Tên hề cơ giới vừa rồi đã nhắc tới ‘nguồn gốc của thiên tai’, ‘thẻ nguồn’.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, không gian dị duy này rõ ràng ẩn giấu chí bảo gì đó.
Tham lam dâng trào, hắn lập tức cảm thấy mình cửu tử nhất sinh tới đây một chuyến, cứ như vậy rời thì quá đáng tiếc.
Nhưng chỉ do dự trong nháy mắt, bên tai truyền đến tiếng nói trào phúng lạnh lùng mà khinh thường:
- Như thế nào, anh còn muốn ở lại chỗ này?
Tào gia tứ thiếu nhìn ra ý nghĩ của đầu trọc, lạnh lùng cảnh cáo:
- Phàm là anh có do dự thêm một giây, tôi dám cam đoan Tào gia tôi tất sẽ để cho lính đánh thuê Hắc Thủy bị xóa tên ở thành Vô Tội!
“... ”.
Những lời này giống như còn có uy hiếp hơn so với thay phiên bắn súng vừa rồi, người đàn ông đầu trọc nghe thế, mí mắt co rút mạnh, sợ tới mức run rẩy.
Trong nháy mắt, hắn hiểu được ‘Tào gia’ này có ý nghĩa gì.
Vị đại thiếu gia này chính là ‘ông chủ đứng sau’ thuê đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy bọn họ.
Tuy rằng lúc trước không biết thân phận của vị này, nhưng đoàn trưởng ở trước mặt ông chủ này đều khom lưng nói chuyện, cũng chỉ có thể là Tào gia phủ tổng đốc ở thượng thành.
Nếu như vị này chết, uy hiếp ngược lại không sợ.
Nhưng hai sống một, vô luận là vị đại thiếu gia này hay quản gia, tất nhiên đều có thể sống sót đi ra ngoài một người.
Đến lúc đó mặc dù mình thật sự lấy được bảo vật, cũng không có mạng đi hưởng dụng.
Đầu trọc cũng là hạng người gió chiều nào theo chiều đó, trong nháy mắt cân nhắc ưu nhược điểm, lập tức cười nói:
- Thiếu gia, tôi cũng không có ý đó. Chỉ muốn hỏi ngài, có muốn...
Tào tứ thiếu cắt ngang lời hắn, khinh thường nói: - Cút!
- Vâng.
Lính đánh thuê đầu trọc vốn định nịnh bợ một chút, nghe lời này, chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng, xoay người rời khỏi.
Hắn đi tới trước cửa ánh sáng đang vặn vẹo, thoáng cái đã biến mất bóng dáng.
......
Giết chết đồng bạn, thực sự có thể đi ra ngoài.
Bốn người còn lại tận mắt nhìn thấy cảnh đồng đội sinh tử chém giết lẫn nhau.
Cũng thấy rõ, tuân thủ quy tắc trò chơi, quả thật có thể sống sót. Nhưng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ trong chốc lát trì hoãn, ‘Soạt’ một tiếng, gai sắt trên đỉnh đầu lại rơi xuống một mảng lớn.
Còn ba mươi mấy giây, không làm gì, người trong lồng phải cùng nhau chết.
Quý Tầm ngược lại không chút hoang mang, có hứng thú nhìn hai người chủ tớ kia chuẩn bị lựa chọn như thế nào.
Mà Sơ Cửu cũng không đi cướp cây súng ổ quay, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Chủ tớ hai người cũng không nhúc nhích.
Tất cả mọi người đoán được cửa ải này, khẳng định còn có lựa chọn khác.
Lại qua mấy hơi, lúc này Tào tứ thiếu mới cầm lấy cây súng lên, quan sát.
Súng hình như không thành vấn đề, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lão đầu đối diện một chút ý tứ muốn cướp cũng không có, cứ yên lặng đứng đó.
Nhưng hắn cũng không nổ súng, cẩn thận quan sát cái gì, lại nhìn tên hề cơ giới cách đó không xa, như có điều suy nghĩ.
Sau vài hơi, gai sắt trên đỉnh đầu lại rơi xuống một đoạn.
Lão giả rốt cục nhịn không được thúc giục nói:
- Thiếu gia, ngài mau nổ súng đi, bằng không sẽ không kịp. Lần này không được, lần sau vào còn có thể thử lại.
Gai sắt trên đỉnh đầu vang lên, giống như đang đếm ngược sinh mệnh, thúc giục bốn người mau chóng đưa ra quyết định.
Là người hầu của Tào gia, ông đã có giác ngộ chịu chết.
Chỉ có vậy sao?
Tào tứ thiếu mặc dù ý thức được phương pháp này tám phần không đúng, nhưng đã không còn lựa chọn.
Quả thật như lão bộc nói, nếu như lần này không được, vậy lại tiến vào một lần nữa.
Dù sao đã khám phá không gian dị duy này không sai biệt lắm, đi ra ngoài còn có thể chậm rãi cân nhắc.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Tào tứ thiếu cũng đưa ra quyết định, quyết đoán nâng súng lên bóp cò.
- Răng rắc.
Súng rỗng.
Quy tắc của trò chơi là chỉ có thể bắn một phát vào nhau.
Lần này đổi lại là lão giả cầm lấy cây súng.
Quý Tầm và Sơ Cửu hai người cũng nhìn, xem có diễn một màn người hầu giết chủ hay không.
Nhưng hai người không ngờ chính là, lão giả kia cầm lấy cây súng không nhắm vào đối diện, mà không chút do dự bắn một phát vào đầu mình.
‘Canh cách’, lại là súng rỗng.
Lão giả đặt súng ống lên cái bàn trước mặt, thúc giục nói:
- Thiếu gia, ngài mau nổ súng.
Tự tử?.
Nhìn thấy một màn này, biểu tình trên mặt Quý Tầm hiện ra vẻ nghiêm trang.
Cho dù đó là ngu ngốc hay bất cứ điều gì, lòng trung thành là rất đáng kính.
Lão đầu này lại lựa chọn như vậy, như vậy đại thiếu gia này nhất định có thể sống sót.
Ngược lại cũng coi như tuân thủ quy tắc trò chơi.
Lão bộc của mình lựa chọn hy sinh chính mình, Tào thiếu gia lại mặt không có gì khác thường, tiếp nhận cây súng lúc ổ quay, lần nữa bóp cò.
- Bang!
Viên đạn phun ra từ họng súng.
Mi tâm lão giả xuất hiện một cái lỗ máu, ngã xuống đất.
Cửa ánh sáng vặn vẹo cũng hiện lên trên thi thể.
Nhìn thi thể trên mặt đất, biểu tình trên mặt Tào Tứ thiếu gia không có bao nhiêu gợn sóng.
Hắn không nhìn nhiều, cũng không lựa chọn rời khỏi, mà xoay mặt nhìn về phía hai người Quý Tầm trong lồng sắt.
Bây giờ, đến lượt các cậu.