• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vận động hai lần Nhã Lam thật sự rất mệt, cô chìm vào giấc ngủ sâu, Thiên Minh mỉm cười dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ ngốc nghếch của mình thật lâu, sau đó cuối người hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới xuống giường vào toilet tắm rửa.

Vừa tắm xong đi ra thì Thiên Minh nghe điện thoại của mình run, bước đến thấy là Trọng tuấn thì bấm nghe.

"Alo!"

"Cậu đang ở đâu đấy?"

"Ở nhà với vợ."

"Gớm! Vợ chồng son thắm thiết quá nhỉ? Dưới ông có quán bar nào OK không? Bọn tôi đang trên đường xuống."

Thiên Minh nhíu mày, khi không lũ quỷ này xuống đây làm gì? Seven có lẽ là muốn gặp Thủy Tiên đi, còn Trọng Tuấn cũng ham vui chạy xuống luôn sao.

"Xuống đây làm gì?"

Bên kia Trọng Tuấn nghe câu hỏi trống không thì nổi cáu:" Nè nè, bọn tôi là nhớ cậu nên xuống thăm mà cậu thái độ vậy đó hả?"

Thiên Minh tay đỡ trán, thật là hết cách với tên này. Anh cho địa chỉ quán bar nổi tiếng nhất Cần Thơ rồi hẹn nhau 7h tối gặp.

Trọng Tuấn lém lỉnh căn dặn:" Nhớ dẫn vợ cậu theo luôn nhé! Bạn gái tôi có quà cưới dành cho hai người đó."

"Bạn gái? Này lại là em nào trong nhà hàng của cậu sao?"

"Tào lao quá! Tối gặp cậu sẽ biết thôi. Cậu đừng có quá ngạc nhiên là được."

Nói xong thì Trọng Tuấn tắt máy. Thiên Minh cũng không thèm quan tâm. Anh đi xuống lầu định kiếm gì ăn thì đúng lúc thấy Thu Phương và bà Thanh nắm tay nhau đi vào cười nói vui vẻ.

"Mẹ sao lại đi với Thu Phương vậy? Không phải nói hôm nay đi mua sắm cùng bạn của mẹ sao?"

Thu Phương mỗi lần thấy Thiên Minh là mỗi lần mặt đỏ tim đập. Bộ dáng hôm nay của anh y hệt lúc mới về nước cô bắt gặp lần đầu tiên, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có thêm một chút mị lực, có lẽ là sự cuốn hút của người đàn ông mới lấy vợ đi.

"Em chào anh Minh, nay anh không đến công ty sao ạ?"

Thu Phương rõ ràng biết hôm nay Thiên Minh ở nhà nên mới gọi điện cho bà Thanh hỏi bà đang ở đâu rồi cố ý đi ngang để chở bà về, nhưng cô vẫn tỏ thái độ như tất cả chỉ là trùng hợp.

Vì để gặp người tình trong mộng, Thu Phương chuẩn bị vẻ ngoài vô cùng gợi cảm, áo T-shirts crop top bằng von ôm bầu ngực trắng tuyết, khoe trọn vòng eo con kiến, chân váy ngắn xếp li màu trắng, tóc uốn lọn thả ngang lưng trong vô cùng có sức sống lại quyến rũ động lòng người.

Bản thân Thiên Minh là người yêu cái đẹp, lại là doanh nhân thành đạt, vẻ bề ngoài hết sức quan trọng, nhưng không hiểu sao anh lại nhìn trúng một cô vợ không có gu thẩm mỹ như Thúy Liễu chứ? Thời đại nào rồi mà còn kín cổng cao tường, bộ cô ta không biết tính cách của người đàn ông bên cạnh mình sao?

"Công việc thì làm đến bao giờ mới hết hả em? Cuối tuần thì tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi. Mà đây là trang phục em mới thiết kế sao, nhìn rất trendy nha." Thiên Minh không tiếc lời mà khen ngợi Thu Phương.

Anh đối với Thu Phương rất thưởng thức, cô là nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng ở trong nước cũng rất xinh đẹp, quyến rũ và hiểu lòng người. Nhưng tình cảm anh dành cho cô lại chỉ dừng lại ở tình anh em không hơn không kém.

Thu Phương được anh khen thì vui vẻ không thôi, cô vẫn luôn rất tự tin về tài năng và những tác phẩm của mình.

"Cũng là anh có mắt thẩm mỹ tốt."

Bà Thanh ngồi nhìn hai cô cậu trò chuyện tâm đầu ý hợp mà tiếc nuối cho một cuộc tình chưa kịp nở đã vội tàn luôn. Tất cả cũng là do cô con dâu vô tích sự kia, càng nhìn càng không thấy thuận mắt.

Bà chờ hai người xông câu chuyện rồi mới lên tiếng:" Đúng là mẹ đi mua sắm với mấy bà bạn, sẵn gặp Thu Phương cũng đi ngang đó nên con bé chở mẹ về luôn.

"Anh cảm ơn em nhé!"

"Trời đất, giữa anh em mình mà anh khách sáo gì chứ. Chị Liễu đâu rồi hả anh?"

"À! Cô ấy hơi mệt nên nghỉ ngơi trên phòng." Nhắc tới vợ đôi mắt Thiên Minh bỗng chốc hoá dịu dàng.

Thu Phương gượng cười cố che giấu lòng đố kị nơi đáy mắt.

Bà Thanh ghét bỏ đứng dậy:" Suốt ngày ở nhà ở không chứ có làm gì đâu mà cũng mệt lên mệt xuống."

"Mẹ nói gì kì vậy? Liễu là vợ của con, mẹ nghĩ cô ấy cần phải làm gì? Con cần cô ấy nuôi sao?" Thiên Minh không hài lòng với thái độ của mẹ mình.

"Mẹ không nói với con nữa, con ở đó tiếp chuyện với Thu Phương đi, mẹ mệt rồi muốn lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi một lát."

Bà Thanh xách túi đi về hướng cầu thang. Lúc đi ngang qua Thu Phương còn không quên nháy mắt ra hiệu với cô.

Thu Phương thấy Thiên Minh không vui thì ăn ủi:" Anh Minh đừng buồn bác, tại thời gian bác tiếp xúc với chị Liễu không nhiều nên chưa hiểu về chị thôi. Anh nên cho bác thêm thời gian. Em tin sẽ có một ngày bác sẽ có cách nhìn khác về chị mà."

Thiên Minh ngồi xuống uống một ngụm nước, cười khổ sở:" Anh cũng hi vọng sẽ có ngày đó."

Thu Phương chuyển chủ đề:" Lúc nãy đi siêu thị em có mua một ít trái cây, để em vào bếp gọt cho mọi người ăn."

"Phiền em quá! Tới chơi là được rồi, còn mua chi cho tốn kém."

"Đã nói là không được khách sáo với em rồi mà."

Cô nói xong thì cầm bịch trái cây đứng dậy nhưng lại cố ý làm rơi một quả táo xuống đất trước mặt Thiên Minh. Cô và Thiên Minh đều không hẹn mà cuối người xuống nhặt táo, cô tình tay hai người cùng lúc chạm vào nhau, Thu Phương ngước lên thì lại một lần nữa vô tình chạm môi mình vào môi mỏng của anh, Thiên Minh cũng ngoài ý muốn ngồi im bất động.

Khung cảnh gượng gạo này khiến người ta nhìn vào không khỏi hiểu lầm. Ai mới thoạt nhìn sẽ thấy nam thanh niên đang cố ý cuối xuống hôn môi cô gái. Mà không may người duy nhất nhìn thấy lại là Nhã Lam.

Cô lúc nãy đúng là có ngủ một xíu nhưng nghe tiếng ồn ào ở dưới lầu nên đã tỉnh dậy, vệ sinh qua rồi mặc quần áo định đi xuống nhưng vừa mở cửa thì không may bắt gặp đúng cảnh Thiên Minh và Thu Phương hôn nhau, cô bắt gặp ánh mắt Thu Phương đang nhìn lên phía mình, sau đó cố tình hôn anh thật sâu nhưng đáng giận hơn là Thiên Minh lại để yên như vậy mà không phản kháng gì cả.

Nhã Lam tức giận bỏ đi trở vào phòng trong ánh mắt đắc thắng của Thu Phương, mà Thiên Minh vì quay lưng về phía cô nên hoàn toàn không hay biết gì.

Thật ra không phải anh không phản kháng mà giây phút ấy Thu Phương cố tình kéo tay anh lại làm anh không kịp phản ứng mà thuận thế nghiêng tới hướng cô nên mới có nụ hôn bất đắc dĩ vài giây đó. Mặc dù ngay sau đó anh đã đứng dậy và tỏ thái độ khó chịu với Thu Phương nhưng đã muộn màng vì vợ anh hoàn toàn không nhìn thấy cảnh này.

Thu Phương biết giờ phút này không nên dây dưa với anh, hơn nữa ý đồ đã đạt được nên cô xin lỗi anh vài câu rồi ra về thẳng.

Mà Thiên Minh nhìn xung quanh thấy không có ai thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu để người trong nhà thấy rồi nói nhăng nói cuội tới tại vợ anh thì lại rắc rối. Về sau phải giữ khoảng cách với Thu Phương mới được.

Anh uống một ly nước nữa rồi xoay người đi lên phòng, anh muốn rủ vợ tối nay đi cùng anh tới gặp Trọng Tuấn và Seven, cũng là muốn đưa cô ra ngoài thấy đổi không khí, vợ anh trước giờ ít được đi tới những nơi như vậy, mà bây giờ đã là vợ của anh rồi, những buổi tiệc xã giao sau này rất nhiều, cô phải làm quen dần mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK