......
Rời khỏi thùng xe, nhất thời cảm thấy không khí đều trong lành hơn không ít.
Mặc dù không khí có mùi tro than nồng nặc, nhưng tốt hơn gấp trăm lần so với mùi hỗn hợp trong xe.
Xe dừng lại, công nhân mặc quần áo vải thô màu xanh bắt đầu di chuyển hàng hóa trên tàu bằng các loại cánh tay robot hơi nước. Trên tất cả các thiết bị cơ khí hơi nước, hầu như tất cả đều phun dòng chữ ‘Bến tàu Khai Kim XX’.
Bến tàu?
Không phải nhà ga à?
Trong lòng Quý Tầm có chút nghi hoặc.
Hắn đeo nửa mặt nạ phòng độc, hạ thấp mũ da hươu lăn lộn trong đám người đi ra.
Đưa mắt đánh giá bốn phía, không nhìn thấy tên khả nghi gì nữa.
Ngược lại, đám tiểu quỷ mặc quần áo rách nát xuyên qua đám người hấp dẫn chú ý. Rõ ràng tuổi tác không nhỏ, lại là một đám trộm kỹ nghệ không tầm thường. Ai cũng biết trên người thợ săn do thám trở về đều chứa đầy tài bảo, từng bàn tay bẩn thỉu của đám tiểu quỷ đầu kia liền lặng lẽ duỗi tới.
Trên người Quý Tầm chỉ có một cái ba lô chiến thuật, biểu tình nhìn cũng không cao hứng phấn chấn giống như kiếm được một khoản tiền lớn, ngược lại cũng không có kẻ trộm đến làm phiền hắn.
Đám người đều đi theo một hướng, hắn cũng đi theo.
Các tòa nhà gần nhà ga không khác gì những gì trong Ác Ma Thập Tự mà Quý Tầm nhìn thấy trước đây, ống khói trắng cao chót vót kia, có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Ánh sáng bốn phía vẫn là của đèn gas, Quý Tầm ngẩng đầu nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết nham thạch, trong lòng có chút kỳ quái:
- Vẫn còn ở dưới đất?
Hắn nghĩ di tích ở dưới lòng đất thông suốt, nhưng như thế nào xe lửa đều chạy mười tiếng đồng hồ, vẫn ở dưới đất.
Hắn nghi hoặc, vẫn theo dòng người tiếp tục đi ra ngoài.
Vừa đi được chưa bao lâu, tầm nhìn đột nhiên sáng sủa.
Trong nháy mắt này, Quý Tầm chợt bị cảnh tượng trước mắt nhìn thấy rung động.
Hắn lúc này mới hiểu được thì ra nơi này thật sự là một bến tàu.
Mà thành Vô Tội chân chính, còn ở đối diện vách núi!
.......
- Điều này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quý Tầm nhìn vách núi khổng lồ trước mắt giống như tận cùng thế giới, không biết cách hình dung cảnh tượng rung động trước mắt ra sao.
Thậm chí, hắn cảm thấy thời điểm phát hiện mình xuyên qua cũng chưa từng ngoài ý muốn như vậy.
Ở sâu trong lòng đất, lại có một vết nứt thật lớn, nó giống như một cái động không đáy, sâu không thấy đáy, cao không thấy đỉnh.
Quý Tầm lúc này mới ý thức được, ‘khe nứt thâm uyên’ lúc trước nghe được ở trong miệng thợ săn là cái gì.
Hắn vốn tưởng rằng chính là một vết nứt trên mặt đất, không ngờ lại khoa trương như vậy.
Giống như đi đến tận cùng của thế giới, con đường phía trước đã không còn, đập vào mắt một mảnh hư vô.
Còn có!
Thế giới này căn bản cũng không có bầu trời?
Quý Tầm ngẩng đầu nhìn, trên vết nứt cũng là sương mù vô tận cùng bóng tối.
Khó trách trong miệng của đám thợ săn hầu như không nghe thấy mấy từ như mặt trời, mặt trăng, ngôi sao.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi lại của người dân, hàng chục nồi hơi nước khổng lồ trên bến tàu Đào Kim bốc khói trắng. Cáp treo khổng lồ được điều khiển bằng hơi nước, kéo từng toa xe từ từ qua các vết nứt.
Nhưng ngay cả nồi hơi cao hơn một trăm mét, trước vết nứt này, cũng giống như một hạt đậu rơi trong bùn.
Quý Tầm có một loại rung động thật sâu khi chứng khiến thứ to lớn khủng bố này, phát ra từ đáy lòng.
Nhân loại ở trước vết nứt vực sâu khổng lồ này, giống như một hạt bụi không thể cảm nhận được.
Và thậm chí còn kỳ diệu hơn, mưa trong vực thẳm.
Trong tầm nhìn, mưa lấp lánh, rậm rạp như rèm cửa.
Nhưng mưa không phải là rơi xuống, là rơi về phía bầu trời.
Đây là - mưa treo ngược.
Lại nhìn, những cáp treo khổng lồ kia khi chạy vào vách núi, cũng đều đột nhiên đảo ngược 180 độ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Quý Tầm thật sự nhìn không rõ:
- Trọng lực trong vết nứt là ngược lại?
Thế giới dưới lòng đất này lại có hai loại trọng lực theo hướng ngược nhau?
Hắn cảm thấy thế giới giống như một tấm gương, sau đó xuất hiện một vết nứt cắt đứt toàn bộ thế giới.
.......
Dưới vách núi chính là động đen không có đáy, nếu rơi xuống, làm cho người ta có cảm giác như sẽ bị trục xuất vào trong hư không vô tận.
Thu liễm suy nghĩ, Quý Tầm cũng xếp hàng bỏ tiền ra mua vé, lên cáp treo.
Cáp treo đi ra ngoài vách đá, đột nhiên lật lại. Thợ săn đã sớm thành thói quen, giống như phương tiện giao thông bình thường thay đổi phương hướng đứng ở ‘nóc xe’, sau đó theo cáp treo nhanh chóng lao vào biển mây.
Quý Tầm cũng cảm nhận được trọng lực nghịch chuyển bất thình, trong lòng chậc chậc khen ngợi.
Theo khi cáp treo không ngừng đi về phía trước, sương mù xung quanh cũng càng ngày càng dày đặc, nhưng vẫn không nhìn thấy con đường phía trước.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đỉnh đầu một mảnh hư vô, dưới chân là vực sâu không đáy, giống như còn có thể nhìn thấy một ít bóng dáng thật lớn không biết là sinh vật gì xuyên qua trong sương mù.
Nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng giống như đôi mắt của thế giới, nhìn khách đến.
Cáp treo giống như một con thuyền đêm, bơi lội trong hư không vô tận, bốn phía đều là mây khói, mênh mông giống như không chân thật.
Quý Tầm bị cảm giác thần bí khiến con người ta hít thở không thông này hấp dẫn thật sâu.
Vết nứt này dường như là cánh cửa cho một thế giới khác, và một thế giới hoàn toàn mới và chưa biết đang vẫy tay chào hắn ta.