• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40


Trên bàn cơm, Minh Châu còn không biết nàng và Lục Tu Lương đã định hôn sự, lúc Tam tỷ vừa mới nhắc tới, Minh Châu còn khiếp sợ đến mức đũa cũng rớt xuống, vẻ mặt lên án nhìn Lục Tu Lương, lúc nhìn về phía nàng còn hàm chứa ủy khuất.


“Tỷ thật sự sẽ lấy hắn sao?”


Minh Châu u oán trừng mắt nhìn Lục Tu Lương, nàng ấy tiến đến bên tai Nguyệt Linh nói nhỏ.


Nhiệt độ trong mắt Lục Tu Lương lạnh xuống, hắn rũ con ngươi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bội kiếm bên hông.


“Ta nói hắn thích ta mà muội không tin.”


Nguyệt Linh lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nàng hất cằm lên.


Hoắc Minh Châu tiếc nuối nói: “Ngươi là cô nương tốt như vậy, gả cho hắn thật sự là…”


Phó Nguyệt Linh đưa tay bóp eo nàng ấy, uy hiếp nói: “Không cho phép ngươi nói xấu phu quân tương lai của ta! Huynh ấy và ta là một đôi trời sinh! Chúng ta xứng với nhau nhất!”


Hai thiếu nữ xì xào bàn tán, tự cho là thanh âm rất thấp, sẽ không có người bên ngoài nghe được.


Mặt Hoắc Minh Húc không chút thay đổi quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, bọn họ đều là người tập võ, thính lực nhất định mạnh hơn người thường gấp trăm lần cho nên hắn đều nghe được, huống chi là vị bên cạnh này. Vừa rồi Lục Tu Lương còn muốn giết người nhưng hiện tại liền vui vẻ nở nụ cười.


Hắn thấy trong ánh mắt Lục Tu Lương như có nhu tình… Hoắc Minh Húc vội vàng uống một ly rượu.


“Vì sao chàng phải uống nước mận chua của ta…” Phó Nguyệt Đàn trơ mắt nhìn phu quân của nàng đoạt đi ly nước, uống nước mận chua trong chén một hơi cạn sạch.


Nàng nhìn vẻ mặt của hắn thì dở khóc dở cười, “Chàng không thấy chua sao?”


Phó Nguyệt Đàn mới mang thai, hiện tại chính là tháng nàng thèm chua như mạng, đầu bếp cố ý không cho đường.


Hoắc Minh Húc bị chua đến mức gương mặt vặn vẹo, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lục Tu Lương.


Tất cả đều là lỗi của tên này!


Nếu không phải Lục Tu Lương, làm sao hắn có thể thất thố như vậy!


Phó Nguyệt Đàn nhìn trượng phu bày ra dáng vẻ như vậy thì cười đến không dừng lại được, “Có phải chàng bị ngốc nghếch hay không, mau gọi đại phu đến xem!”


Hoắc Minh Húc lười để ý tới thê tử mà buồn bực, tự mình rót một bụng trà.


Sau khi dùng bữa trưa, Minh Châu lại vội vàng trở về phòng nghiên cứu bài văn của Tống công tử, Nguyệt Linh nhìn bóng lưng nàng ấy thì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.


Đã lâu nàng không gặp Minh Châu cho nên nàng có rất nhiều điều muốn nói với nàng ấy.


Nguyệt Linh nhìn bóng lưng Hoắc Minh Châu đến ngẩn người thật lâu.


Lục Tu Lương đi tới trước người nàng để ngăn cản tầm mắt của nữ nhân trước mắt, hắn dùng một tay ấn đầu nàng lại gần, trước mặt chính là nụ hôn.


Chạm nhẹ liền rời đi.


Nguyệt Linh đứng đó nửa ngày không phản ứng lại, lúc sau mới có thể phát giác, nàng thẹn quá hóa giận liều mạng đấm hắn.


“Có rất nhiều người đang nhìn! Huynh điên rồi! Điên rồi!”


Thanh âm của nàng sáng trong, lúc này cố ý hạ thấp âm lượng, còn mang theo ý tứ làm nũng nhưng lại vô cùng quyến rũ.


Lục Tu Lương kéo người vững vàng đến bên cạnh rồi siết chặt vào trong ngực, Nguyệt Linh thấy khó mà lui, dứt khoát vùi đầu xuống, giống như nàng nhìn không thấy người khác, người khác sẽ không tồn tại.


“Không ai nhìn thấy, đừng tức giận.”


Lời nói của hắn ôn nhu, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía chung quanh, nha hoàn cùng mấy hạ nhân cũng cúi đầu thấp hơn, không ai phát ra tiếng động nào.


Hoắc Minh Húc thì cười lạnh, hắn chỉ biết lắc đầu.


Hắn hắng giọng, thay đổi bộ dáng phóng đãng, không kiềm chế của ngày thường mà ôn nhu nói: “Nương tử, ta đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.”


Phó Nguyệt Đàn lãnh đạm nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ ngốc sau đó thở dài, xoay người trở về.


Hoắc Minh Húc thu lại vẻ mặt làm bộ, thản nhiên nói với Lục Tu Lương: “Không tiễn.”


Sau đó lại vung tay áo trở về phòng.


“Bọn họ đều đi rồi, ta đưa nàng về phủ?”


Đôi môi mỏng của nam nhân dán vào tai nàng, chậm rãi nói ra mấy chữ.


Phó Nguyệt Linh đỏ mặt đẩy hắn ra, nàng bước nhanh ra ngoài.


Lục Tu Lương cười nhạt, tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng.


Thật đáng yêu.


Táo bạo nhưng lại dễ thẹn thùng, đáng yêu.


Nguyệt Linh lên xe ngựa, nàng vừa định phân phó xa phu hồi phủ thì rèm cửa được vén lên, hắn tiến vào.


Không gian bên trong trở nên chật hẹp trong nháy mắt, khí tức cường đại của nam nhân làm cho người ta không cách nào xem nhẹ.


Trong lòng Nguyệt Linh còn có chút không được tự nhiên, nàng bĩu môi oán giận, “Ngựa của tướng quân đâu?”


Khuôn mặt hắn không chút thay đổi, “Chạy rồi.”


“?”


Vẻ mặt hắn chân thành, “Quả thật là nó chạy về trước rồi, mã phu Hoắc gia không nhìn thấy.”


“…”


Lục Tu Lương tiến lên, đùi kề sát vào nàng, vải vóc ma sát phát ra tiếng sột soạt. Hắn nói vô cùng thành khẩn: “Hy vọng A Linh thương hại ta, đừng để ta lại đây.”


Ồ, hắn nói gì chứ.


Thực tế, Hoắc gia ở vị trí giữa hai nhà Lục, Phó, hắn đưa nàng về nhà rồi lại đi bộ trở về.


Nguyệt Linh lười để ý tới hắn, nàng chỉ nhắm mắt tựa vào một bên.


Đường xá xóc nảy, lông mày của nàng vẫn cau chặt.


Không bao lâu sau, một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng kéo đầu nàng lại, chậm rãi đè lên bờ vai rộng rãi thoải mái.


Hai cánh tay kia ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nàng ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái liền không hề nhúc nhích nữa.


Lục Tu Lương đỡ Nguyệt Linh xuống xe ngựa, vừa xoay người liền nhìn thấy Diêu Chi Khiên từ trong Phó phủ đi ra.


Phó Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, “Vì sao ngươi đến nhà ta?”


Thần sắc Diêu Chi Khiên vẫn không thay đổi mà quay sang thi lễ với hai người bọn họ, hắn ta thản nhiên nói: “Nghe nói Phó đại nhân bị bệnh, phụ thân bảo ta đến thăm.”


Nguyệt Linh gật đầu, nàng không có gì để nói với Diêu Chi Khiên, đang định vòng qua hắn ta để đi vào cửa.


“Bệnh của nàng … Có vẻ như đã ổn.”


Nguyệt Linh dừng bước, nàng bình tĩnh đáp lại, “Đúng vậy, đa tạ Diêu công tử quan tâm.”


Diêu Chi Khiên cúi đầu cười cười.


Nàng tránh hắn ta còn không kịp, rõ ràng như vậy, làm sao hắn ta lại không phát hiện ra.


Như thế cũng tốt, bọn họ vốn không nên có quan hệ gì nữa.


Lục Tu Lương đi tới, hắn ghé sát tai nàng không biết nói gì.


Tư thế hai người thân mật khiến Diêu Chi Khiên âm thầm nắm chặt nắm đấm.


Sắc mặt thiếu nữ biến thành đỏ hồng trong nháy mắt, nàng hờn dỗi nhìn hắn, trừng mắt nhìn nam nhân một cái, ánh mắt kia không chỉ không hề có lực uy hiếp mà tình ý liên miên, dường như có thể chết đuối bên trong.


Nàng phồng má rồi nhanh chóng chạy vào trong phủ, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Diêu Chi Khiên.


Đợi cửa phủ đóng lại, có tiếng ngựa hí vang lên, một con ngựa màu đen chậm rãi chạy tới.


Lục Tu Lương bước chân không ngừng đi ngang qua Diêu Chi Khiên, ngay cả biểu tình dư thừa cũng không có, hắn xoay người lên ngựa.


“Lục tướng quân.”


Diêu Chi Khiên đứng trước ngựa, lẳng lặng nhìn hắn.


Lục Tu Lương từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt đen như mực, lạnh như băng.


“Nghe nói chuyện tốt của ngài và Nguyệt Linh sắp tới, hy vọng ngài có thể chiếu cố tốt nàng ấy, nàng là người thích náo nhiệt, tướng quân có tính cách lạnh lùng như vậy, sợ là…”


Lời còn chưa dứt, nam nhân trên ngựa đã cười nhạo một tiếng, Diêu Chi Khiên sững sờ tại chỗ.


Khóe miệng hắn nhếch trào phúng, giọng nói tàn nhẫn: “Nàng thích ta.”


Tiếng vó ngựa dần dần biến mất, Diêu Chi Khiên như mất hồn thật lâu.





Không quá mấy ngày nữa là Hạ Chí, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng bức, Nguyệt Linh cùng Ngô Mạn hẹn nhau đi đến tiệm vải chọn chút đồ may y phục mới.


“Có chuyện gì với muội vậy?”


Phó Nguyệt Linh chọn hai miếng vải trong tay xong nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngô Mạn buồn bực không vui.


Ngày thường nàng ấy luôn là người vui vẻ nhất nhưng hôm nay mặt mày lại ủ rũ như thế, chẳng lẽ gần đây Ngô gia xảy ra chuyện gì?


Thần sắc Ngô Mạn mệt mỏi, không yên lòng vuốt nhẹ vải vóc trong tay.


Chưởng quầy trong tiệm quen biết hai cô nương này, còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm mới trong cửa hàng, “Cô nương thật là nhãn lực tốt, những tấm vải này đều là chất liệu mới trong mùa hè này, mỏng mát thoáng khí, màu sắc cũng tươi sáng, chỉ có dung mạo xuất chúng như cô nương mới có thể mặc được! Các người là bằng hữu của ông chủ chúng ta, xem nếu người thích, chúng ta sẽ bán cho cô nương với giá rẻ hơn!”


Ngô Mạn đập vải trong tay lên bàn.


Chưởng quầy không biết mình nói sai cái gì, sợ hãi nhìn về phía Nguyệt Linh.


Phó Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, trấn an nói: “Chưởng quầy đã vất vả rồi, ngươi đi xuống trước đi, chúng ta muốn tự mình xem một chút.”


Sắc mặt Ngô Mạn thật sự khó coi, trong lòng Nguyệt Linh cũng thấy lo lắng.


Còn chưa mở miệng thì cửa hàng đã huyên náo một trận.


Mọi người vây quanh thiếu nữ cẩm phục đang chặn ở cửa, ánh sáng trong phòng cũng tối đi rất nhiều.


Chỉ nghe cô nương đó nói, “Ngươi chờ ta ở cửa, không cho phép bất cứ ai đi vào.”


Thiếu nữ bước vào trong cửa hàng, đối mặt với ánh mắt của Nguyệt Linh thì nhíu mày, không vui nói: “Còn đợi ai, hôm nay cửa hàng này đã được ta bao trọn, các người mau chóng rời đi!”


Trong lòng Nguyệt Linh cảm thấy buồn cười, thiếu nữ này cũng lạ mặt, không biết là vị cô nương của đại quan nào, đúng là kiêu ngạo như thế.


“Còn chưa thỉnh giáo, quý họ của cô nương là gì?”


Thiếu nữ đắc ý nhướng mày, “Ngươi là ai, xứng nói chuyện với ta sao?”


Ngô Mạn vốn tâm tình phiền não, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, tầm mắt ngưng trệ, trong mắt lạnh như băng.


Nguyệt Linh nhìn thần sắc của nàng ấy thì thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là người Ngô Mạn quen biết.


Ngô Mạn tức giận nói: “Chó hoang từ đâu ra, chỉ biết sủa điên cuồng.”


Phó Nguyệt Linh có chút bất ngờ, tuy Ngô Mạn có tính tình mạnh bạo, vô cùng thẳng thắn nhưng nàng ấy chưa bao giờ không lưu tình như vậy, có thể thấy tâm tình hiện tại của nàng ấy thật sự rất tệ.


Thiếu nữ kia không thể tin nhìn hai người các nàng, tức giận sôi lên còn gọi bà tử canh giữ ngoài cửa phải dạy cho các nàng một bài học.


Mọi người đang định đồng loạt xông lên thì ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, bóng tối bao phủ trước cửa tiệm tản đi, ánh sáng xuyên vào trong cũng đủ người trong phòng thấy rõ người tới.


Trước mắt Nguyệt Linh sáng ngời, trong mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên.


Kiếm của Lục Thất cũng chưa ra khỏi vỏ, trên mặt đất đã có đám gia nô nằm một chỗ, hắn im lặng lui về phía sau lưng nam nhân.


Lục Tu Lương đi hai ba bước đến bên cạnh Nguyệt Linh, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”


Nguyệt Linh cười gật đầu, nàng lặng lẽ nắm lấy ngón út của hắn.


Hoắc Minh Thần từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, thiếu nữ lúc trước hất hàm sai khiến thay đổi bộ mặt trong nháy mắt, nàng ta ngọt ngào nói: “Hoắc ca ca!”


“Đừng gọi như vậy, Hoắc mỗ cũng không gánh nổi tiếng ca ca của Tống cô nương, Hoắc mỗ không trèo nổi đâu.”


Thiếu nữ đó nóng nảy, “Hoắc ca ca, huynh hiểu lầm rồi, là các nàng không nói đạo lý trước! Ta bao lấy nơi này nên cho các nàng rời đi, ai ngờ các nàng da mặt dày như vậy, đúng là mặt dày còn không đi!”


Sắc mặt Lục Tu Lương lạnh đến dọa người, tay cầm chuôi kiếm chậm rãi siết chặt, Nguyệt Linh vội vàng đè tay hắn lại, cười lạnh nói: “Vị cô nương này thật đúng là biết đảo ngược trắng đen, ta cùng tỷ muội đến nơi này trước, cô nương không nói hai lời liền muốn đuổi chúng ta ra ngoài, đây là đạo lý gì?”


“Nữ tử này thật là nhanh mồm dẻo miệng, ta đang nói chuyện với Hoắc ca ca, không có phần cho ngươi xen vào! Như thế là không có gia giáo, nói vậy cũng là một nữ nhân thích câu dẫn, thật sự là làm cho người ta ghê tởm!”


Phụ thân nàng ta gần đây mê một vũ cơ, vũ cơ kia cùng nữ tử này giống nhau, thân kiều nhãn mị giống như biết nói.


Hàn quang chợt lóe, bảo kiếm cũng tuột ra khỏi vỏ, soạt một tiếng kiếm nằm ngang trước cổ thiếu nữ.


Cả người Lục Tu Lương tản ra lệ khí dọa người, mọi người rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn là vẻ lạnh như băng cùng hờ hững, hắn gằn từng chữ: “Nói lại một lần nữa.”


Thiếu nữ bị dọa khóc ra tiếng, nàng ta run rẩy: “Hoắc, Hoắc ca ca… Cứu ta…”


Hoắc Minh Thần trào phúng nói: “Ngươi có biết nữ nhân thích câu dẫn trong miệng ngươi là Tứ tiểu thư của Tả tướng, Phó gia, người còn lại là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, kẻ hèn như người chỉ là chất nữ của phó tướng, có bao nhiêu thể diện mà dám vênh váo lên mặt với hai vị này?”


Thiếu nữ kinh hoảng thất thố, nàng ta trừng mắt nhìn hắn.


Hắn lại giơ ngón tay chỉ Lục Tu Lương, tiếp tục nói: “Vị này, phụ thân ngươi thấy hắn cũng phải thấp hèn mà hành lễ.”


Nguyệt Linh liều mạng kéo cánh tay nam nhân, bảo hắn đừng tức giận.


Lục Tu Lương nhìn nàng một cái rồi thu hồi kiếm vào trong, bà tử vội vàng đỡ thiếu nữ xụi lơ trên mặt đất.


“Phụ thân ngươi họ Tống?”


Thanh âm nam tử trầm thấp dễ nghe, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.


Tay hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ sau lưng Nguyệt Linh, mặt mày dần dần ôn nhu, “Nói phụ thân ngươi từ ngày mai không cần phải đến quân doanh báo cáo nữa.”


Hoắc Minh Thần cúi đầu tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tống cô nương, ta chưa bao giờ thừa nhận có quan hệ với Tống gia các người, đừng làm quen với ta nữa.”


Sau đó hắn phất phất tay, trong cửa hàng xuất hiện mấy đại hán vạm vỡ, liên tục đẩy người đuổi đi.


Trong phòng cũng dần thanh tịnh xuống, Hoắc Minh Thần cợt nhả tựa vào bên cạnh, “Hai vị muội muội coi trọng cái gì cứ việc mở miệng, ta đều đưa cho các người, coi như bồi thường chuyện vừa nãy.”


Hắn cười tủm tỉm nhìn Ngô Mạn.


Ngô Mạn trừng mắt không để ý tới hắn.


“Ôi, hôm nay Ngô muội muội làm sao vậy? Lúc bình thường dính ta muốn chết, gần đây bên tai ta quả thực thanh tĩnh hơn rất nhiều, muội bận rộn như vậy sao?”


Tầm mắt Phó Nguyệt Linh xoay chuyển trên hai người bọn họ, dường như hiểu được tâm tình Ngô Mạn vì sao mà không tốt.


Trong lòng Ngô Mạn vô cùng rối bời, bị hắn náo loạn như vậy thì sự tức giận trong lòng sắp không đè nén được nữa.


Nhưng khi nàng đối diện với đôi mắt biết cười của Hoắc Minh Thần thì không thể phát tác ra được, một lòng phẫn nộ đều biến thành ủy khuất, nghẹn đến tận cổ họng, lên không được xuống không xong, căng thẳng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK