Hách Mạc Hân lại nhìn đến Lý Tiểu Niên, cô thầm đánh giá, Lý Tiểu Niên này chắc chắn là một thiên kim nhà giàu, chỉ nhìn cách ăn mặc thôi là đủ để khẳng định rồi.
Nhìn kĩ, cô ấy có lẽ bằng tuổi cô, lại có vẻ hiền lành, hơi nhút nhát, nhưng sao lại đi kết bạn với loại người như Lâm Tuyết Liên, có uẩn khúc gì chăng.
Thấy Lý Tiểu Niên cứ đứng hoài, Hách Liên Mạc Hân cũng thấy tội, người cô không ưa là cô ả Lâm Tuyết Liên kia thôi, chứ cô gái này vốn không liên quan. Hách Liên Mạc Hân Cô là như vậy, ân oán luôn rõ ràng.
"Niên Tiểu Thư, cô ngồi xuống đây đi, đứng hoài không thấy mỏi chân sao? " Hách Liên Mạc Hân vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho Lý Tiểu Niên.
"Hả? Tôi...tôi có thể ngồi sao?" Lý Tiểu Niên ấp úng, e sợ nhìn Hách Liên Mạc Hân mà hỏi.
Hách Liên Mạc Hân buông thìa xuống, cô nhìn Lý Tiểu Niên, châm chọc mà nói:
"Niên Tiểu Thư, cô ngại gì, cô xem, bạn của cô da mặt đúng đủ dày nha, lại có thể tự nhiên ngồi gần chồng của tôi mà không hỏi xem anh ấy có thích hay không?"
"Vậy nên cô cứ ngồi cạnh tôi đi.. Nào nhanh đi."
Lý Tiểu Niên nhìn Hách Liên Mạc Hân, ánh mắt đầy áy náy, con Lâm Tuyết Liên thì không những không biết xấu hổ mà còn ra vẻ đắc ý. Cô ta nghĩ Hách Liên Mạc Hân có lẽ sợ cô ta nên mới không dám làm gì, chỉ dám châm chọc mà thôi.
Ngay khi Lý Tiểu Niên đang định ngồi xuống, thì tiếng quát của Lục Minh Tử Thiên làm cô rụt người lại, lui hẳn ra xa.
"Cút...Lâm Tuyết Liên, cô điếc sao?" Lục Minh Tử Thiên ánh mắt rét lạnh nhìn cô ta mà nói.
"Anh Tử Thiên, em chỉ muốn ngồi ăn chung với anh thôi, cũng không được nữa sao? Hai chúng ta vốn quen thân kia mà. " Lâm Tuyết Liên vẫn cố nài nỉ.
Lục Minh Tử Thiên lúc này điên thật sự, anh nhìn cô ta cười khẩy, rồi nói:
"Haa..muốn ăn chung sao? Được, tôi cho cô toại nguyện."
Dứt lời, Lục Minh Tử Thiên liền đứng lên, không chút do dự, anh cầm luôn nửa tô cháo còn lại dội thẳng lên đầu Lâm Tuyết Liên. Một lần đổ sạch sẽ.
"Ăn đi, cháo của tôi đó, ăn ngon không?" Anh vừa cười lạnh vừa hỏi.
"Aaa...Lục Minh Tử Thiên, anh bị điên sao?" Lâm Tuyết Liên hét rầm lên, cô ta không ngờ anh vậy mà lại không xót xa, thẳng tay dội cháo lên người cô ta. Từ đầu đến cổ, khắp người đều là cháo.
Lý Tiểu Niên khiếp đảm nhìn Lâm Tuyết Liên, cô cúi đầu lia lịa trước mặt Lục Minh Tử Thiên,
Lục Thiếu, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin anh bỏ qua cho tôi, tôi đi trước..
Nói xong, Lý Tiểu Niên chạy mất dạng, không thấy bóng dáng. "Mẹ ơi, chỉ có người ngu mới ở lại đó mà chịu trận thôi."
Hách Liên Mạc Hân nhìn đến một màn kia, cô vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, chỉ tiếc Lý Tiểu Niên kia lại bị anh chồng của cô dọa chạy rồi. Bằng không kết bạn với cô ấy cũng được đó chứ.
Lâm Tuyết Liên một thân nhớp nháp toàn cháo, cô ta đứng không được mà ngồi cũng không xong, vừa xấu hổ vừa căm phẫn, ánh mắt đáng thương nhìn Lục Minh Tử Thiên.
"Anh Tử Thiên, em đáng ghét đến vậy sao? Tại sao chứ? Cô ta có gì tốt hơn em."
Lục Minh Tử Thiên đi vòng qua bên chỗ Hách Liên Mạc Hân, anh quay sang lạnh lùng nhìn Lâm Tuyết Liên rồi hời hợt nói:
"Lâm Tuyết Liên, cô đúng thật khiến tôi chán ghét đến buồn nôn, vợ tôi, cô có thể so sao?"
Nói xong, anh xoa đầu Hách Liên Mạc Hân, giọng đây cưng chiều mà nói,
"Mạc Hân đi thôi, chúng ta đến cô nhi viện, ở đây thật chướng mắt."
"Vâng! " Cô gật đầu rồi đứng lên cùng anh rời đi. Hai người xách theo những phần đồ ăn, đi khỏi nhà hàng, để lại Lâm Tuyết Liên đứng ở đó, bao nhiêu thực khách đều đổ dồn ánh mắt vào cô ta.
Thật đủ mất mặt, không biết giấu mặt vào đâu.
Đám nhân viên của cửa hàng được một phen cười no, cậu chủ của bọn họ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà, dù gì người ta cũng là con gái nha, vậy mà lại chẳng cho cô ta một chút thể diện nào.
"Haizz...cậu chủ nhà họ, đúng là độc đoán quá rồi."
Trên xe. Không khí trầm mặc.
Hách Liên Mạc Hân ngồi suy nghĩ lại chuyện khi nãy, cô không ngờ anh lại làm như vậy, dù sao Lâm Tuyết Liên kia cũng không đáng bị như vậy.
"Tử Thiên à, khi nãy anh sao lại đổ cháo lên người Lâm Tuyết Liên, cô ta cũng không có ý gì mà." Hách Liên Mạc Hân vừa nhìn lén anh vừa hỏi.
Lục Minh Tử Thiên hai tai vẫn nắm vô lăng, anh không nhìn cô, anh chỉ nói ngắn gọn. "Cô ta đáng bị như vậy."
"Ồ, là vậy sao? Sao anh lại vô tình thế, Lâm Tuyết Liên kia cũng chưa làm gì đến anh và em kia mà." Hách Liên Mạc Hân nói tiếp.
Lục Minh Tử Thiên nhìn cô vợ sắp cưới của mình, anh có chút bất lực, "sao cô lại hỏi nhiều thế, không chỉ vậy cô lại còn nói thay cho ả Lâm Tuyết Liên kia. "
Bình sinh anh chúa ghét loại phụ nữ không có tiết tháo như thế, đã vậy, lại còn lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình.
Ban nãy, khi nhìn thấy phản ứng có chút ngốc nghếch của Lý Tiểu Niên, anh liền biết Lâm Tuyết Liên kia chắc chắn đã lợi dụng Lý Tiểu Niên đó không ít.
Vài hôm trước, anh từng nghe Mạc Hân nhà anh nói, Lâm Gia đã phá sản từ trước rồi. Vậy nên, Lâm Tuyết Liên kia thân cận với Thiên kim nhà Lý Gia, mục đích là vì tiền mà thôi.
Mà loại con gái hám tiền như vậy, anh lại càng khinh bỉ căm ghét.
"Tử Thiên, anh sao thế? Anh giận em? " Hách Liên Mạc Hân hua hua tay trước mắt anh.
"Đừng quậy, anh đang lái xe. " Lục Minh Tử Thiên nghiêm túc nhắc nhở.
Nhưng mà Hách Liên Mạc Hân là ai cơ chứ? Bản tính của cô trước giờ luôn ngang ngược. Thích gì thì làm nấy, kể cả việc trêu chọc anh cũng không ngoại lệ.
Cô lay lay tay anh, tiếp tục trêu anh.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh lái xe tắp vào lề. "Cô vợ này của anh, không trừng phạt là không được mà."
"Nhóc con, em muốn anh trừng phạt em đúng không? " Lục Minh Tử Thiên quay sang nhìn Hách Liên Mạc Hân, giọng đầy mờ ám.
Nhìn vào đôi mắt của anh, Hách Liên Mạc Hân liền giật mình, không ổn, cô hình như đã chọc anh thật rồi..
"Anh Tử Thiên...em...."chưa dứt lời, cô liền bị anh đè ra ghế lái, hôn đến mềm người, không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra, anh thì thầm...
"Hách Liên Mạc Hân, em vẫn còn nợ anh đấy? em muốn trả nợ ở đây, hửm?"
A...Hách Liên Mạc Hân lúc này mới bừng tỉnh, xong rồi, đúng là cái chuyện kia, hai người đã bị Âu Dương Phàm phá hỏng, khi đó anh nói buổi tối cô phải trả cho anh..
Cô căn bản tưởng anh quên rồi, vậy mà vẫn chưa quên, "Tử Thiên...đây là trên xe nha..anh tính làm thật luôn sao?" Hách Liên Mạc Hân thầm than trong lòng. Khuôn mặt cô ngây ra, đỏ ửng...
Haha...Lục Minh Tử Thiên nhìn biểu cảm của cô, anh bật cười. Đưa tay khẽ búng trán cô một cái, anh nói:
"Nhóc con, nghĩ cái gì đó...Anh còn chưa đến mức như em nghĩ đâu. Lần này tha cho em, đợi đến tân hôn, anh đòi em cả vốn lẫn lãi luôn..."
Dứt lời, anh ngồi ngay ngắn lại ghế lái, khởi động xe, mặc cho cô gái ngồi cạnh, khuôn mặt hết đỏ lại hồng...."xấu hổ quá, sao anh lại đoán được cái ý nghĩ đen tối kia của cô chứ...?"
"Aaa...Tử Thiên đáng ghét..."cô thầm mắng trong lòng, quay mặt ra cửa kính xe, không dám nhìn anh.
Xe lướt qua từng dãy phố, hướng Cô Nhi Viện An Phước chạy thẳng...rồi mất hút trong dòng xe qua lại trong ngày vọng giáng sinh...