• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Âu Dương Bửu rời đi. Bốn tên thuộc hạ chờ sẵn ở đó để ra tay.

Trên xe, Âu Dương Bửu cười lạnh, "Lục Minh Tử Duệ, có trách thì trách con trai ông không biết điều, đụng đến con trai của tôi. Để nó chết trong hỏa hoạn, đã là ân huệ lớn mà Âu Dương Bửu tôi tặng cho nó rồi."

Từ trước đến nay, Âu Dương Bửu là một kẻ gian xảo, thâm hiểm, lại vô cùng đê tiện. Cho dù là ai, chỉ cần ông ta ghét, thì nhất định sẽ không tha cho người đó.

Ở đất Hải Thành, ông ta chưa từng kiêng dè ai, trừ Lục Gia. Nước sông không phạm nước giếng. Nhưng ba ngày trước, con trai Âu Dương Phàm của ông ta, lại bị dập một trận thê thảm, gần như đã chết. Còn may là hắn vẫn chưa có đi trầu ông bà.

Âu Dương Bửu thấy con bị như thế, ông ta chua xót, phải nói rằng, Âu Dương Phàm kia, ông ta cưng chiều như thế nào. Còn tên Âu Dương Phàm kia, Rõ ràng người ra tay với hắn không phải Tử Thiên, nhưng hắn vì căm hận anh, nên liền nói với cha hắn là anh làm, nói cha hắn phải giết anh để trả hận cho hắn. Quả nhiên cha nào con nấy, tên nào cũng hèn hạ y nhau.

Ban đầu, Âu Dương Bửu do dự, không định ra tay, vì ông ta còn kiêng dè Lục Minh Tử Duệ, gia chủ lớn nhất của Lục Gia. Nhưng sáng hôm nay, ông ta lại bị chính con trai của Lục Minh Tử Duệ, là Lục Minh Tử Thiên thách thức, một người như ông ta, há có thể để một thằng nhãi ranh chửi trên đầu...

Vậy nên, ông ta liền nảy ra kế hoạch bắt vợ anh, ông ta biết nhất định Tử Thiên sẽ đến. Như thế, ông ta sẽ một lưới mà bắt anh, giết anh, mà không để lại vết tích gì.

Quả nhiên, như ông ta đoán, Tử Thiên đã lái xe đuổi theo đến nơi. Đám Lạc Thần cũng xuống theo sau.

Tử Thiên nhìn chiếc xe hơi khi nãy còn đậu ở đó, anh thoáng chốc sầm mặt. "Bọn chúng đâu rồi? Đã đưa vợ anh đi đâu?"

Lâm An đứng cạnh Tử Thiên, nhìn thấy tay anh máu ướt hết một mảng, cậu cả kinh, "thiếu gia, tay của anh."

"Không sao? Tìm Mạc Hân trước." Tử Thiên nói rồi nhanh chóng chạy vào con hẻm tối.

Lạc Thần, Tử Thanh và Triển Hà cùng Lâm An chạy theo sau....

Tất cả năm người, đều không một ai biết còn có một người khác theo sau bọn họ.

Không ai khác, người đó chính là Tiết Phong. Chuyện đến nước này, cũng là do anh, ban đầu anh dự dịnh, cho người đánh tên Âu Dương Phàm kia một trận, để cảnh cáo hắn, anh còn nói cả danh tính của anh cho hắn biết...

Nhưng không ngờ, ba ngày sau, chính là chiều hôm nay, thuộc hạ của anh đưa tin nói rằng, Lão Âu Dương Bửu kia bắt cóc vợ của Tử Thiên, nói là vì Tử Thiên đã đụng đến con trai ông ta.

Anh không ngờ, tên Âu Dương Phàm kia lại nói dối trắng trợn như vậy, khiến lão già kia xuống tay với Lục Thiếu. Buổi tối, anh một mình cũng ra công viên tản bộ, ngay lúc đó, anh nhìn thấy Tử Thiên bộ dạng gấp gáp lên xe phóng đi, không chần chừ anh cũng lên xe và đuổi theo tới nơi này...

Anh không dám lộ diện, vì sợ Tử Thiên sẽ trở mặt với anh....

Đám người Tử Thiên chạy sâu vào bên trong, bọn họ thấy rõ ràng là nơi này tối hơn ở ngoài, khi đến căn nhà bỏ hoang kia, mùi xăng nồng nặc ập vào mũi từng người.

Tử Thiên nhìn xung quanh, không có người, không lẽ...anh chạy thẳng đến trước cửa, bị khóa rồi, làm sao đây, anh đập cửa, gọi lớn....

"Mạc Hân, Mạc Hân, em có ở bên trong không? Mạc Hân..." không một ai trả lời..

Mồ hôi vã ra như tắm, Tử Thiên gần như hoảng loạng. Bên ngoài sân..

"Ghê quá," Lạc Thần muốn nôn. Bản thân anh vốn yếu ớt, nên nơi như vầy, anh sao có thể chịu được...

"Lạc Thần, anh không sao chứ?" Tử Thang lo lắng hỏi.

"Anh không sao." Anh cố nói. Mặt rõ ràng tái mét.

Triển Hà và Lâm An thì khỏi nói. Cả hai người đều là con nhà võ, cha xuất thân là ám vệ nên cảnh giác tuyệt đối là chuyện bình thường.

Lâm An lên tiếng, "Chị Hà, có mờ ám ở đây?"

"Ừ!"

Triển Hà đứng nép vào Lâm An, tay cô khẽ chạm vào khẩu súng nơi túi quần...cô nói,

"Lâm An em bảo vệ Thiếu gia đi." Lâm An nghe lời, cậu đi thật nhanh đến chỗ Tử Thiên, nhưng là chưa được nửa đoạn..

Đoàng!! Viên đạn từ hướng lùm cây um tùm bay tới sượt qua đầu cậu...

"Lâm An cẩn thận!" Triển Hà hét lên, cô rút súng hướng về lùm cây kia bắn liên tiếp hai phát súng chỉ nghe, Á...một tiếng...rồi im bặt.

Tử Thiên ở cửa, Lạc Thần và Tử Thanh ngay sân đều kinh hãi.

"Triển Hà có chuyện gì?" Tử Thanh hỏi.

"Tiểu Thư chúng ta bị tập kích." Triển Hà vừa nói vừa chĩa họng súng theo hướng xung quanh...

Cả bọn năm người họ, chỉ có cô là có súng..bản thân là vệ sĩ, cô đương nhiên phải thủ.

"Triển Hà, đem súng phá ổ khóa này mau lên. Mạc Hân đang ở bên trong." Tử Thiên gọi lớn.

Thấy xung quanh yên tĩnh lại, cả năm người mới lui vào trong, gần chỗ Tử Thiên đứng. Triển Hà nhanh chóng phá ổ khóa.

Nhưng chưa kịp làm, thì ba tên thuộc hạ còn lại lao ra, chĩa ba họng súng đen ngòm vào bọn họ.

Tử Thiên vừa nhìn đến ba tên kia, anh liền sôi máu, quả nhiên là ông ta, "Âu Dương Bửu ta quả là đã ra tay, lão già khốn kiếp."

Một tên ở giữa lên tiếng, "Lục Minh Thiếu gia, có trách thì trách mày ngu ngốc, đắc tội với ông chủ thế nên ba anh em tao đành tiễn mày về tây thiên. Vợ mày, và bọn nó đều sẽ theo mày cho có bạn có bè." Hắn chỉ vào từng người trong bọn họ mà nói.

Tử Thiên cười khẩy, lạnh lẽo nói, "chỉ bằng ba đứa mày, nằm mơ sao?"

Tên kia cười lớn, hắn nói, "Không, không, không, Lục Thiếu, ba anh em tao, đương nhiên đánh không lại mày, nhưng là cái này thì có thể đấy,"

Nói rồi hắn giơ cao chiếc bật lửa tự động ( Hộp Quẹt) trên tay mà nói.

"Anh Thiên, bọn chúng muốn thiêu sống chúng ta." Tử Thanh nhìn anh trai mình nói.

Tử Thiên nhìn ngọn lửa trên chiếc bật lửa kia, anh nghiến răng, thật khốn nạn. Rõ ràng bọn họ đang ở thế bị động.

Làm sao đây? Lạc Thần quay sang nhìn Tử Thiên. Anh thật hận bản thân mình, chẳng được tích sự gì, giờ phút này trơ mắt ra mà nhìn bạn thân mình gặp chuyện, nhưng lại không thể giúp.

Triển Hà băn khoăn, "cái ổ khóa kia nếu không bắn vỡ, thì không thể cứu thiếu phu nhân, còn nếu bắn ba tên kia, lỡ tên đại ca kia ném chiếc bật lửa kia vào, xăng bén lửa, thiếu phu nhân cũng không được cứu..."

Do dự một lúc, Cô thì thầm vao tai Lâm An cái gì đó. Rồi nhanh như cắt chĩa súng vào phía sau ổ khóa.

""Đoàng!! Đoàng!!"" Ổ khóa vỡ nát.

Tiếp tục, Triển Hà xoay người bắn liên tiếp bốn phát đạn về phía ba tên kia, hai tên trúng đạn xuyên giữa mi tâm, chết tức thì..

Tên cầm đầu còn lại, chỉ trúng vào vai, hắn không phải dạng cùi bắp, lập tức nổ súng bắn về phía đám Tử Thiên hai phát, đồng thời ném mạnh chiếc bật lửa về phía ngôi nhà, trước khi bị Triển Hà cho hắn ăn thêm một viên đạn nữa kết thúc cuộc sống. Vừa chạm xuống đất, lửa bắt xăng, bùng cháy lớn...

"Lạc Thần! Lạc Thần! Anh sao rồi.." Tử Thanh òa khóc gọi anh.

Thì ra ngay khi hai giơ súng về phía họ, Lạc Thần không biết làm gì ngoài việc kéo ngược Tử Thanh vào sau anh, xoay lưng ra chắn trước cả năm người, thế nên, cả hai phát đạn kia, anh lãnh trọn.

" Lạc Thần, cái tên ngốc này?" Tử Thiên hét lên.

Triển Hà và Lâm An cùng kêu lên. Lạc Thiếu Gia, anh trúng đạn rồi...

Lạc Thần nằm trong lòng Tử Thanh, anh yếu ớt nhìn Tử Thiên, nói.

"Thiên, mau cứu vợ cậu, lửa cháy lớn rồi, đừng lo cho tôi..nhanh đi..."

Sực nhớ đến vợ mình còn bên trong, Tử Thiên vụt đứng lên, ra lệnh.

"Tử Thanh, mang cậu ấy đến bệnh viện. Nhanh đi! Lâm An đi theo con bé đi."

Đoạn anh đạp cửa xông thẳng vào trong. Triển Hà cũng chạy theo vào.

Nhìn theo bóng dáng anh trai, Tử Thanh đau đớn, cô không ngờ, cái bóng lưng kia là lần cuối cô nhìn thấy...

Lúc này, Lâm An nói, "Tiểu Thư, mau đi thôi. Không thì không kịp."

Lâm An rất muốn ở lại nhưng là Thiếu gia đã nói như thế, cậu đành bất lực mà nghe theo.

"Lâm An, cậu ở lại giúp anh Thiên đi. Tôi tự mang anh ấy đi được." Tử Thanh lau đi nước mắt mà đáp.

"Chuyện này, tiểu thư à..tôi.." Lâm An do dự.

"Nhanh đi. Đây là lệnh." Cô gằn lên.

Lâm An đành chạy vào theo. "Thật làm khó cậu mà. Cả cô chủ lẫn cậu chủ đều ép thế này, thì Lâm An tôi biết làm thế nào?"

Tử Thanh nhìn Lạc Thần, cô dùng hết sức nâng anh dậy. Kéo anh lên lưng mình, cõng anh đi nhanh khỏi ngôi nhà, đang nằm trong biển lửa, nước mắt chảy xuống, cô cắn răng..

"Mọi người, nhất định phải bình an nhé!"

Đến nửa sân, cô ngoái cổ lại, nước mắt lại chảy xuống. Nhìn một lát rồi xoay người mang Lạc Thần đi.

"Tử Thanh mau để anh xuống, anh đi được." Lạc Thần thều thào nói.

"Không? Em không cho anh xuống." Cô hét lên.

"Đồ ngốc này," anh thở yếu ớt, mặc kệ cô, anh đau lắm, chỉ muốn ngủ, hai vết đạn sau lưng không ngừng tứa máu.... đau đến tận xương tủy.

"Tử Thanh, anh muốn ngủ.."

Cô gọi anh, anh mở mắt, rồi cố nói tiếp...

" Tử Thanh! Em biết không, anh rốt cuộc cũng bảo vệ được em, bảo vệ được mọi người rồi đó.. Anh không có vô dụng đúng không?"

"Anh đừng nói nữa...Huhuhu..."

Tử Thanh khóc nức, cô cõng anh chạy thật nhanh ra xe của Lạc Thần.. để anh ngồi vào trong xe, cô lái xe, rời khỏi nơi đó với tốc độ nhanh nhất có thể....

Đơn giản cô không muốn anh chết, không, là cô cần anh, cô đã yêu anh rồi...

Phía sau họ, khoảng không nơi căn nhà hoang rực sáng vì lửa...một màu đỏ rực hết một góc trời của Hải Thành.

Tử Thanh vừa lái xe, vừa khóc, mắt cô nhòe đi, "Anh trai cô, chị dâu cô còn có hai người ám vệ, họ cũng coi như là người thân của cô, họ sẽ thoát khỏi biển lửa khủng khiếp kia sao?.."

Tử Thanh không dám nghĩ tiếp...

Bọn họ còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì sinh ly tử biệt liền xô tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK