“Tiêu Chước? Tiêu Chước!”
Ngô Mạn rất tức giận, vị Thế tử điện hạ này tuy rằng bộ dạng anh tuấn, nhưng đầu óc không tốt lắm, mỗi lần nói chuyện với hắn, hắn đều thất thần.
Tiêu Chước phục hồi tinh thần, hắn cau mày nhìn nàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như gặp phải vấn đề nan giải gì đó.
Nam nhân trịnh trọng mở miệng nói: “Ngô cô nương.”
Ngô Mạn tức giận, “Làm gì!”
“Có một vấn đề khó khăn này, mong cô nương giải thích cho ta.”
Biểu tình của hắn quá ngưng trọng, Ngô Mạn đối diện với hắn, “Huynh nói.”
“Nếu như nàng thích một thứ gì đó, nhưng lại rất khó có được thì nàng sẽ làm gì?”
Ngô Mạn suy nghĩ một chút, “Cảm thấy hứng thú vậy thì đi tìm hiểu, muốn làm cái gì thì làm, ta sẽ không vì nó khó khăn mà không đi thử.”
“Ý của cô nương là để ta làm theo con tim mách bảo sao?”
“Ừm! Cũng có nghĩa như vậy! Thế tử gặp phải điều gì thú vị sao? Nói cho ta biết, chúng ta sẽ bàn với nhau!”
Tiêu Chước không trả lời mà cau mày suy nghĩ.
Ngô Mạn Khô ngồi thật lâu cũng không thấy hắn nói chuyện thì thở dài, nàng vỗ vỗ mông rời đi.
Mãi đến khi trời tối, Tiêu Chước mới giật mình, hắn đứng lên khỏi xe lăn, hoạt động thân thể cứng ngắc rồi tựa vào cửa, chậm rãi nở nụ cười.
Từ nhỏ tính cách hắn đã cổ quái, chưa bao giờ cùng cô nương nào giao tiếp. Mặc dù người bên ngoài thấy bộ dạng thân cận của hắn, nhưng ở chung không bao lâu sẽ nhanh chóng rời đi.
Sau lưng hắn, có nhiều người nói hắn là quái nhân thế nhưng Tiêu Chước cũng không quan tâm, hắn thích ở trong thế giới của mình nghiên cứu về thứ mình thích.
Trùng hợp ngẫu nhiên, dường như nàng cũng vậy.
Chưa bao giờ động tâm nhưng đột nhiên rung động làm cho hắn không biết phải làm sao, vấn đề này thật sự làm hắn khó chịu.
Nhưng trước mắt tình huống tựa hồ không ổn, hai chân này của hắn cũng không thể thật sự phế đi…
…
Ngô Mạn về đến nhà liền nhốt mình vào phòng sau đó trải giấy trắng lên trên mặt bàn, nàng xắn tay áo lên bắt đầu vẽ tranh.
Rầm rầm, tiếng gõ cửa.
“Cô nương, đến giờ bữa tối rồi, phu nhân gọi người đi dùng cơm.”
Không ai trả lời.
Nha hoàn lại gọi thêm vài tiếng, vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nàng thở dài, xoay người đi hồi bẩm.
Tính tình ngô Mạn như thế nào, mọi người trong phủ đều biết, giờ phút này chắc hẳn lại đang mất ăn mất ngủ vẽ tranh, chỉ là bức tranh kia người bình thường thưởng thức không được.
Ai có thể nghĩ được quý nữ hào môn xuất thân thế gia lại trầm mê công sự.
Đại Lý Tự Khanh Ngô đại nhân sủng nữ nhi, mặc dù ngoài mặt trách cứ nhưng cũng mời rất nhiều sư phụ có kinh nghiệm phong phú dạy nàng.
Học sơ đồ, vẽ kí họa, nhưng Ngô đại nhân tuyệt đối không cho phép nữ nhi mình kết giao với thợ thủ công, càng không cho phép Ngô Mạn tự mình động thủ, cho nên nàng vẫn không có bất kỳ cơ hội thực hành nào.
Thời gian trước ở trong cung, Ngô đại nhân cùng Ngô phu nhân không quản được nàng, Hoàng hậu nương nương cũng không rõ mỗi ngày Ngô Mạn đều bận rộn cái gì, xe lăn của Tiêu Chước là tác phẩm lớn đầu tiên của nàng, mặc kệ như thế nào, nàng đều phải hoàn thiện xe lăn kia đến tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Nha hoàn hồi bẩm xong, khuôn mặt Ngô phu nhân sầu não, nữ nhi này của bà thật sự là khó quản thúc, lại còn không hiểu chuyện bằng mấy thứ nữ trong phủ.
Mấy ngày trước Ngô phu nhân nói vài câu, nếu Ngô Mạn thật thích tam công tử Hoắc gia, người làm mẫu thân sẽ làm chủ cho nàng.
Nhưng Ngô Mạn không muốn.
Khoảng thời gian này Ngô Mạn dường như đã chặt đứt tơ tình, cũng đã đến lúc vì nàng mà định hôn sự, sớm ngày gả ra ngoài.
Ngô Mạn nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cuối cùng vẫn là Ngô phu nhân dẫn người xông vào, ấn đầu nàng mới bảo nàng buông tha tranh vẽ, ăn cơm trước.
Ngô phu nhân thở dài, “Làm sao ta lại sinh ra một tiểu quái vật như vậy.”
Ngô Mạn cười cười, “Nương, con thích như vậy.”
Ngô phu nhân nghe vậy liền không nói gì nữa.
Ngô Mạn mất ba ngày cải tạo xe lăn, nàng cầm bản vẽ hưng phấn đến Khang vương phủ, muốn cùng Tiêu Chước chia sẻ thành quả của mình.
Cửa vương phủ mở ra, hạ nhân và thái giám trong phủ đều đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó, Ngô Mạn đứng ở cửa do dự một lát mới đi vào.
Nàng giữ chặt một tiểu thái giám, “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Hồi cô nương, Thế tử mất đồ nên đang nổi trận lôi đình, chúng nô tài đã tìm khắp nơi mà chưa thấy.”
Ngô Mạn ồ một tiếng, “Thế tử đâu?”
Tiểu thái giám còn chưa trả lời, Ngô Mạn đã nghe được thanh âm của Tiêu Chước.
“Ta đã nói nhiều lần, không được đến gần ta, ngươi không hiểu sao?”
Ánh mắt Tiêu Chước cực lạnh, hắn đưa lưng về phía Ngô Mạn, đang răn dạy một gia phó.
Ngô cô nương nói đúng, những người này quả thật quá không dùng được, thật vụng về.
Đồ đạc của hắn đều vô cùng vụn vặt, không chú ý làm mất linh kiện thì bất kể cơ quan hay là ám khí, tất cả thiết kế và nỗ lực đều sẽ đổ sông đổ bể.
Đột nhiên, đằng sau hắn có một giọng nói nhẹ nhàng.
“Tiêu Chước?”
Tiêu Chước cứng đờ tại chỗ, hắn có chút luống cuống.
Ngô Mạn đi tới trước mặt hắn, không thể tin vào mắt mình.
Nàng quan sát nam nhân trước mắt mình từ trên xuống dưới, tầm nhìn dừng lại ở chân hắn trong một lúc lâu.
Tiêu Chước nghẹn lời, hắn khẩn trương nuốt nước miếng.
“Chân của huynh… Huynh đứng dậy được sao?”
Ngô Mạn tức giận.
Nàng hiếm khi tức giận như thế.
“Ta thật lòng coi huynh là bằng hữu, vậy mà huynh lại lừa ta?”
Tiêu Chước nhìn hốc mắt đỏ bừng của nàng thì nhất thời bối rối tay chân, hắn đi về phía trước một bước, dựa vào nàng càng gần.
Ngô Mạn đẩy hắn ra xa, nhìn thẳng vào mắt hắb, “Giải thích xem.”
“Ta không phải cố ý gạt nàng…”
Ngô Mạn lạnh lùng nói: “Lúc mới gặp huynh đã lừa ta nói huynh không thể đứng lên, chính miệng huynh nói.”
Tiêu Chước chột dạ rũ mắt xuống, hắn đúng là nói vậy.
Nàng ngây ngô nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta cho huynh giải thích!”
Yết hầu của nam nhân lăn xuống, hắn thành thật trả lời: “Ta thích tưởng tượng bản thân mình là những người có hoàn cảnh khác nhau, thích cắt cơ thể để trải qua cuộc sống của họ.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Ngày nàng gặp ta, ta tình cờ bắt đầu quan tâm đến những người bị tàn tật, ta tò mò về cuộc sống của họ, muốn trải nghiệm cảm xúc của họ, vì vậy ta đã ngồi vào xe lăn.”
“Vậy tại sao huynh lại nói dối ta? Ta đã biết huynh nhiều ngày như vậy, sao huynh không nói với ta chứ? Tiêu Chước, nhìn ta vì huynh mà bận trước bận sau thiết kế xe lăn, ngày đêm cải tiến cho huynh, có phải rất ngu xuẩn hay không? Ta có phải là một đứa ngốc trong mắt huynh không?”
Nàng càng nói càng kích động, dần dần mang theo nức nở.
“Nàng đừng khóc, là ta sai.”
Tiêu Chước nhìn vành mắt tím đen của nàng thì hối hận không thôi.
Hắn không thể nói gì.
Nhìn bộ dáng nàng để mình ở trong lòng, hắn vô cùng mừng rỡ, lại không dám tiết lộ sự thật, hắn sợ không thể tiếp tục nói chuyện với nàng như vậy, càng sợ nàng không còn phần thương tiếc kia sẽ không để tâm đến hắn nữa.
Ngô Mạn thất vọng cúi đầu, nàng xé nát giấy vẽ trong tay rồi ném xuống đất.
Nhẹ nhàng nói: “Tiêu Chước, ta rất tức giận, ta không muốn để ý đến huynh, tạm biệt.”
Tiêu Chước cảm thấy cả người lạnh đi một nửa, nhìn Ngô Mạn càng đi càng xa, sắp không thấy được bóng dáng thì hắn mới cuống quýt đuổi theo.
Ngô Mạn lau nước mắt đi về nhà, trong lòng buồn bực mắng Tiêu Chước một trăm lần.
“Kẻ lừa đảo, huynh là một kẻ nói dối!”
Tiêu Chước đuổi theo nàng vài bước, hắn đi theo phía sau nàng nhiều lần xin lỗi.
Ngô Mạn bước nhanh không để ý tới hắn.
“Ngô cô nương, ta thật không phải cố ý lừa gạt nàng, nàng thiện lương như vậy, còn cùng ta tán gẫu, nếu nàng biết thân thể ta khỏe mạnh sẽ không để ý tới ta thì làm sao bây giờ.”
“Nàng nói chuyện đi, mắng ta cũng được, chứ đừng không để ý tới ta.”
“Thế tử điện hạ trở về đi, ta không muốn làm bằng hữu với huynh nữa. Mặt khác, sư phụ kia cũng không cần giới thiệu cho huynh biết, theo ta thấy chân Thế tử so với người bình thường còn lưu loát hơn.”
Ngay cả sự thẳng thắn tối thiểu cũng không thể làm được, nói gì là bằng hữu.
“Ngô cô nương, muốn đánh muốn mắng ta đều được chứ, đừng tuyệt giao với ta!”
Tiêu Chước từng bước theo sát, nói năng lộn xộn, “Đều là lỗi của ta, ta không nên giấu nàng, ta nên sớm thẳng thắn với nàng mới đúng, nhưng ta thật sự rất thích những gì nàng làm cho ta, đặc biệt thích, ta ước gì chân mình thật sự bị gãy, như vậy có thể ngày ngày ngồi trên xe lăn mà nàng đưa ta!”
Ngô Mạn đỏ mặt, nàng bịt lỗ tai kêu lên: “Đừng nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt ta!”
Tiêu Chước chỉ lên trời mà thề, “Trời đất chứng giám, từng câu từng chữ ta nói đều là thật!”
“Những thứ nàng làm luôn tinh xảo tuyệt luân, thế gian này còn có cô nương thông minh lại thú vị như nàng, ta chọc nàng tức giận là ta không đúng, nhưng ta cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ quen thuộc nhanh như vậy, đợi đến khi ta muốn mở miệng thì nàng đã làm tốt xe lăn, làm sao ta có thể nói thật chứ.”
Ngô Mạn trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng ủy khuất nói: “Ý của huynh là đang trách ta? Đáng lẽ ta không nên vội vàng đưa xe lăn cho huynh!”
Tiêu Chước bối rối không thôi, “Không không không, ta không có ý này! Cô nương có tấm lòng tốt, là ta nói dối, không chân thành đối xử với nàng.”
Mắt thấy sắp đến Ngô phủ, hắn nóng lòng không chịu nổi, hai tay chắp lại, “Ngài đại nhân đại lượng, thông cảm cho ta đi, ta khó có được bằng hữu như nàng, nàng đáng thương, đồng cảm với ta, hãy cho ta một cơ hội được không?”
Một tiếng rầm vang lên, cửa phủ đóng lại.
Tiêu Chước bị ngăn ở ngoài cửa, vẻ mặt uể oải.
Hắn vỗ vỗ trán, cô đơn rời đi.
Ngô Mạn đỏ mắt chạy thẳng về phòng.
Nàng ngã lên giường, lấy chăn chùm qua đầu.
Một lát sau có thanh âm rầu rĩ truyền ra, “Bây giờ mới xin lỗi, sớm nói đâu phải như bây giờ?”
“Còn miệng lưỡi trơn tru, ta là bằng hữu duy nhất của huynh? Ai tin điều đó?”
Nàng thật lòng cảm thấy ở cùng một chỗ với Tiêu Chước rất vui vẻ mới làm bằng hữu với hắn, cũng không phải bởi vì đáng thương hoặc đồng tình, bằng hữu mà còn muốn lừa gạt, vậy mới khiến người ta thương tâm.
Ngô Mạn ngồi dậy, nàng đi tới trước bàn, nhìn bản phác thảo nháp phủ đầy trên bàn thì thở dài.
Nàng có thể thông cảm cho hắn không?
…
Tiêu Chước thất hồn lạc phách trở về phủ, hắn đi tới tiền viện, nhìn thấy bản vẽ trên mặt đất bị xé nát vụn thì ngồi xổm xuống, nhặt hết mảnh vụn kia về phòng.
May mắn Ngô Mạn chỉ tùy ý xé vài cái, Tiêu Chước nhanh chóng khôi phục bản vẽ như cũ.
Hắn cẩn thận vuốt nếp gấp giấy vẽ cho phẳng, nhìn từng nét trên bức tranh kia, mặt mày dần dần nhu hoà.
Nó được chính nàng vẽ.
Thật ra hai người bọn họ có sở thích rất giống nhau, nàng thích cân nhắc thiết kế của những vật lớn này, mà hắn lại si mê những cơ quan nhỏ.
Hắn chưa bao giờ gặp một cô nương phù hợp với mình như vậy.
Nhưng nàng tức giận, nếu không bao giờ gặp lại, hắn nên làm cái gì bây giờ… Tiêu Chước nhớ tới câu nói của Ngô Mạn, tùy tâm mà động, cố gắng hết sức,hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn đi tới bên cạnh bàn, rút ra quyển ba mươi sáu kế kia rồi tinh tế xem. Hắn cau mày, lật từng cái từng cái nhìn qua, rất nhanh tầm mắt dừng ở một chỗ nào đó, hắn nở nụ cười.
Rất tốt.
Nếu có thể làm cho Ngô cô nương hồi tâm chuyển ý, mặc kệ biện pháp gì cũng phải thử một lần.
Chỉ là, hắn là người từng mắc sai lầm, không thể gạt người được nữa, nhất định phải trả giá một chút mới được.