Một cô gái xinh đẹp diện quần da bó sát người, áo crop top da màu đen cá tính, cổ áo sâu lộ ra gần nửa đôi gò bồng đảo ngồn ngộn trắng ngần, tóc màu vàng đồng uốn kiểu mì ý xoã ngang vai trông rất có sức sống.
Tới chỗ quầy lễ tân, cô tháo mắt kiếng xuống, cười tươi tắn với cô lễ tân.
"Chào cô, phiền cô chuyển lời với Trọng Tuấn, có người tên Phí Thiên Kiều muốn gặp anh ấy."
"Dạ phiền cô chờ một chút."
Lễ tân bấm điện thoại kết nối với phòng làm việc của Trọng Tuấn thông báo tình huống, nhận được câu trả lời thì cô gác máy, sau đó mỉm cười thân thiện với Phí Thiên Kiều.
"Dạ phòng giám đốc ở tầng năm, phòng tổng thống. Để tôi đưa cô Phí lên nhé!"
"Không phiền cô, tôi sẽ tự mình đi lên. Cảm ơn cô nhé!"
Phí Thiên Kiều cảm ơn lễ cảm ơn lễ tân sau đó xách túi LV uyển chuyển đi đến hướng thang máy, trực tiếp bấm nút lên tầng năm.
Một vài nhân viên nhà hàng chạy đến chỗ lễ tân to nhỏ, ai cũng tò mò cô gái xinh đẹp kia có quan hệ gì với Trọng Tuấn.
"Không lẽ đó là người yêu của giám đốc sao? Cô ấy xinh thật."
"Đâu chỉ xinh, rất là quyến rũ đó."
"Nếu đó là người yêu giám đốc thật thì tôi hết cơ hội rồi, hu hu."
Một đám nhân viên nữ cảm thán kêu gào vì Giám đốc đẹp trai, tốt bụng lại ga lăng của bọn họ là chậu đã có hoa, giấc mơ được lâm hạnh của bọn họ đã sụp đổ.
Trong phòng làm việc của Trọng Tuấn, anh vừa tắt điện thoại của Thiên Minh. Cậu bạn thân vốn định đi từ hôn, ai ngờ trúng luôn tiếng sét ái tình với cô vợ lần đầu gặp mặt, bây giờ bắt anh trong vòng bốn tiếng phải sắp xếp một phòng VIP lãng mạn, để cậu ta hẹn hò, theo đuổi vợ chưa cưới.
Dặn dò qua với quản lí nhà hàng xong thì lễ tân báo có Phí Thiên Kiều muốn gặp làm anh vô cùng kinh ngạc, có chút kích động.
Phí Thiên Kiều là đàn em khoá dưới của Trọng Tuấn và Thiên Minh lúc còn học ở Mỹ. Cô cũng là thiên kiêu chi nữ của gia tộc, là việt kiều Mỹ, từ nhỏ đến lớn chưa hề về nước. Lúc còn ở Mỹ bọn họ cũng thường xuyên gặp gỡ do tham gia các buổi ngoại khóa của trường học, Trọng Tuấn tương tư cô nàng này, luôn ưu ái chiếu cố cô nhưng cô ấy lại đem lòng si mê Thiên Minh, khổ nỗi Thiên Minh cứ như khúc gỗ biết đi, không chút đoái hoài đến Phí Thiên Kiều làm cho cô chịu nhiều ấm ức. Cứ ngỡ Thiên Minh sẽ không động lòng với ai thì ai ngờ tình yêu đến bất ngờ không báo trước. Thiên Minh với cùng tò mò về cô gái lây đọng được trái tim già cõi của cậu bạn thân.
Cốc...cốc..cốc...
Biết người gõ cửa là Phí Thiên Kiều, Trọng Tuấn rời khỏi bàn làm việc bước đến định mở cửa, ai ngờ vừa kéo cửa ra thì một thân ảnh kiều diễm ngã nhào vào anh. Phí Thiên Kiều không nghĩ anh sẽ ra mở cửa, cô gõ cửa thông báo xong thì trực tiếp mở cửa đi vào, trùng hợp cửa bị bên trong mở ra khiến cô mắt đà chúi về phía trước đâm sầm vào người Trọng Tuấn.
Nhìn thân ảnh gợi cảm quen thuộc đang ở trong ngực mình, hai bầu ngực trắng sữa ép vào ngực mình khiến anh bỏng mắt, cả hai duy trì tư thế đó một lúc thì tách nhau ra, Phí Thiên Kiều ngượng ngùng nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh.
"Thiên Kiều, em về nước khi nào vậy? Sao không điện anh đi đón? Em làm anh hơi bất ngờ đó nha!"
Phí Thiên Kiều giương ánh mắt xinh đẹp động lòng người nhìn anh, mỉm cười, nụ cười xán lạn như hướng dương nở rộ mà anh ngày đem tương tư mong nhớ.
"Em mới vừa xuống máy bay, biết anh giờ làm ông chủ lớn nên em đến xin ở ké, có được không?"
"Người đẹp đã mở miệng, anh dám từ chối sao?" Trọng Tuấn hào sảng nhận lời ngay.
"Lần này em về nước là để tìm Thiên Minh à? Cậu ấy....."
Lời của Trọng Tuấn còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại, không nghĩ tới Phí Thiên Kiều lại hôn anh, là hôn môi đó, dù không quá sâu nhưng cũng khiến anh đơ người một lúc lâu.
"Thiên Kiều, em như vậy là....?"
Phí Thiên Kiều rời khỏi bờ môi của anh, mặt lúc này hơi phím hồng, nhìn anh khẽ lên tiếng:" Em về là để tìm anh, từ lúc anh trở về nước, em cảm giác được bản thân mình hình như đã đánh mất đi một cái gì đó rất quan trọng, lúc nào em cũng không ngừng nhớ về anh, nhớ về những gì anh đã dành cho em. Em chợt phát hiện người mà trong lòng em tâm tâm niệm niệm nhớ mãi không quên không phải là Thiên Minh, mà là anh, Trọng Tuấn!"
Ánh mắt cô nhìn Trọng Tuấn khiến cho tâm tư anh không khỏi xao động, cảm xúc chôn giấu trong lòng cứ như thế bị lôi ra, anh không ngờ được rằng Phí Thiên Kiều vậy mà lại chạy về tới đây tìm anh như thế, cô con nói cô nhớ anh, anh vừa bất ngờ lại vừa vui sướng.
"Em nói thật chứ, em là vì anh nên mới về đây? Chứ không phải là vì Thiên Minh?"
Phí Thiên kiều mỉm cười gật đầu:" Là vì anh."
Trọng Tuấn lúc này không ngăn được tình cảm của mình, gắt gao ôm lấy cô, cuối người hôn xuống đôi môi mộng đỏ của cô, hôn triền miên không dứt, anh cứ có cảm giác không chân thật, Phí Thiên Kiều cũng không ngài ngùng mà đáp trả anh, hai tay ôm lấy anh, triền miên hôn không dứt.
Càng hôn càng kích thích, đôi tay Trọng Tuấn bắt đầu hư hỏng thăm dò cơ thể Phí Thiên Kiều, đưa tay sờ nắn bộ ngực vĩ đại của cô, cô không cản, thẩm chí tạo cơ hội cho anh xoa bóp thuận tiện hơn. Trọng Tuấn bị kích thích, hạ thân biểu tình mảnh liệt, gắt gao ôm lấy cô mở cửa tiến vào một gian phòng nhỏ bên trong, đây là phòng nghỉ của anh, mọi thứ đén quá bất ngờ, anh sợ tỉnh mộng sẽ không còn, vậy nên phải tranh thủ tận hưởng niềm vui cái đã.