Nhưng tỷ lệ tử vong gần 70%... Rất chướng mắt.
Nguy hiểm trong bảo đài này, xác suất lớn không chỉ có vị nằm trong căn phòng phía sau, còn có cái khác.
Người ở đây có lẽ không chỉ là chính mình.
Có thể còn có những người khác.
Thân thể còn chưa thò ra cửa, tay Quý Tầm đã đặt trên súng lục bên hông.
Hắn quan sát cẩn thận mọi nơi xung quanh.
Hành lang kín này, không có cửa sổ, dường như là một công trình ngầm.
Ngoại trừ gian phòng này của mình, đại khái cứ cách mười mấy thước lại có một cánh cửa sắt cùng quy cách, trong tầm nhìn trực quan có ít nhất hai ba mươi gian phòng.
- Chẳng lẽ những phòng này đều chứa một con quái vật?
Ngay khi ý niệm này vừa hiện ra trong đầu, Quý Tầm đột nhiên nghe tiếng mở cửa ‘ọp ẹp’ vang lên, cửa phòng cách vách thế mà bị đẩy từ trong ra ngoài.
Có gì đó ra ngoài.
Quý Tầm lập tức cảnh giác, nhanh như chớp rút súng lục ra, nhắm vào bóng dáng chạy ra từ trong cửa.
Nhưng hiển nhiên, người bên cạnh kia cũng sớm đã phát hiện trong hành lang có người.
Và di chuyển nhanh hơn.
Trong khoảnh khắc hai người đối mặt, vũ khí của họ đều nhắm vào nhau.
Sau khi nhận ra đối phương là con người, rút súng hơi chậm một giây, Quý Tầm không có bóp cò.
Bởi vì đối phương cũng không ra tay.
Quan trọng hơn là, Quý Tầm nhìn họng pháo nhắm vào mình trên cánh tay phải của đối phương, mí mắt dưới kính bảo hộ hơi nhấc lên.
Cái quái gì thế này?
Cánh tay robot?
Hoặc gọi nó là... Pháo phản lực cao chạy bằng hơi nước dành cho người lính?
Quý Tầm không biết làm thế nào để mô tả chính xác trang bị của đối phương.
Đó là một bộ thiết bị cơ khí theo phong cách máy móc steampunk, trên cánh tay là một nòng pháo kim loại đường kính khoảng 30mm, có van đồng thau được chế tác tốt và đồng hồ đo áp suất không khí và cánh tay bảo vệ kim loại, thêm ba ống dẫn khí áp suất cao nối với một nồi hơi nước nhỏ ở phía sau. Ngực, khớp trên đùi cũng có kết cấu cơ học phức tạp, có chút giống như bộ ngoại cốt máy móc đơn binh.
Mà nồi hơi ô ô bốc khói trắng, đây rõ ràng là một loại vũ khí lấy hơi nước làm động năng.
Nhưng trang bị máy móc này là công nghệ quái quỷ gì thế.
Quý Tầm cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngoài thân người này còn ẩn chứa một tầng hào quang bảo hộ?
Công nghệ đen nguyên thủy kết hợp với lá chắn ánh sáng ma thuật, mang lại cho mọi người một tác động nhận thức mười phần quỷ dị.
- Ma pháp Punk?
Quý Tầm vốn tưởng rằng mình có súng, cho dù nổi lên xung đột thì phần thắng cũng là 5 5.
Nhưng tên đối diện này lại biết ma pháp.
Nhìn ma pháp quang thuẫn của đối phương, hắn lập tức ý thức được khoa học kỹ thuật cùng hệ thống lực lượng của thế giới này không bình thường.
À quên.
Bắt đầu từ khi nhìn thấy cái xác trần truồng trước đó, đã là không bình thường rồi.
Trang bị kém tám con phố.
Xung đột rõ ràng không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Quý Tầm cảm thấy tình cảnh của mình có chút tồi tệ.
Vị khách bên cạnh trông giống như một con người.
Đầu cô ta đeo mặt nạ phòng độc trang trí hình đầu lâu bằng đồng, áo choàng vải lanh rách nát che lấp hơn phân nửa người, không thấy rõ khuôn mặt.
Trong nháy mắt vừa lao ra, ánh mắt cô lạnh thấu xương như đao. Nhưng sau khi liếc nhìn cửa phòng mở ra sau lưng Quý Tầm, sát khí trong mắt cô trong nháy mắt tiêu tán, ngược lại dị thường kinh ngạc thốt ra:
- Anh thế mà còn chưa chết?
......
Âm thanh cố ý đè rất thấp, nhưng nghe ra tuổi hẳn là không lớn.
Đại khái là nhận ra mình, mới không ra tay.
- ???
Quý Tầm nghe lời này, trong lòng âm thầm chửi bới.
Đã chết một lần rồi bà cô.
Chẳng qua, cô gái này hình như biết mình?
Quý Tầm vừa xuyên qua cái gì cũng không biết, trực giác nói cho hắn, biết tốt nhất đừng mở miệng lung tung.
Chính là giằng co trong nháy mắt này, thiếu nữ có cánh tay robot đối diện tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, dẫn đầu buông nòng pháo hơi nước trong tay xuống, hiện ra ý hữu hảo.
Cô nhìn quần áo trống rỗng của Quý Tầm, hiển nhiên cũng đoán được cái gì, càng nghi hoặc khó hiểu, lần nữa thì thầm một câu:
- Ở cùng 'Đọa Lạc Ma Nữ' cả đêm, thế mà còn sống?
“... ”.
Quý Tầm nghe vẫn không nói gì, cũng buông súng trong tay xuống.
Đối phương vừa há miệng đã nói ra trong phòng có [Đọa Lạc Ma Nữ], hiển nhiên biết rất nhiều.
Người con gái thần bí nhìn Quý Tầm không nói gì, trầm ngâm trong chớp mắt, giống như nghĩ tới cái gì đó, nửa câu cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Anh là thợ săn một mình hay có đoàn đội? Ý của tôi là, anh có muốn việc hợp tác?
Mở miệng rất thẳng thắn.
Nói xong, cô sợ tên trước mắt này không rõ ràng hiện trạng của mình, lại bổ sung một câu:
- Bằng không với trạng thái của anh, đêm nay Đọa Lạc Ma Nữ tìm tới cửa, anh hẳn là không sống được đến ngày mai.
- Cái gì... ?
Quý Tầm nghe vậy, trong lòng nhanh chóng tính toán tin tức trong lời này.
Giọng điệu của cô gái rất xa lạ, đại khái chỉ là gặp qua, nhưng hẳn là không biết nguyên chủ.
Điều này cũng tiết kiệm rất nhiều rắc rối.
Nhưng nghe ý tứ của lời này, mình sống không qua đêm nay?
Điều này bắt đầu từ đâu?
Người con gái này hiển nhiên nắm giữ rất nhiều tình báo mà hắn rất cần.
Suy nghĩ trong lòng vừa chuyển, Quý Tầm không lộ thanh sắc, thăm dò hỏi ngược lại:
- Hợp tác?
- Ừm.
Người con gái thần bí nhìn hắn không trực tiếp từ chối, nói thẳng:
- Tôi có hứng thú với tài liệu mà [Đọa Lạc Ma Nữ] kia đưa ra. Nếu anh sẵn sàng hợp tác, chúng ta có thể săn lùng cơ thể gây ô nhiễm hạng B này tối nay. Mặc dù không đảm bảo sẽ thành công, nhưng ít nhất tôi sẽ giết nó. Giết quái vật, anh có thể sống sót rời khỏi không gian.
Dừng lại, cô nói thêm:
- Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ anh được an toàn.
“... ”.