Hôm nay là ngày nghỉ nhưng so với ngày thường còn bận rộn hơn, mà tất cả đều do tên nhóc hỗn đản Seven mà ra.
Buổi sáng hiếm hoi không phải đi làm, cô dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, sau đó đi chợ mua nguyên liệu về nấu lẩu tự thưởng thức, bản thân Thủy Tiên rất thích nấu ăn nhưng do công việc bận rộn nên ít có thời gian rãnh.
Gia đình cô không giàu có nhưng cũng thuộc diện đủ ăn đủ mặc, tiền cô đi làm kiếm được đều không cần phụ mẹ nên cũng để dành được một ít.
Ba cô mất sớm, từ lúc mẹ đi thêm bước nữa vào hai năm trước thì cô dọn ra ngoài ở riêng để mẹ và dượng không phải ngượng ngùng.
Thủy Tiên nhờ bạn học cũ của mình hiện đang làm bên bất động sản tìm hộ một căn nhà phố một trệt một lầu, hai phòng ngủ, toilet riêng cũng khá xinh xắn nhưng giá không quá đắt đỏ. Cô vô cùng thích ngôi nhà này nên vừa thấy là mua liền không suy nghĩ.
Căn biệt thự mà Thiên Minh sắp mua cũng là bạn cô nhờ giới thiệu, nhà rộng lại có thêm khuôn viên quanh nhà có thể trồng cây nuôi cá, vừa hiện đại lại vừa hoang sơ, ai nhìn qua là thích ngay nhưng giá của nó vô cùng cao.
Lúc trước Thiên Minh nói ko muốn mua vì Nhã Lam muốn sống chung ba mẹ anh nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại quay xe đột ngột như thế, cô phải nhắn tin cho nhỏ bạn thân để nó soạn thủ tục giấy tờ sẵn, ngày mai cô sẽ tới đó để bàn bạc trao đổi kĩ hơn trước khi chồng tiền.
Lại nói về Seven, tên xú tiểu tử này không biết tại sao lại tìm được địa chỉ nhà của cô mà chạy xuống tận đây lại còn gõ cửa ngay đúng lúc cô vừa đặt nồi lẩu nghi ngút khói lên bàn.
Cô còn chưa kịp hỏi vì sao cậu ta biết cô ở đây mà tới thì Seven đã bày ra bộ dạng đói ba năm của mình, sau đó tự nhiên mà đi vào ngồi vào bàn ăn.
"Nè cái cậu kia, tự dưng cậu xuống đi làm gì, tôi mắc nợ cậu sao?"
"Đúng vậy, là chị mắc nợ tôi, bây giờ tôi xuống tìm chị đòi nợ đây!" Seven thản nhiên trả lời.
"Cậu đừng có ngang ngược nha! Tôi mắc nợ cậu gì chứ?" Thủy Tiên tức giận thở phì phò.
Seven thâm ý chòm tới sát gương mặt cô, nháy mắt với cô, tốt bụng nhắc nhở.
"Chị đừng quên lý do vì sao chúng ta quen nhau!"
"Tôi... nhưng không phải tôi đã chăm sóc cậu cả một tuần rồi còn gì? Chẳng phải cậu cũng đã khoẻ rồi sao? Còn tìm xuống tới tận đây làm gì chứ?"
Thời gian trước Thủy Tiên theo Thiên Minh lên Sài Gòn công tác, vì đi xe công ty không có xe riêng nên buổi tối nổi hứng muốn đi siêu thị gần chỗ ở mua sắm ít đồ nên quyết định đi bộ vừa tập thể dục vừa dạo phố. Chẳng may túi xách của cô bị một tên cướp giật chạy, cô vừa hô hoán vừa chạy theo nhưng tên kia chạy rất nhanh.
Tới đầu một con hẻm cụt thì Thủy Tiên thấy một tên đứng lúp ló làm gì không biết nhưng cô nhìn rõ ràng cái túi trên tay hắn ta cầm là của mình. Mặc định tên kia là trộm, cô lấy cái cây gần đó đi tới từ phía sau dùng sức đập vào đầu hắn ta làm tên kia bị đánh úp bất ngờ ngã lăn ra đất. Nhưng khi cô chạy tới gần thì mới phát hiện có thêm một tên khác bị đánh tơi tả đang nằm phía dưới đường, mà đó mới chính là tên cướp đã giật túi xách của cô, mà người anh hùng lấy đồ lại dùm thì bị cô nên cho một gậy vào đầu đến choáng váng, cô vì cảm thấy tội lỗi nên đã đưa cậu ta vào viện, lại phải xin nghỉ cả tuần để chăm sóc, cơm nước cho cậu ta mà người kia thì ngang nhiên đòi giữ thẻ nhân viên và căn cước công dân của cô với lý do sợ cô trốn chạy không chịu trách nhiệm.
Seven không quan tâm tới thái độ của Thủy Tiên, tự nhiên như nhà mình lấy chén múc lẩu rồi cầm đũa vừa ăn vừa nói:" Đúng là ngoại thương đã hết nhưng nội thương vẫn còn, tôi là đi tìm chị để yêu cầu bồi thường."
"Bồi cái đầu cậu ý! Cậu bị hâm à?"
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn không nỡ đuổi Seven đi, dù sao cũng cất công lặn lội từ Sài Gòn xuống đây tìm nhà cô cũng không dễ dàng gì.
Một tuần ở chung chăm sóc Seven, ít nhiều gì cũng có chút thích ứng, tính cô hơi hướng nội, nhưng Seven lại hay thích bày trò, cậu ấy như một làn gió lạ tưới mát tâm hồn già cỗi của cô, khi trở về lại Cần Thơ cô có đôi lúc cũng có chút xấu hổ mà nghĩ đến cậu nhóc này. Cô bị thần kinh rồi.