• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được mấy chữ cuối, ánh mắt Bắc Khởi Hiên lập tức trở nên khác thường, rất nhanh rất nhẹ, tựa như một cơn gió. Anh lạnh lùng nói: “Trò đùa này thật nhạt nhẽo.”

Cảm giác bầu không khí dần trở nên căng thẳng, Vy Hiên liền lên tiếng hòa giải: “Bảo Ngọc am hiểu nhất chính là mấy trò đùa nhạt, mặc dù không buồn cười nhưng cô ấy lúc nào cũng thích làm.”

Ngay sau đó, một tiếng cười vừa trầm thấp vừa nữ tính vang lên.

Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn. Anh đang ôm gối dựa, nghiêng người tựa lưng vào trên ghế sô pha, đôi mắt bỗng chốc trở nên sáng bừng hơn, anh nhìn TV chăm chú, khóe môi cong lên mấy phần.

Tiếng cười đó phát ra từ chỗ anh, không biết là đang cười Tom và Jerrry, hay là cười cái câu chuyện nhạt không mấy vui vẻ gì.

Bắc Khởi Hiên cụp mắt: “Thím Trương, nên đưa cậu chủ đi uống thuốc rồi.”

Thím Trương vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Bà đi tới nhẹ nhàng nói với Tiêu Mặc Ngôn: “Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi, chúng ta lên lầu thôi.”

Tiêu Mặc Ngôn ngáp một cái, từ từ xoay người đứng dậy chẳng buồn để ý đến hình tượng. Lúc quay lại, ánh mắt anh như có như không nhẹ nhàng lướt qua Bảo Ngọc. Người phía sau đang nhíu mày như suy nghĩ gì đó, anh chỉ liếc nhìn rồi lướt qua bọn họ đi lên lầu.

Bảo Ngọc nghe thím Trương nói phải uống thuốc, đột nhiên cô nghĩ tới, họ cho Tiêu Mặc Ngôn uống thuốc chống trầm cảm loại mới trong một thời gian dài sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng đến não của anh! Trên thực tế, IQ của Tiêu Mặc Ngôn vượt quá 200 mà.

Mặc dù lần phỏng vấn này không có được nội dung nào chân thực, nhưng đối với vị công tử nhà họ Tiêu và Bắc Khởi Hiên, Vy Hiên lại có hứng thú vô cùng. Trực giác nói cho cô ấy biết, nhất định hai người này sẽ nổi tiếng lắm đây!

Bắc Khởi Hiên lái xe đưa các cô quay về, Bảo Ngọc ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt kiên định, ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Cô quyết định, mình phải giúp Tiêu Mặc Ngôn. Ân tình đời trước, đời này cô sẽ trả.

Bắc Khởi Hiên đưa cô quay về nhà họ Trương, lúc xuống xe, cô đi thẳng vào trong mà không quay đầu lại, đột nhiên anh kéo cô lại, giam cô trước thân xe và lồng ngực của mình, hai tay để hai bên người cô.

Trương Bảo Ngọc nhíu mày, đây là ý gì?

Nhìn đôi mắt phượng lạnh lùng của Bảo Ngọc, anh nở nụ cười, gương mặt anh tuấn phảng phất mị lực của một người đàn ông trưởng thành khiến người người say mê, anh cúi đầu thấp xuống, nói: “Anh giúp em một chuyện lớn như vậy, muốn được báo đáp cũng không quá đáng nhỉ?”

Môi của cô gần trong gang tấc, đôi môi căng mọng dụ dỗ tầm mắt anh. Anh nheo mắt, trong đồng tử toát lên sắc xuân cuộn trào.

Anh muốn hôn cô.

Bảo Ngọc thấy rõ dục vọng trong mắt anh, khóe môi nở nụ cười trào phúng. Cũng có lúc, trong mắt Bắc Khởi Hiên có bóng dáng của mình sao?

Buồn cười.

Sóng mắt đảo quanh, đúng lúc nhìn thấy có người phía sau lưng anh.

Bảo Ngọc nở nụ cười, xinh đẹp như hoa, cô không chống cự nữa mà từ từ đưa một chân lên, cọ vào trong bắp đùi của anh ta, anh muốn báo đáp cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK