Tang Lễ chính thức bắt đầu.
Vì Tử Thiên và Lâm An đều chết trong hỏa hoạn. Gia đình, người thân trong nhà đều cho rằng cả hai bị lửa đốt đến chỉ còn nắm tro.
Thế là Lục Minh Tử Duệ và A Nguyệt cẩn thận cho người đến nơi đám cháy đã tàn lụi kia, hốt vài nắm tro sạch sẽ, để vào hũ rồi mang đến nghĩa trang an táng.
Tất cả bọn họ đều không ai biết, cả hai người đều vẫn sống sờ sờ, thực chưa có chết. Vậy mà ở chỗ này, cả hai cư nhiên lại bị coi là chết rồi. Còn được cử hành tang lễ.
Lúc này, tiếng khóc đã thôi không còn. Mọi người cùng thành tâm hướng về hai di ảnh, cúi đầu, thành khẩn cầu nguyện cho hai vong linh của hai tràng trai đoản mệnh.
Nghi thức kéo dài nửa giờ, không gian u buồn, cả gian sảnh lớn chỉ có hai tông màu đen trắng.
Số phận con người, sinh tử là chuyện bình thường, nhưng con người ta một khi đối mặt với sự ra đi của người thân, thì không sao kìm chế nổi cảm xúc của bản thân.
Nghi thức kết thúc. Mọi người cùng ra xe, đến nghĩa trang gần nhất để chôn cất tro cốt của hai chàng trai.
....
Nghĩa Trang Sơn Thủy. Quận Đông.
Nơi đây là nghĩa trang rộng lớn nhất ở Hải Thành. Được kiến trúc theo kiểu cổ xưa. Dường như chỗ này là nơi chôn cất của nhưng người của danh gia vọng tộc.
Bước xuống xe, Hách Liêm Mạc Hân ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Nó trong xanh biêng biếc, rõ ràng là tươi đẹp. Nhưng sao trong lòng cô lại u ám đen tối đến vậy.
Anh rõ ràng là ngôi sao chiếu sáng đời cô ở kiếp này, vậy mà ông trời thật biết trêu người, mang anh đến cho cô, rồi lại cướp anh đi khỏi đời cô...
Nước mắt tràn mi, cô một tay bế cậu nhóc, một tay lau vội nước mắt đang trực trào ra. Cô không muốn làm cha mẹ và ông bà nội ngoại buồn phiền vì cô.
Có bao nhiêu đau đớn, buồn tủi, cô sẽ cố gắng mà sống, vì hai đứa con của anh và cô.
Bên trong nghĩa trang, mọi vật đều tĩnh lặng. Hàng trăm ngôi mộ thẳng tắp nằm yên tĩnh, cô tịch. Những cây tùng cổ to lớn, càng làm nơi đây thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Lục Minh Tử Duệ và A Nguyệt ôm hai hũ tro cốt, cùng hai di ảnh của hai con trai họ đặt xuống hai ngôi mộ đã chuẩn bị sẵn, tại phần đất của gia tộc Lục Minh.
Hai ngôi mộ được đặt hai tấm bia.
Một là Lục Minh Tử Thiên.
Hưởng dương 26 tuổi.
Ông bà, Cha mẹ, em gái, vợ và hai con lập mộ.
Hai là Lâm An.
Hưởng Dương 20 tuổi.
Cha mẹ lập mộ.
Sau khi đã xong mọi việc, mọi người lần lượt đặt từng bông hồng trắng trên mộ.
Lúc này, cảm xúc mới thực sự bộc lộ. Tất cả mọi người, trừ khách viếng thăm ra, còn lại là họ hàng thân thích.
Không một người nào thoát được cảm xúc đau đớn mà lại không rơi nước mắt.
"Huhu...Tử Thiên con ơi," Chu Thanh Vũ nức nghẹn...:Con đi rồi, vợ con con phải làm sao? mẹ và cha sống làm sao?...con trai ơi..."
"Mẹ ơi...huhuhu..." Tử Thanh, Tử Yến cũng òa lên khóc theo. Đám Triển Hà cũng lệ rơi đầy mặt khóc thút thít...
Hách Liên Mạc Hân nhìn mọi người khóc. Tim cô nhói lên, theo từng nhịp...Cô đã khóc cạn nước mắt rồi...lúc này, trái tim cô cũng vì đau mà nguội lạnh...
"Phải, phải rồi.. Anh không còn, thì cô sống có ý nghĩa gì. Hiện tại bây giờ, cô sẽ chỉ vì hai con trai mà sống. Mẹ góa, con côi cho đến hết cuộc đời này."
.....
Biệt Thự Âu Gia.
Trong sảnh lớn. Âu Dương Bửu cười thật lớn khi nhìn lên tin tức về tang lễ của Lục Gia.
Ông ta cười đến chảy cả nước mắt, cuối cùng, cuối cùng thì ông ta cũng trả mối hận cho con trai mình.
"Lục Minh Tử Thiên, đồ nhãi ranh, rốt cuộc mày cũng có ngày này. Chết rồi đến tro cốt cũng không còn...dám làm hại con trai tao, còn muốn đấu với tao, mày còn non lắm.."
Lục Thị và Hách Thị, hai tập đoàn nhất nhì Hải Thành này, mất đi người lãnh đạo tài giỏi như Lục Minh Tử Thiên, sớm muộn gì cũng lụi bại và bị ông ta thôn tính mà thôi. Âu Dương Bửu tự suy tính rồi cười lên đắc ý.
Từ ngoài cửa lớn, Âu Dương Nghị đi vào.
"Cha, cha gọi con có việc ạ?" Hắn hỏi.
"Ừ.: Âu Dương Bửu gật đầu. Ông ta tiếp lời. "Ngày mai, con cùng ta đến Lục Gia một chuyến." Quý tử nhà người ta đoản mệnh, chúng ta cũng nên đến thăm cho hợp lẽ phải."
Âu Dương Nghị gật đầu. "Vâng, thưa cha."
Hai người đang nói chuyện, thì từ trong phòng, Âu Dương Phàm được người hầu đẩy ra bằng xe lăn, hai chân của hắn bị tàn phế từ lần đánh hôm đó.
Thật ra, kẻ ra tay ám hại hắn hôm đó, đúng là người của Tiết Phong, nhưng rõ ràng bọn họ chỉ đánh hắn để cảnh cáo. Sau khi bọn đàn em của Tiết Phong đi, thì một nhóm khác lại kéo đến đánh hắn đến tàn phế.
Người chủ mưu sai khiến bọn người kia, không ai khác, chính là Âu Dương Nghị em trai khác mẹ của hắn.
Âu Dương Nghị đã cho người hành hạ Âu Dương Phàm, sau đó đổ hết mọi trách nhiệm lên Lục Minh Tử Thiên, hòng để lão cha già ngu ngốc kia đối phó với Tử Thiên giúp hắn.
Quả là đủ, thâm hiểm, nhưng lại không một ai biết kế hoạch vu oan giá họa này của hắn.
Tính ra, so với chức vị tổng tài Âu Thị với hai tập đoàn Lục Thị, và Hách Thị, thì là quá nhỏ. Âu Dương Nghị rất tham lam, hắn muốn có tất cả quyền lực kinh tế ở Thành Phố này kia.
Cho nên, từ khi Tiết Phong từ chối giúp hắn, hắn đã tự mình lên một kế hoạch, thật khốn nạn, kế hoạch của hắn thế mà lại thành công hoàn mĩ từng bước một như vậy, không một ai phát hiện.
"Cha, ngày mai, con cũng muốn đến đó?" Âu Dương Phàm mở lời.
Thực ra, hắn xin theo cha hắn chủ yếu là muốn xem xem, Hách Liên Mạc Hân kia, đau đớn thế nào, thảm hại ra sao khi bỗng nhiên trở thành góa phụ...
Xem cô còn lên mặt dạy đời hắn được nữa hay không?
Âu Dương Bửu suy nghĩ một lát. Ông ta liền đồng ý. "Được, sáng mai hai con đi cùng ta đến đó vậy."
Cả ba cha con, mỗi kẻ một ý đồ riêng, cả cha lẫn con, kẻ nào kẻ nấy đều có mục đích. Nhưng có một điểm chung duy nhất, đó là bọn họ muốn xem thử, liệu khi Lục Minh Tử Thiên kia chết rồi, thì hai nhà Lục, Hách, sẽ phải làm sao?
Và nhất là, họ cũng muốn biết, cái cảnh mẹ góa, con côi của con dâu Lục Gia nó thảm đến mức nào....