Năm sáu tuổi, Phó Nguyệt Linh đi dạo trên đường, bị bọn buôn người bắt đi.
Ngày đó Phó gia lật qua lật lại ở kinh thành cũng không tìm được người, mãi cho đến tối hôm sau, Lục Tu Lương mười ba tuổi cả người đầy máu, cõng Phó Nguyệt Linh sốt cao hôn mê ngất xỉu trước cửa Phó phủ.
Phó Sùng nhớ rõ lúc Lục Tu Lương tỉnh lại còn đang băng bó, đứa nhỏ kia khi mở mắt ra mắt tràn đầy cảnh giác, thấy là Phó Sùng thì mờ mịt một lát, dường như mới nhớ tới mình đang ở đâu, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Còn nàng thì sao?”
Phó Sùng có chút bất ngờ, ánh mắt đứa nhỏ này quá mức bình tĩnh, nhưng hắn vẫn nhìn ra lo lắng, “Linh Nhi còn đang ngủ, nàng vẫn luôn sốt cao.”
Ánh mắt Lục Tu Lương tối sầm lại, môi mím chặt không nói một lời.
“Chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?”
Cho dù Phó Sùng là người trải qua sóng to gió lớn như vậy cũng quả thực sợ không nhẹ.
Thật sự nhìn thấy một thân thương tích của đứa nhỏ này quá kinh hãi, một đao trên cánh tay còn sâu đến tận xương tủy, cho dù ngày sau khỏi hẳn cũng sẽ lưu lại vết sẹo.
Mà Nguyệt Linh, ngoại trừ bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao ra, trên người một chút vết thương cũng không có.
“Ta thấy ai đó bắt nàng đi nên đã đi theo. Ta cố tình lộ diện, họ nghĩ rằng ta đã bị lạc cho nên bắt ta vào, cho đến đêm nay mới có thể tìm một cơ hội để chạy ra ngoài.”
Cho dù nói hai ba câu hời hợt nhưng Phó Sùng cũng có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó có bao nhiêu hung hiểm.
Lục Tu Lương một thân thương tích này, chính là trong quá trình chạy trốn bị những người đó chém.
Phó Sùng bị chấn động, thiếu niên dùng thân thể bảo vệ Nguyệt Linh, không để cho nàng bị một chút thương tích.
“Nhưng nàng vẫn bị sốt…” Lồng ngực Lục Tu Lương phập phồng, hốc mắt phiếm hồng, vô cùng tự trách.
Ánh mắt Phó Sùng phức tạp, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá thiếu niên này.
“Ngươi là con của gia đình nào?”
Lục Tu Lương trầm giọng trả lời: “Gia phụ Lục Hồng Xương.”
Phó Sùng gật đầu, thì ra là Hình bộ thị lang Lục Hồng Xương.
Mấy vị công tử của Lục gia hắn đều đã gặp qua, người này không quen lắm, nói vậy xuất thân không cao.
Vừa rồi đại phu kiểm tra vết thương cho hắn, phát hiện trên người hắn còn có mấy vết thương cũ quanh năm suốt tháng, nhìn ra được cuộc sống ở trong nhà cũng không dễ chịu.
Từ trước đến nay Phó Sùng không thèm để ý xuất thân, cả đời hắn duyệt người vô số, nhìn thấu lòng người, cho nên cũng nhìn ra, người này có tài năng, có thể dạy dỗ, tương lai tất có tiền đồ.
Thiếu niên mặc dù còn nhỏ, nhưng giữa hai hàng lông mày đã mơ hồ có nét trưởng thành, sự trầm ổn cùng lợi hại, thân ở nghịch cảnh có thể nhẫn nhục chịu đựng, bất khuất, cực kỳ khó có được. Phó Sùng rất vui mừng thưởng cho hắn, huống chi hắn còn là ân nhân cứu mạng nữ nhi.
“Cho dù như thế nào thì lão phu cũng tạ ơn đại ân đại đức của công tử.”
Dứt lời thi lễ với hắn.
Lục Tu Lương vội vàng đứng lên, né tránh lễ này của hắn đỡ người dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bá phụ không cần như thế, ta chỉ không muốn thấy nàng bị thương.”
…
Cùng lúc đó, một trạch viện ở phía Tây Thành đang được trong ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa đỏ thẫm mãnh liệt thiêu đốt theo gió lay động, không kiêng nể gì mà cắn nuốt hết thảy nơi này, khói đen cuồn cuộn bay lên trời, ngọn lửa như mặt trời, xé rách màn đêm đen kịt.
Trong đêm tối, chỉ có tiếng lửa bốc cháy, trong phủ một mảnh yên tĩnh, không ai hô hoán.
Không ai sống sót sau khi ngọn lửa bùng phát. Ngọn lửa này giống như một tấm vải che giấu tội ác.
Bắt đầu từ lúc này, rất nhiều bí mật không thể tuyên bố sẽ bị chôn vùi.
Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Phó Sùng ngưng trọng vào viện của Lục Tu Lương nghỉ ngơi.
Đêm qua quá muộn, lại bị thương nặng, Phó Sùng liền giữ Lục Tu Lương lại.
Phó Sùng giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, bi thống nói: “Lục công tử, đêm qua Lục phủ gặp hỏa hoạn, trong phủ không ai sống sót. Xin … Bớt đau buồn.”
Hai tròng mắt Lục Tu Lương híp lại, cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn cũng thấy việc này có điểm đáng ngờ.
Nhưng ngoại trừ nghi ngờ, hắn không còn tâm tư gì khác.
Mẫu thân ruột của hắn là một nha hoàn thô sử của Lục phủ, bởi vì ngày đó Lục Hồng Xương uống say nên ép buộc bà, lúc này mới có hắn. Thân mẫu có địa vị ti tiện, sau khi sinh hạ hắn không bao lâu liền buông tay, hắn ở Lục gia so với những công tử do di nương kia sinh ra còn hèn mọn hơn.
Ở Lục phủ là một người luôn bị sai khiến, động đâu đánh mắng đó. Nếu làm sai, sẽ phạt càng thảm hơn.
Cái loại địa ngục này, hắn sinh ra không có một tia tình cảm.
Phó Sùng nhìn thần sắc lạnh lùng của hắn, trong lòng càng thêm cảm khái. Hắn cứu Nguyệt Linh, chính mình cũng tránh thoát một kiếp, không biết có phải là định mệnh hay không.
“Công tử cứ ở phủ ta tu dưỡng thật tốt trước đã, đợi đến khi khỏi hẳn rồi quyết định lưu lại hay đi.”
Nếu hắn không có chỗ đi, Phó Sùng tính toán thu hắn vào môn hạ, nuôi ở trong phủ. Phó Sùng có tài, môn hạ cũng có rất nhiều đệ tử, cũng có người trầm ổn kiên định giống thiếu niên này, nhưng Phó Sùng cảm thấy hắn và những người đó không giống nhau.
Lục Tu Lương lại khẩn thiết nói: “Phó đại nhân, ta có một chuyện cầu xin.”
“Nói quá lời rồi, công tử là ân nhân cứu mạng của Linh Nhi, có việc thì cứ nói, không sao, lão phu đương nhiên tận lực.”
“Ta muốn đầu quân.”
Vẻ mặt thiếu niên kiên nghị.
Phó Sùng có chút ngoài ý muốn, sau đó vui mừng gật đầu một cái, tán thưởng nói: “Tuổi trẻ mà có chí khí.”
Hắn vuốt râu, “Ta cùng Hoắc Tướng Quân có vài phần giao tình, chờ công tử dưỡng thân thể tốt hơn, ta liền dẫn công tử đi gặp hắn.”
“Ta nghĩ rằng sau mấy ngày nữa sẽ đi luôn.”
Phó Sùng nhìn hắn kiên trì thì cũng gật đầu đáp ứng.
Lục Tu Lương nhìn bóng lưng Phó Sùng rời đi, nhắm mắt lại.
Hắn không có cách nào để ở lại đây nhiều hơn.
Hắn xuất thân không tốt, và bây giờ hắn còn không có nhà để về, dựa vào cái gì hắn có thể xuất hiện trước mặt nàng đây.
…
Phó Sùng kể xong chuyện cũ năm đó, trong lòng có chút cảm khái.
Tất cả mọi thứ đều là số phận.
Lúc trước thiếu niên kia có chút ngạo cốt, nhìn ra được không phải hạng người phàm tục, mấy năm nay cũng không phụ kỳ vọng của hắn.
Năm năm trước, tân hoàng đăng cơ, Lục Tu Lương được phong làm tướng quân, lúc hồi kinh nhận phong còn đến Phó phủ thăm Phó Sùng, trong lời nói và hành động có thể nhìn ra thiếu niên trưởng thành rất nhiều.
Hiện tại nữ nhi thích hắn, coi như là một chuyện tốt, chính là không biết Lục công tử có tâm tư gì…
Hốc mắt Nguyệt Linh ửng đỏ, có chút đau lòng khi phu quân của nàng từng chịu khổ, còn có chút cảm động, thì ra hắn thật sự đã che chở nàng từ nhỏ. Hắn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng quá nhiều lần.
“Cha, năm đó sau khi con tỉnh lại, vẫn chưa từng thấy qua ân nhân cứu mạng gì.”
Nguyệt Linh có chút khổ sở, vẫn cho rằng là cha nương cứu nàng ra, sốt cao làm cho nàng quên mất hoàn toàn hai ngày một đêm hai người nương tựa lẫn nhau năm đó. Nàng lại có thể quên mất chuyện trọng yếu như vậy, đáng hận kiếp trước nàng còn hết lần này đến lần khác không để ý tới hắn, nàng phụ hắn.
Vừa nghĩ đến kết cục của hai người kiếp trước, tâm Phó Nguyệt Linh như đao cắt, hối hận dường như bao phủ nàng.
“Tiểu tử kia đã rời đi trước khi con tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì con cũng không nhớ rõ gì cả, chúng ta liền không nói cho con biết chân tướng.”
Thẩm thị đối với chuyện năm đó cũng có ấn tượng rất sâu, lúc này cảm khái nói: “Thì ra là hắn. Đến nay ta vẫn nhớ kỹ đứa nhỏ kia, toàn thân là máu cõng con trở về…”
Nguyệt Linh rốt cuộc cũng nhịn không được, tiến lên vùi đầu vào trong ngực Thẩm thị, nghẹn ngào nói: “Mẹ, hắn không chỉ là người hùng của người trong thiên hạ, mà còn là người hùng của con.”
Thẩm thị không biết nữ nhi vì sao thương tâm như thế, nàng đột nhiên nhớ tới những lời của cao nhân, cao nhân từng nói người định mệnh của Linh Nhi có quan hệ sâu xa với nàng, khi còn trẻ từng sống chết nương tựa lẫn nhau, hiện tại xem ra, người nói nhất định là vị Lục tướng quân này. Trong lòng bà cũng mừng rỡ, vội vàng nói với trượng phu: “Người định mệnh của Linh Nhi nhất định là hắn, lão gia, chờ hắn trở về, người hãy hẹn hắn đến phủ cho ta xem!”
“…”
Thê nô như Phó Sùng không còn lời nào để nói, chỉ đành đáp ứng.
“Nương, người biết về chuyện Diêu gia cầu hôn hẳn là không nhiều lắm, chúng ta coi như là vô sự phát sinh đi, tránh cho hai nhà gặp mặt lúng túng.”
Tuy rằng người Diêu gia sớm muộn gì cũng phải diệt trừ, nhưng giờ phút này không thích hợp đánh rắn động cỏ, huống hồ người Diêu gia lòng dạ hẹp hòi, còn không biết ngày sau sẽ gây khó dễ như thế nào.
Thẩm thị âm thầm chấp nhận, trong lòng lại than nữ nhi thật sự đã trưởng thành, trong lúc nhất thời lại có chút chua xót.
…
Đầu xuân, những bông hoa đào treo đầy cành, một cơn gió thổi qua, mùi thơm thổi tới trước mặt.
Chủ tớ một trước một sau đi trên con đường nhỏ trong phủ, A Niệm im lặng đi theo phía sau Nguyệt Linh, giữa lông mày tràn đầy do dự.
“Muốn nói cái gì thì nói đi.”
Phó Nguyệt Linh thật sự chịu không nổi bộ dáng do dự này nên dừng bước, xoay người nhìn nàng ấy.
A Niệm phúc thân, “Cô nương, người thật sự đồng ý hôn sự Diêu gia sao?”
Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, ý vị thâm trường nói: “Vì sao đối với hôn sự của ta, ngươi lại để ý như vậy?”
Sắc mặt A Niệm không biến đổi, cúi đầu rũ mắt, chỉ nói: “Hôn nhân đại sự nhất định phải thận trọng.”
Nguyệt Linh kéo lại áo choàng, tiếp tục đi về phía trước, trong giọng nói mang theo nghi vấn: “Diêu công tử có chỗ nào không tốt sao? Ta thấy ngươi có vẻ không hài lòng với hắn.”
Hay là nói, A Niệm đã phát hiện ra dấu vết gì?
Từ ngày nàng tỉnh lại đã nhận thấy thái độ của A Niệm đối với Diêu Chi Khiên rất là vi diệu, trước kia nàng cũng chưa từng chú ý qua.
Nếu ngay cả A Niệm cũng phát hiện Diêu Chi Khiên có vấn đề, vậy kiếp trước nàng đã bị mỡ heo gì đó che mắt mà không hề phát hiện.
A Niệm thản nhiên nói: “Nô tỳ không dám, chỉ là Diêu công tử nhìn qua quá ưu tú, người không tìm được khuyết điểm sẽ làm cho người ta sinh lòng bất an.”
Phó Nguyệt Linh âm thầm gật đầu, trước kia nàng cũng có cảm giác như vậy, không thể không nói, trực giác của A Niệm rất nhạy bén.
Nhưng nếu đã như vậy, vì sao trước kia A Niệm chưa từng nhắc nhở nàng?
Không, hình như là đã nói qua, chỉ là khi đó nàng không để trong lòng, thậm chí cảm thấy A Niệm đa tâm.
Phó Nguyệt Linh tự giễu thở dài, đều là nhân quả của nàng, lại oán được ai? May mắn thay, có một cơ hội để làm lại …
Hai người không nói chuyện nữa, Phó Nguyệt Linh không hề trả lời trực tiếp, trong lòng A Niệm mơ hồ có chút bất an.
Bên cạnh núi giả, một thân ảnh hồng phấn lắc lư đi ra.
Bạch Tuyết Như trợn mắt, hai mắt đỏ thẫm gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của hai chủ tớ Nguyệt Linh, lửa giận trong mắt không cách nào ngăn chặn mà thiêu đốt, tay nắm chặt quyền, móng tay khảm vào trong da thịt trắng nõn.
“Ba” một tiếng, trên má nha hoàn bên cạnh có thêm một dấu tay sưng đỏ rõ ràng, nha hoàn quỳ trên mặt đất nức nở, Bạch Tuyết Như khàn khàn thấp giọng rống giận: “Tiện nhân này dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì? Chi Khiên ca ca lại muốn cưới nàng? Còn ta thì sao? Ta là gì?”
Một lát nước mắt rơi xuống, trong mắt lộ ra vẻ âm u, nàng ta cắn răng nói: “Cầm kỳ thư họa của ta còn mạnh hơn nàng, bởi vì nàng xinh đẹp? A, nếu nàng không có khuôn mặt xinh đẹp kia thì còn có nam nhân nào nguyện ý nhìn nàng? Chi Khiên ca ca chỉ có thể là của ta.”
Thân thể nha hoàn sợ tới mức run rẩy, động tĩnh quá lớn, lại chọc cho Bạch Tuyết Như không vui, vững vàng trúng một cước của nàng ta.