Nhìn Nhã Lam bây giờ sống tốt bao nhiêu thì Thúy Liễu càng căm thù cô bấy nhiêu, cô thề phải lấy lại tất cả.
“Em chào chị Liễu, lâu quá không gặp.” Nhã Lam e dè cuối đầu chào Thúy Liễu. Dù cho bây giờ cô có là phu nhân chủ tịch đi nữa nhưng mỗi khi đối mặt với người chị họ này thì Nhã Lam vẫn có chút sợ sệt, có lẽ đó là do từ nhỏ đến lớn bị Thúy Liễu bắt nạt đã thành thói quen.
Thúy Liễu vừa thấy cô đã bắt đầu hạch sách.
“Sao hả? Cướp thân phận của tao để trở thành con dâu nhà tài phiệt, bây giờ nhìn mày đúng là khác xưa nhiều nhỉ, không còn là con ở suốt ngày dọn dẹp nấu cơm rồi.”
“Chị Liễu, sao chị nói vậy? Rõ ràng chị biết em không cố ý mà, là chính chị và bác…”
“Chát!!!” Nhã Lam chưa nói hết câu thì Thúy Liễu đã đứng dậy tát một cái thật kêu vào má phải, ngăn không cho cô nói tròn câu.
“Mày câm miệng cho tao, mày còn dám nói là do tao sao? Ngay từ đầu rõ ràng tao không hề biết mặt vị hôn phu của mình đã bị đưa đi tới tận Phú Quốc chịu khổ chịu cực, mày biết anh Thiên Minh vừa đẹp trai lại giàu có nên mới nguyện ý cướp thân phận của tao để được gả đi chứ gì? Mày đừng nói với tao là mày bị ép buộc, rõ ràng mày có thể từ chối nhưng vẫn tham lam, cố tình bò lên giường anh Thiên Minh câu dẫn anh ấy, bắt ép anh ấy phải cưới màu đúng không? Đúng là cái đồ trơ trẽn mà.”
Thúy Liễu thâm độc mắng chửi một hơi, câu nào cũng là đòn chí mạng buộc tội Nhã Lam.
Nhã Lam bản tính hiền lành không biết âm mưu thâm độc của Thúy Liễu, một phần vì những gì Thúy Liễu nói căn bản đều là sự thật, rõ ràng là cô biết trước sẽ có ngày này nhưng vẫn tham lam, là cô tự làm tự chịu, biết trách ai bây giờ.
“Em xin lỗi chị, bây giờ chị muốn em phải làm sao?”
“Ha ha, mày hỏi tao à? Cái tao muốn mày có làm được không? Tao muốn mày trả anh Thiên Minh bên ngoài đẹp trai bên trong nhìu tiền lại cho tao, mày có làm được không?”
“Em…cái này…” Nhã Lam run sợ khiếp đảm nhìn Thúy Liễu. Chị ta bây giờ là muốn giành lấy Thiên Minh của cô sao?
Thấy Nhã Lam im lặng, Thúy Liễu nhếch môi cười, khinh bỉ:" Sao hả, không muốn sao? Cũng đúng, từ chim sẻ khó khăn lắm mới biến thành phượng hoàng, nỡ lòng nào buông tay chứ!"
Nhã Lam vẫn im lặng cuối đầu, không nói gì cả. Lòng cô đau đớn khôn nguôi, dẫu biết làm chuyện xấu thì sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng nó đến nhanh quá khiến cho cô không thể chấp nhận được.
“Thôi bỏ đi, tao suy cho cùng cũng không phải người xấu xa gì, dù màu làm chuyện có lỗi với tao nhưng dù sao mày với tạo cũng sống chung từ nhỏ, mày cũng gọi tao một tiếng chị Liễu, tao sẽ không vạch trần chuyện giàn dối của mày.”
Nhã Lam có chút kinh ngạc nhìn Thúy Liễu. Chị ta dễ dàng buông tha như vậy sao? Đây không phải tính cách của chị ta.
“Nhưng tao có một điều kiện. Chỉ cần mỗi tháng mày đưa tao 50 triệu, thì bí mật này sẽ được chôn cất mãi mãi, còn bằng không…đừng trách vì sao biển xanh lại mặn.”
Nhã Lam thật sự chấn kinh.
“Chị Liễu à… em không có số tiền lớn như thế đâu. Hôm nay đưa cho chị 50 triệu đã là số tiền lớn mà em có rồi.”
“Chậc chậc…nếu như truyền thông mà biết sự thật về cô con dâu này thì sao nhỉ? Phụ nhân chủ tịch tập đoàn hoàn cầu là giả mạo. Cổ phiếu sẽ liên tục rớt giá, ông Khiêm sẽ sốc khi phát hiện cô con dâu hiền ngoan thục đức chỉ là kẻ lừa gạt. Tới lúc đó để xem anh chồng soái ca có còn đủ thời gian để bảo vệ cô hay không?” Thúy Liễu không nặng không nhẹ bâng quơ thả câu đánh trúng điểm chí mạng của Nhã Lam.
Nhã Lam bây giờ mới nhận ra bản chất quan trọng của chuyện này. Đã đâm lao thù phải theo lao, cô không thể vì tội lỗi của mình mà làm ảnh hưởng đến cả gia đình Thiên Minh được.
Suy ngẫm một hồi, Nhã Lam cắn răng đồng ý với đề nghị của Thúy Liễu. Cô biết người chị họ này cũng chỉ thích tiền, sống sung sướng là được. Vậy thì chỉ còn cách dùng tiền để bịt miệng cô ta vậy.
“Mong chị nói lời giữ lấy lời.”
“Yên tâm, chỉ cần mày đáp ứng yêu cầu của tao, tao cũng không dại gì bỏ qua con rùa vàng này được.”
Nhã Lam nhìn xung quanh một hồi, không phát hiện có gì bất thường thì ấy từ trong túi ra một sấp tiền để lên bàn.
“Đây là năm mươi triệu, chị tìm một công việc gì đó đàng hoàng để làm đi. Rảnh rỗi thì về Sài Gòn thăm cô, cô nhớ chị lắm đó.”
“Chuyện của tao không tới lượt mày xía vào, lo cho tốt chuyện của mình đi.”
Thúy Liễu cầm cọc tiền còn nóng hổi trên tay mà phấn khích, đúng là ông trời cũng giúp mình.
Nhã Lam cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, cô lắc đầu đứng dậy rời đi. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ qua đi không ngờ lại thế này.
Đúng là quả báo mà.
Sau khi xác nhận Nhã Lam đã lên xe rời đi, Thúy Liễu nhếch môi cười âm hiểm, đưa tay xuống gầm bàn lấy ra một con chíp nhỏ, đó là một máy ghi âm, sau đó đội mũ lưỡi trai lên, đi ra khỏi quán cafe, leo lên một chiếc xe hơi cách đó không xa.
“Đây là thứ cô cần.”
“Tốt lắm. Số tiền đó coi như là phần thưởng của cô, tạm thời tránh mặt, khi nào cần tôi sẽ liên lạc. Nhớ kĩ không được xuất hiện khi tôi chưa cho phép, rõ chưa?”
“Tôi biết rồi. Tôi đi đây.”
Thúy Liễu không phí lời liền rời đi. Phí Thiên Kiều nhìn máy ghi âm mà cười đắc chí. Bây giờ đến lúc thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch đến gần Thiên Minh của cô.
Mở điện thoại bấm số gọi cho Trọng Tuấn.
“Alo, tối nay có bận không, qua chỗ em nhé! Ừ, người ta nhớ anh rồi.”