• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lục Minh Tử Thiên rời đi. Âu Dương Phàm vẫn nằm ở đó. Nhìn theo bóng lưng của anh, hắn ta nghiến răng, đầy uất hận.

"Khốn kiếp, tên đàn ông đó vậy mà lại là vị hôn phu của Hách Liên Mạc Hân, họ Lục kia, tao sẽ nhớ món nợ hôm nay."

Âu Dương Phàm cố đứng dậy, cũng không sao gượng dậy được, hai cánh tay giờ đã vô dụng khi bị bẻ gãy.

Aaa...Âu Dương Phàm gào lên thảm thiết. Cố gắng hết sức một lần mới gượng đứng dậy được, cả người đau buốt, lê từng bước rời đi. Người ra, kẻ vào tất cả đều nhìn hắn có chút tội nghiệp, nhưng là chả ai quan tâm.

....

Trong văn phòng, sau khi đã xem xong kịch hay, Hách Liên Mạc Hân vô cùng đắc ý, một màn vừa rồi, cô không bỏ xót một chi tiết nào. Tên cặn bã kia bị chồng sắp cưới của cô đánh một trận. Đúng là đáng đời.

Lặng lẽ đi vào ngồi xuống sô pha, ánh mắt cô lạnh đi, khuôn mặt trầm xuống. Lòng thầm mắng...

"Âu Dương Phàm, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tôi, Hách Liên Mạc Hân sẽ không bỏ qua cho ai đã làm hại tôi. " Cô siết chặt tay mà dặn lòng mình như vậy.

Còn đang mải nghĩ, chợt đôi bàn tay của anh khẽ xoa đầu cô.

"Hân, em đang nghĩ gì, lại thẫn thờ ngồi như vậy?" Lục Minh Tử Thiên dịu dàng hỏi. Đoạn anh vòng qua ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

"Thiên, anh không giận vì em giấu anh sao?" Hách Liên Mạc Hân ngước mắt nhìn anh rồi khẽ hỏi.

Lục Minh Tử Thiên nhìn cô gái bên cạnh anh, nghĩ đến câu nói của tên Âu Dương Phàm kia, rằng cô đã lên giường cùng hắn ta. Lòng anh có chút khó chịu, nhưng là anh giấu đi sự khó chịu đó.

"Hử? Em giấu anh chuyện gì?" Anh nhướn mày, vờ hỏi.

Hách Liên Mạc Hân cúi đầu im lặng, mãi lâu sau cô mới nói được bốn từ ngắn ngủn.

"Thiên, em xin lỗi.."

"Xin lỗi! Em có lỗi gì nào? " Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên mà hỏi. Giọng anh đầy thâm tình.

Hách Liên Mạc Hân bị anh buộc ngước mắt lên, lập tức cô liền thấy ngay đôi mắt đen sâu của anh.

"Thiên, em xin lỗi vì trước đây đã từng qua lại với Âu Dương Phàm. Nhưng em không có cái gì đi quá xa với hắn ta cả. Em không...."

Còn chưa nói hết câu, môi cô liền bị anh khóa lại bởi một nụ hôn ngọt ngào.

Ưm...Hách Liên Mạc Hân chỉ khẽ kêu lên, môi anh đã dán chặt vào môi cô rồi.

Nụ hôn của anh đủ sâu, đủ triền miên, ngọt như kẹo bông gòn làm cô nhũn cả người. Lúc này, anh mới buông cô ra. Anh nhìn cô rồi nghiêm túc nói,

"Hách Liên Mạc Hân em nghe cho rõ đây, dẫu cho em có hồng hạnh vượt tường (ngoại tình) thì Lục Minh Tử Thiên anh đây cũng không để ý."

Cô nghe anh nói xong, liền ngây người, anh vậy mà lại không để ý. "Tại sao?"

Không tin vào tai mình, cô nhìn anh, có chút e ngại, cô nói:

"Thật không? Thiên à, Nếu là em có hồng hạnh vượt tường thật, thì anh sẽ chặt đứt dây hồng hạnh đó chứ?"

Anh nghe cô nói xong, im lặng không đáp lại. Một lát, anh mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô mà nói.

"Không, anh sẽ không chặt đứt dây hồng hạnh đó."

Nhìn thẳng vào mắt của cô, anh nghiêm túc nói tiếp:

"Hân, nếu em hồng hạnh vượt tường thật, thì anh tuyệt sẽ không để tâm, em vượt tường một tấc, anh sẽ dời tường một thước. Nếu em vượt tường một thước, anh sẽ dời tường một trượng.... Cả đời anh đã nhìn nhận em rồi."

"Hức...hức...cô bật khóc. Thiên, anh thật tốt với em." Cô sà vào lòng anh, khóc nức nở. Lần đầu tiên cô thất thố như vậy, khóc thoải mái trước mặt anh, không phải e ngại bất cứ chuyện gì. Vì từ nay, cô có anh rồi.

Lục Minh Tử Thiên cũng bối rối, anh đơ người để mặc cho cô ôm anh mà khóc. "Đúng, anh là anh, sẽ không vì người khác mà ảnh hưởng đến quyết định của mình. "

"Dù cô có hay không có gì với tên Âu Dương Phàm kia, thì đó cũng là quá khứ, hiện tại mới quan trọng, mà cô chính là hiện tại duy nhất của anh."

Một lát sau, Hách Liên Mạc Hân mới nín khóc, hai mắt cô vì khóc mà đỏ hoe, mặt cô tèm lem, có chút thảm, Lục Minh Tử Thiên nhìn cô vợ của mình, anh bật cười trêu cô.

"Hân à, mặt của em nhòe hết rồi kìa, thật xấu quá."

A...Hách Liên Mạc Hân giật mình..."Thiên ơi, mặt em xấu lắm sao?" Cô thật thà hỏi.

"Ừ, "anh đáp, rồi lại cười.

"Không được cười, không được cười nha.."Cô đưa tay bụm miệng anh. Hai người đùa giỡn một hồi mới thôi.

Sau khi Hách Liên Mạc Hân làm hết việc, bụng của cô liền biểu tình, Lục Minh Tử Thiên cau mày, "cô vợ của anh đúng cuồng việc mà, làm việc quên ăn quên ngủ, có lẽ nên cưới thật sớm, để quản thúc sức khỏe của cô ấy." Anh thầm suy nghĩ, tính toán.

Tiếng biểu tình trong bụng Hách Liên Mạc Hân ngày càng to. Làm anh giật mình, anh liền chất vấn: "Mạc Hân, em đói bụng sao không nói anh biết."

"Thì bây giờ, anh biết rồi đó, chúng ta cùng đi ăn nhé! Sau đó đi mua nhẫn nha anh." Hách Liên Mạc Hân cười trừ, biện minh, lảng qua chuyện khác.

"Được rồi, mau đi thôi, em đó, thật làm cho anh không hết lo mà. " Anh bó tay lắc đầu với cô gái này, cô đúng là tinh ranh mà.

"Ừm, mau đi thôi" cô kéo anh đi, trên người vẫn mặc áo khoác của anh, hai người rời khỏi trung tâm thì trời cũng tối, vậy mà còn có tuyết rơi.

"A...có tuyết nè, Thiên, tuyết rơi đẹp quá." Hách Liên Mạc Hân thốt lên.

Nhìn tuyết rơi, cô nhớ lại hôm anh mới về Hải Thành, anh cầu hôn cô, thật hạnh phúc, có trời mới biết cô vui sướng thế nào.

Từ hôm anh về đến nay, biết bao nhiêu chuyện anh đều vì cô mà làm, ngay cả hợp đồng của Âu Thị, anh cũng không ngại mà cướp luôn về cho cô.

Rồi chuyện xảy ra tối nay, những lời nói kia của anh, cô vẫn còn nhớ, và sẽ luôn ghi nhớ vào sâu trong tim cô.

"Hân, em sao thế? Lạnh không? Sao lại thẫn người ra nữa?" Anh thấy cô lại suy tư nên hỏi.

"A..em không sao, mặc áo anh, em ấm lắm. " Hách Liên Mạc Hân cười tít mắt rồi đáp.

"Ấm thật không, tuyết đang rơi rồi mà ấm gì chứ?" Anh nhẹ véo má hồng của cô rồi hỏi tiếp.

"Ngày mai là giáng sinh, em muốn đi đâu. Thời tiết quá lạnh, ra ngoài không chừng lại cảm. Hay là..." anh còn chưa nói hết câu, liền cảm nhận được hơi ấm từ cô gái nhỏ, cô ôm anh thật chặt. Cô khẽ giọng nói nhỏ.

"Thiên, cho dù ở đâu, chỉ cần có anh ở cạnh em, thì mùa đông này dù lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp."

"Mùa đông ấm áp sao? Vậy em thích mùa đông hay thích anh? Hửm?" Anh vừa ôm cô vừa hỏi.

Hách Liên Mạc Hân tròn mắt ngước lên nhìn anh chồng sắp cưới của cô. "Anh lại ra câu hỏi lựa chọn nữa rồi, Tử Thiên đáng ghét, lúc nào cũng vậy. "

Nghĩ là vậy, nhưng cô không nói ra, đối với cô, hiện tại, tương lai và mãi mãi sau này, anh đều là quan trọng nhất. Đưa tay chọt má anh, cô cười rạng rỡ rồi nói..

"Lục Minh Tử Thiên, em rất thích mùa đông có nhiều ấm áp này. Nhưng là em vẫn thích anh hơn nó, bởi vì cho dù là đông ấm cũng không bằng anh thâm tình..." Đoạn cô thoát khỏi anh chạy nhanh về hướng xe anh đậu...vừa chạy cô vừa hét to..

"Thiên, em yêu anh...."

Lục Minh Tử Thiên ngây người. "Đông ấm không bằng anh thâm tình sao? Em yêu anh.." những câu nói kia lọt vào tai anh, ngọt ngào hạnh phúc...

Môi anh khẽ lẩm bẩm, "Hách Liên Mạc Hân, em thật dẻo miệng mà, nhưng anh vô cùng thích."

Không suy nghĩ nữa, anh vội đuổi theo cô...

"Hân, đợi anh..."

Bắt được cô, anh ôm cô rồi đặt một nụ hôn lên trán cô, đầy yêu thương sủng nịch. Giữa tuyết rơi, đôi tình nhân cười hạnh phúc, dù mai ra sao, họ nhất định vẫn ở cạnh nhau...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK