ biết mình mà ở lại chỗ này cũng sẽ làm cho người sinh ra cảm giác chán ghét. Dù sao nô tỳ đã từng giúp Bạch cô nương hại người, nhưng đó đều không phải là điều mà nô tỳ mong muốn! Nô tỳ thấp cổ bé họng, thật sự là không thể không kéo dài hơi tàn mà sống. Nếu cô nương khoan dung, vậy cả đời này nhất định nô tỳ sẽ nhớ kỹ ân đức của cô nương! Luôn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên!”
Nguyệt Linh đã trải qua những việc như này thì vô cùng mệt mỏi, nếu nàng ấy đã có tâm rời đi, vậy liền đi đi. Không phải là nàng nhân từ, chỉ là thật sự lúc này nàng không còn năng lượng để xử lý chuyện của Thuý Nhi nữa.
Không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc này hắn đang ở đây thì tốt cỡ nào, tất cả những chuyện này nhất định hắn có thể xử lý thỏa đáng.
Bao đời qua ở Phó gia chưa bao giờ xảy ra loại chuyện dơ bẩn này, cũng chưa bao giờ giết chết một hạ nhân, huống chi Thuý Nhi bẩm báo có công, nàng thật sự không muốn thấy máu.
Nhưng mà người phản chủ, nàng cũng không dám giữ lại bên người.
Sáng sớm hôm sau, Thuý Nhi xách bọc vải đứng ở góc cửa nhìn Đông nhìn Tây, đợi rất lâu.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao vẫn chưa đến, mỗi ngày đều là canh giờ này…”
Vừa dứt lời, góc ngõ nhỏ có một bóng người đi vào, nàng nhìn thấy rõ thì vui mừng, vội vàng chạy tới.
Người bán hàng rong thấy nàng rạng rỡ, cũng cười nói: “Nhìn khí sắc hôm nay của ngươi, là có chuyện tốt sao?”
Thuý Nhi vội vàng gật đầu, “Hôm qua ta làm theo lời ngươi nói, quả nhiên bọn họ đã thả ta đi!”
Nam nhân mang gánh hàng liếc nhìn hành lý trên vai nàng, cười đắc ý, “Ta cũng chỉ đoán thôi.”
“Không nói chuyện này nữa, ta muốn cảm ơn ngươi … Chỉ là…”
Người bán hàng rong thấy vẻ mặt nhăn nhó của nàng thì cũng nhíu mày.
Thuý Nhi đỏ mặt, “Từ nhỏ ta đã làm việc trong phủ này, hiện tại cũng không biết nên đi đâu, không biết ngươi còn thiếu người làm thuê hay không? Ta có thể giúp ngươi làm việc.”
Dứt lời còn cố ý ưỡn ngực, vén tóc ra sau tai.
Ánh mắt của nam nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới xong hắn cười khẽ một tiếng, ý vị thâm trường nói: “Được, vừa đúng lúc ta thiếu người xử lý việc nhà, mẹ ta tuổi đã lớn, mắt không dùng được, ngươi đi giúp bà ấy đi.”
Hai người nói nói cười cười rồi đi khỏi ngõ nhỏ, Thôi ma ma âm thầm nhìn theo, xong xuôi trở về thành thật bẩm báo với Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh nghe xong thầm nghĩ một tiếng khó trách, thì ra là có người cho nàng chủ ý.
Trái nghĩ phải nghĩ, vẫn có chút không yên lòng về Bạch Tuyết Như, nàng gọi Lưu Nguyệt, “Ngươi lan truyền tin tức Bạch cô nương rời khỏi Phó phủ ra ngoài, chỉ nói nhà nàng đến tìm thân nhân là được, không cần nhắc tới chuyện khác.”
Sau này cho dù có tin tức của nàng ta thì cũng không liên quan đến Phó gia.
Ban đêm, một nam tử áo đen vác theo một bao tải bước chân nhanh chóng đi tới bên bờ sông hộ thành. Hắn nhẹ nhàng ném bao tải vào nước.
Dưới ánh trăng, bên trong bao tải lộ ra một cái miệng, nữ tử bên trong đã hoàn toàn thay đổi, vết thương trên mặt thật đáng sợ, da thịt cũng chằng chịt thương tích. Máu nhuộm nước sông, nhanh chóng tiêu tán.
…
Lại qua năm ngày, bệnh phong hàn của Nguyệt Linh đã tốt hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay, mỗi đêm nàng đều ngủ rất sớm cho nên tất nhiên không biết mỗi đêm nam nhân kia đều canh giữ trên nóc nhà nàng một canh giờ.
Đêm qua nằm mộng hoang đường thái quá, chưa tới hừng đông, Lục Tu Lương đã sớm tỉnh lại. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, cảm giác dính dính dưới thân làm cho hắn không ngừng hồi tưởng lại mê loạn đêm đó.
Giờ Mão vừa qua, trời hừng sáng.
Rầm rầm, tiếng gõ cửa vang lên.
Người ngoài cửa thấp giọng nói: “Công tử.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra có hơi nước ập đến trước mặt.
Đuôi tóc Lục Tu Lương nhỏ giọt nước, y phục tùy ý buộc qua, sắc mặt nhàn nhạt nhìn về phía người tới.
Lục Thất cúi đầu không dám đối mặt với hắn, thấp giọng bẩm báo: “Người đã rời kinh.”
Lục Tu Lương ừ một tiếng, hắn lãnh đạm nói: “Để cho bà ấy quản tốt miệng mình.”
“Công tử yên tâm, người này có chút tham tài, mấy chục lượng bạc đã đuổi được bà ta đi, Bên Nghiệp thành kia cũng được an bài thỏa đáng.”
Lục Tu Lương thản nhiên ừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng, “Thập Nhất bên kia thế nào?”
Lục Thất theo vào ngay sau đó, “Nha hoàn kia nghe hắn nói cũng muốn được tự do. Nàng ta chủ động đề nghị muốn đi cùng Thập Nhất, cho nên xử lý càng thuận tiện hơn, năm ngày trước, thi thể nha hoàn kia bị Thập Nhất ném xuống sông rồi.”
Lục Tu Lương rót một chén trà lạnh, uống một hơi cạn sạch.
Làm tổn thương nàng thì không ai có thể sống.
Sau bữa trưa, Nguyệt Linh đang nằm trên giường mềm bên cửa sổ đọc sách thì A Niệm bưng thuốc vào.
Phó Nguyệt Linh nhìn thấy nước thuốc đen đen kia, mặt nhăn lại một đoàn, nàng mềm giọng cầu xin: “Ta không muốn uống…”
Mặt A Niệm không đổi sắc, thìa sứ trắng khuấy thuốc lên, thổi thổi, “Cô nương còn chưa hết bệnh, Tô đại phu đã dặn dò qua, thuốc này cần uống liên tục một tháng, hôm nay mới là ngày thứ tám.”
Mới đến ngày thứ tám mà nàng đã cảm thấy buồn nôn sau khi uống.
Nước thuốc màu đen ở trong mắt Nguyệt Linh giống như là vực sâu không đáy, nó đang nhìn nàng cười cười điên cuồng.
Thìa thuốc đưa đến bên miệng, Nguyệt Linh nhìn ánh mắt cố chấp của A Niệm thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Lưu Nguyệt cuống quít từ ngoài phòng chạy vào, vừa chạy vừa hô.
Thôi ma ma thấy thế cầm lông gà đánh vào mông nàng ấy, “Tay chân lóng ngóng, kêu bậy cái gì!”
Lưu Nguyệt thét chói tai trốn tránh vũ khí của mẫu thân nàng, trong mắt kinh hoảng cùng hưng phấn xen lẫn.
Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”
Lưu Nguyệt kêu lên: “Bạch cô nương chết rồi!”
Nguyệt Linh kinh ngạc, sau đó nhíu mày, lúc Bạch Tuyết Như rời khỏi Phó phủ còn bình an vô sự, sao mấy ngày như vậy mà đã chết?
“Nô tỳ vừa nghe bên ngoài nói thế! Nói là mấy ngày trước có một phụ nhân trung niên ăn mặc bình thường lôi kéo một quý nữ cẩm phục vào thanh lâu, không bao lâu sau nữ nhân trung niên kia liền một mình rời đi. Cách một ngày có người nông phu kéo xe phân ra ngoài thành vào sáng sớm, khi kéo xe phát hiện trọng lượng của xe không đúng nên mới mở nắp ra nhìn, vậy mà bên trong lại có một nữ nhân!”
Nguyệt Linh chán ghét nhíu mày.
Lưu Nguyệt tiếp tục nói: “Sau này báo quan, mấy nha dịch bọc cả người mấy lớp mới ngăn trở được mùi hôi kia. Cả người đều là uế vật, có thể nhìn ra đây là ai chứ, nhưng khi dùng nước rửa sạch mới có người nhận ra là Bạch cô nương.”
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ba người ngơ ngác, trong lòng vô cùng hài lòng, phản ứng của nàng ấy khi vừa mới ở nghe nói chuyện này ở đầu đường cũng vậy.
Hạ thấp thanh âm: “Hơn nữa trên người Bạch cô nương kia một bộ y phục cũng không có, toàn thân xanh xanh tím tím, hơn nữa nàng ta còn bị người ta đưa vào thanh lâu, vết thương này vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nguyệt Linh nghĩ không ra, “Vậy vì sao nàng ta lại xuất hiện trong thùng kia…”
Lưu Nguyệt đưa nhún vai, nàng ấy cũng không biết.
A Niệm trầm giọng nói: “Chết như vậy, thanh lâu kia chắc hẳn không thoát khỏi liên quan.”
Lưu Nguyệt gật đầu, “Tú bà của Thanh Lâu cũng bị dẫn qua hỏi, những nam tử từng có quan hệ với Bạch cô nương cũng bị gọi đi. Nô tỳ cũng đi theo nhìn một chút thì thấy có đến năm sáu người! Hơn nữa tất cả đều là tráng hán dáng người thô kệch!”
Thôi ma ma cảm thấy may mắn, bà vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: “May mà hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết Bạch cô nương theo cô mẫu rời đi, không có liên quan gì đến Phó phủ chúng ta, bằng không khẳng định sẽ bị liên lụy.”
Phó Nguyệt Linh cảm thấy việc này không thích hợp, nàng tựa vào cửa sổ suy tư.
Từ lúc cô mẫu Bạch gia tìm tới cửa đã không thích hợp.
Người nọ đến tìm người thân, tất nhiên Bạch Tuyết Như không muốn rời đi, vì đuổi người đi mà nàngta đi tìm Diêu Chi Khiên hỗ trợ, kết quả gặp được Thôi Vinh.
Hết lần này tới lần khác nha hoàn lại kể hết chuyện xấu của nàng ta ra, sự tình bại lộ, nàng ta không thể không rời đi.
Chân trước rời khỏi Phó gia, chân sau đã bị vị cô mẫu kia bán vào thanh lâu, có đi không trở về.
Cuối cùng lại là cái chết thảm thiết.
Tất cả đều quá trùng hợp ngẫu nhiên.
Không ai hoài nghi là Phó gia giết chết Bạch Tuyết Như, bởi vì nàng ta chủ động cùng người thân rời đi.
Nghi ngờ lớn nhất chính là Diêu gia.
Diêu gia lợi dụng Bạch Tuyết Như không thành, nàng ta rời khỏi Phó gia chính là một kẻ vô dụng, đáng lý nhiên diệt trừ, cũng chỉ có Bạch Tuyết Như ngốc kia mới cho rằng mình vẫn có thể gả cho Diêu Chi Khiên.
Từ đầu đến cuối nàng ta đều không phát hiện mình vốn là một quân cờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ.
Lưu Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Trước khi nô tỳ rời đi còn có một nam tử đến, Kinh Triệu Doãn tự mình đón người vào, sau đó tú bà cùng mấy nam nhân kia đều được thả đi, việc này đại khái không giải quyết được.”
Nguyệt Linh mở to hai mắt, nàng ngơ ngác nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt bị nàng nhìn vậy thì trong lòng sợ hãi, ngượng ngùng cười nói: “Cô nương, nô tỳ quá ồn ào sao? Để nô tỳ câm miệng, câm miệng…”
“Thôi ma ma! Gần cửa góc Tây viện, có người bán hàng rong mỗi ngày đều đi ngang qua không?”
Thôi ma ma suy nghĩ một chút, “Trước kia chưa từng có, nhưng gần nửa tháng nay thì người bán hàng rong liên tiếp đi ngang qua, có lẽ là chọn đường tắt để đi.”
Đáy lòng Nguyệt Linh trăm chuyển ngàn hồi, tim đập thình thịch lợi hại, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Tay nàng khẽ run rẩy, vẻ mặt thống khổ che ngực.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến mọi người trong phòng sợ hãi, A Niệm vội vàng đỡ lấy nàng.
Bạch Tuyết Như chết, tất cả những đau đớn của kiếp trước cũng được xóa bỏ, kết thúc khi tất cả mọi thứ đã không xảy ra.
Mặc kệ sau này Diêu gia còn có thể làm gì với nàng thì từ giờ phút này trở đi, đều sẽ là tương lai hoàn toàn mới.
Không ai biết nàng đau đớn như thế nào khi đối đầu với Bạch Tuyết Như.
Nàng không cam lòng, nàng oán hận nhưng lại bất lực.
Nàng muốn giết Bạch Tuyết Như, nhưng vì Phó gia nên nàng không thể. Diêu gia vẫn như hổ rình mồi, người Phó gia tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng trơ mắt nhìn Bạch Tuyết Như nghênh ngang rời đi, mặc dù biết nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của mình nữa, nhưng cỗ hận ý trong lòng vĩnh viễn nghẹn ở cổ.
Hiện tại nàng ta đã chết, không liên quan đến Phó gia, lặng yên không một tiếng động mà chết.
Là hắn, chắc hẳn là hắn.
Tất cả đều do hắn sắp xếp.
Nguyệt Linh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng cố gắng ổn định tinh thần, “A Niệm.”
“Cô nương?”
Giọng điệu kiên quyết, “Chuẩn bị ngựa.”
A Niệm sửng sốt, “Cái gì?”
Chuẩn bị ngựa? Thôi ma ma nóng nảy: “Cô nương bị bệnh chưa khỏi, làm sao có thể cưỡi ngựa? Tô đại phu dặn dò phải tĩnh dưỡng.”
Phó Nguyệt Linh lớn tiếng ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa! Ta sẽ ra ngoài!”
Một phòng im lặng, cũng không ai dám thở mạnh.
Chưa ai thấy cô nương trông như thế này bao giờ.
A Niệm trầm mặc xoay người ra cửa dắt ngựa, Phó Nguyệt Linh kiên định đứng lên.
Lưu Nguyệt thật cẩn thận nhìn mẫu thân nàng ấy với vẻ mặt không nguyện ý, nhưng chỉ yên lặng thay Nguyệt Linh lấy y phục, hầu hạ nàng thay ra.
Phó Nguyệt Linhn mặc áo choàng màu đỏ, sắc mặt nghiêm nghị ngồi trên ngựa, nàng cúi đầu nhìn A Niệm, chống lại ánh mắt lo lắng của nàng ấy.
Từ Phó gia đến chỗ hắn cũng không tính là quá xa, ngồi kiệu cũng chỉ mất thời gian một nén nhang, nhưng nàng chờ không kịp.
May mắn thay, nàng đã học cưỡi ngựa.
Rất nhanh, nàng đến trước cửa Lục phủ.
Sau khi sống lại, nàng chưa từng tới nơi này, kiếp trước ở đây hai năm, giờ phút này hết thảy đều quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Những hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, những kỷ niệm như thủy triều ùa về.
Ghìm dây cương, nàng xoay người xuống ngựa.
Người ra mở cửa lớn là Lục Thất.
Lục Thất ngẩn người, khí tức Phó Tứ cô nương bất ổn đứng ở trước mặt hắn, một thân trang phục đỏ, trong tay còn cầm roi ngựa.
Phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng cúi đầu hành lễ.
Đến lúc này, Nguyệt Linh lại có chút sợ hãi. Nàng chậm rãi nói: “Lục tướng quân có ở trong không?”
Lục Thất cúi đầu, cung kính nói: “Công tử tiến cung, lúc này không có ở nhà, cô nương có chuyện gì vậy?”
Hắn không có ở đây…
“Ta có thể vào trong chờ hắn không?”
Nguyệt Linh nhìn thẳng nam tử trước mặt.
Lục Thất vội vàng đón người vào, “Mời cô nương.”
Người khác đương nhiên là không thể, nhưng vị này thì khác.
Nếu nàng muốn phá toàn bộ Lục phủ, hắn cũng không dám ngăn cản.
Nguyệt Linh đi theo phía sau Lục Thất, càng đi càng chậm.
Tất cả mọi thứ trong phủ này đều giống như trong trí nhớ, những quá khứ này giống như mới ngày hôm qua.
Sự khác biệt duy nhất là Lục phủ bây giờ thiếu nhân khí.
Năm đó sau khi nàng gả vào đã thêm không ít hoa cỏ cỏ trong viện này, khi đó cũng không còn tiêu điều như bây giờ.
Lục Thất phát hiện tiếng bước chân phía sau biến mất thì quay đầu nhìn lại, Phó cô nương đang đứng ở bãi đất trống tiền viện đến xuất thần.
Biểu tình kia vừa mê mang vừa bi thiết.
Lục Thất đi tới, nhẹ giọng nói: “Cô nương? Chúng ta có thể đợi ở tiền sảnh không?”
Hắn có chút thấp thỏm, nếu công tử trở về nhìn thấy Phó cô nương rầu rĩ không vui như vậy, nhất định sẽ hỏi. Đến lúc đó hắn biết nói như thế nào… Vẻ mặt Nguyệt Linh hoảng hốt, mất hồn mất vía, nàng nhẹ nhàng nâng tay, “Ngươi đi xuống đi, ta ở đây đợi một chút.”
Lục Thất thấy nàng kiên trì như vậy cũng không nói gì nữa mà lặng lẽ lui xuống, hắn tìm một góc không dễ phát hiện nhìn chằm chằm bên này.
Vẫn thấy trạng thái của Phó cô nương quả thực không tính là tốt.
Nguyệt Linh nhìn đất dưới chân, dường như đang trong ngày tuyết rơi dày, nhưng một giây sau nàng đã tỉnh lại, biết hết thảy đều đã qua.
Lúc đứng ở chỗ này chờ đợi nàng, là nam nhân đối xử tốt với nàng trước sau như một, hắn yêu nàng.
Nàng đợi được một thời gian dài.
Gió mùa xuân coi như ấm áp, ngay cả trái tim cũng ấm áp hơn một chút.
Lục Thất càng nhìn càng sốt ruột, Phó cô nương như có ý muốn đứng ở đó đến thiên hoang địa lão*.
Hắn nhìn sắc trời một chút, đoán chừng lúc này công tử nên trở về thì vội vàng đi đến cửa lớn canh giữ.
Vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Lục Tu Lương xoay người xuống ngựa, mã phu dắt ngựa đi, Lục Thất vội vàng nghênh đón.
Hắn nhanh chóng nói: “Công tử, Phó cô nương tới.”
Bước chân Lục Tu Lương chợt dừng lại, hắn cau mày nhìn thủ hạ.
“Ngài không nghe lầm, giờ phút này Phó cô nương đang ở trong phủ chờ ngài.”
Bước chân nam nhân càng lúc càng nhanh, Lục Thất chạy theo phía sau.
Lục Tu Lương xuyên qua cửa lớn, nhanh chóng đi trong hành lang, hắn trầm giọng nói: “Nàng ở đâu?”
Lục Thất kiên trì trả lời: “Đang… Trong sân viện.”
Lục Tu Lương nhíu mày gắt gao, mặt lạnh nhìn hắn một cái.
Mồ hôi lạnh của Lục Thất thấm vào y phục, hắn nuốt nước miếng gian nan nói: “Phó cô nương không muốn vào phòng, vẫn đứng ở trong sân.”
“Đã bao lâu rồi.”
“Từ khi tới liền đứng ở đó, ước chừng một canh giờ…”
Khí tức quanh thân Lục Tu Lương càng ngày càng lạnh như băng, bước chân nhanh chóng bỏ lại Lục Thất ở phía sau.
Cuối cùng, hắn đã nhìn thấy thân ảnh màu đỏ trong sân viện.
Dáng vẻ nhu tình nhẹ nhàng.
Hắn bước tới hai bước, vội vàng hỏi: “Tại sao lại mặc mỏng manh như vậy? Có lạnh không?”
Nguyệt Linh nhìn lại, bóng người trước mắt và trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, cùng một câu hỏi, ngữ điệu giống nhau, quen thuộc làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Ngày hôm đó hắn cũng vậy, hỏi nàng có lạnh không, nhưng nàng đã né tránh tay hắn.
Lục Tu Lương thấy nàng không nói thì trong lòng căng thẳng, dần dần sinh ra một tia phiền muộn, ngữ khí lại càng thêm nhu hòa hơn, “Vì sao vẫn đứng ở chỗ này? Có chuyện gì với nàng vậy?”
Nguyệt Linh nghiêm túc nhìn ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Nam nhân im lặng, trong lòng dâng lên sự bất an mãnh liệt, cổ họng lên xuống, “Được.”
Hắn dẫn nàng đến thư phòng rồi xoay người đi ra ngoài, lúc trở về trong tay bưng một ly trà nóng.
“Thân thể ấm áp hơn chưa?”
Nguyệt Linh rũ mí xuống, nàng nhìn chằm chằm bàn tay còn đang quấn vải trắng rồi chậm rãi nhận lấy.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của nàng thì đôi môi mím chặt.
Nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng cũng không nắm tay nàng.
Nguyệt Linh cầm chén trà nhấp một chút, hơi nóng mờ mịt làm mờ tầm mắt.
Trà nóng theo cổ họng chậm rãi vào trong cơ thể, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Căn phòng im lặng, yên tĩnh làm cho mọi người sợ hãi.
Nửa chén trà xuống bụng, Phó Nguyệt Linh thấp giọng hỏi: “Cái chết của Bạch Tuyết Như, là huynh an bài.”
Lục Tu Lương rũ mí mắt xuống, “Đúng.”
Đôi mắt đen nhánh trong suốt của nàng nhìn hắn không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Thuý Nhi còn sống không?”
“Chết rồi.”
“Ừm …”
Lòng Lục Tu Lương dần dần lạnh đi, “Ta… Ra tay quá tàn nhẫn sao?”
Hắn cảm thấy Bạch Tuyết Như chết còn chưa đủ thảm, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận.
“Không…”
Phó Nguyệt Linh suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
Bất kỳ một thanh âm nào nàng phát ra đều có thể nâng trái tim hắn lên cao, trái tim lơ lửng trên không trung, vô cùng bất định.
Trong đầu tưởng tượng ngàn vạn loại tình huống, nếu nàng không thích thì hắn có thể khắc chế tính cách thô bạo, có thể sửa, ít nhất không cho nàng biết được những chuyện máu tanh kia.
Nếu nàng không tiếp nhận được, vậy thì hắn nên dùng biện pháp gì để đưa nàng đến bên cạnh mình.
Nếu có thể khoá nàng cả đời ở bên người mình… Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt hắn biến hóa, tất nhiên nàng có thể đọc hiểu nội tâm của nam nhân này, cuối cùng nàng mở miệng.
Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, “Ta muốn gả đến làm thê tử của huynh, huynh có nguyện ý cưới ta không?”
Đồng tử Lục Tu Lương co rút lại, con ngươi kịch liệt rung động, thanh âm khàn khàn, “Nàng… Nàng đồng ý gả cho ta sao?”
Nguyệt Linh đương nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút kỳ quái, “Chẳng lẽ huynh không muốn lấy ta? Không phải huynh đã nói là huynh yêu ta sao? Lẽ ra huynh phải hỏi ta mới đúng, phải không?”
Lục Tu Lương đỏ mắt đi từng bước từng bước về phía nàng.
Đôi mắt nam nhân thâm thúy đen kịt, sâu không thấy đáy, phảng phất như hắc động, ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt nuốt nàng vào trong đó.
Nguyệt Linh đột nhiên có chút sợ hãi, hắn giống như muốn ăn thịt người vậy, nàng nuốt nước miếng, thỏa hiệp nói: “Huynh còn có chuyện gì khác sao? Nếu huynh cảm thấy quá nhanh, ta có thể chờ đợi. Nhưng ta hy vọng huynh có đáp ứng ta sớm một chút, ta…”
Ba chữ “Chờ không kịp” còn chưa nói ra miệng đã bị nụ hôn của hắn chặn ở trong cổ họng.
Hô hấp bị cướp đoạt, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch phát ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều an tĩnh lại, cả thế giới phảng phất chỉ còn lại hắn và nàng.
Cảm giác trên miệng mềm mại, vô cùng nóng bỏng.
Nụ hôn này không giống chuồn chuồn lướt nước như lần trước mà là nóng bỏng, điên cuồng.
Cánh tay bên hông siết chặt eo, lực đạo kia lớn đến mức như muốn hoà tan nàng vào thân thể hắn.
Đầu Nguyệt Linh choáng váng, hô hấp gian nan, trong lúc mơ mơ màng màng nàng nghĩ, nam nhân này cũng không phải vô dục vô cầu.
Nhìn thì lạnh như băng, kỳ thực bên trong nhiệt tình như lửa, dường như muốn thiêu đốt nàng.
Nguyệt Linh bị động, nàng thừa nhận bá đạo cùng nhiệt liệt của hắn, chắc hẳn hắn không có kinh nghiệm gì, cắn nàng đau quá. Nhưng không lâu sau, hắn như tìm được chút bí quyết nên cũng dần dần tiến vào thời khắc tốt đẹp.
Cuối cùng hai người tìm thấy niềm vui, ngươi đến ta đi, không biết mệt mỏi.
*Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại. Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này.