• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lễ kỉ niệm của Tiêu thị, hành động quái dị điên cuồng ngày hôm đó của Tiêu Mặc Ngôn ngược lại không được mọi người chú ý. Mà biểu hiện mập mờ giữa anh với Trương Bảo Ngọc mới trở thành tiêu điểm của truyền thông. Một bên là ái nữ của chủ tịch thành phố với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, một bên là con trai độc nhất thần bí của tổng giám đốc Tiêu thị. Nếu hai nhà kết thành thông gia, sợ sẽ thành chủ đề bàn tán không ngừng.

Trong quán cà phê, Bảo Ngọc đeo kính râm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, cầm tập báo trên tay, sau khi đoc xong nội dung, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Trong lúc mấu chốt này, Tiêu thị lại không lên tiếng, đúng là muốn thật giả lẫn lộn. Chuyện của Tiêu Mặc Ngôn với cô tuyệt đối không hề có hại, còn có thể tăng thêm địa vị của anh trong suy nghĩ của hội đồng quản trị, lại có thể che dấu đi hành động dị thường của anh đêm đó.

Đã như vậy, Bảo Ngọc cũng giữ yên lặng. Chỉ cần có thể giúp đỡ Tiêu Mặc Ngôn, cô đều không quan tâm tới thiệt hại… chỉ là bên phía ba cô có vẻ hơi khó đối phó.

“Cô Chương?”

Cô ngẩng đầu, nhìn cô gái xa lạ ở phía trước, một thân đồ công sở, rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, mỉm cười chào cô: “Cô Chương, xin chào, tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau trong buổi tiệc của Tiêu thị.”

Nghĩ đối phương là phóng viên, Bảo Ngọc không đáp chuyện, chỉnh chỉnh tập báo ý định rời đi.

“Cô Chương, xin cô đừng hiểu lầm, tôi là quản lý bên phòng truyền thông của Tiêu thị, tôi tên là Hà Hạnh.”

“Quản lý Tiêu thị?” Bảo Ngọc tháo kính râm xuống, Hà Hạnh lại cười một tiếng: “Tôi có thể ngồi cùng không?”

Bảo Ngọc thu tầm mắt lại, gật đầu: “Mời ngồi.”

Hà Hạnh nở nụ cười thân thiết, dễ dàng xóa tan cảm giác xa lạ, cô ta ngồi xuống cũng không khách khí, trực tiếp nói: “Cô Chương, chuyện của cậu Tiêu thật sự phải cảm ơn cô.”

Cô ta thẳng thắn khiến Bảo Ngọc thu lại mấy phần cảnh giác: “Không cần khách sáo như vậy, trong tình huống đó, giúp anh ấy là chuyện nên làm.”

“Chuyện này mang lại một số rắc rối cho cô Chương, tổng giám đốc vô cùng xin lỗi về chuyện này.” Hà Hạnh chân thành nói.

Lúc này, nhân viên phục vụ đưa cô ta phần bánh ngọt đã đóng gói tới: “Thưa cô, đây là bánh ngọt của cô.”

“Ừm, cảm ơn.” Hà Hạnh cười với Bảo Ngọc: “Cậu Tiêu rất thích hương vị của quán này, tiện đường nên mua cho anh ấy.”

Ánh mắt Bảo Ngọc lóe lên, nheo lại.

“À đúng rồi, tôi phải đến gặp cậu Tiêu, nếu cô Chương rảnh rỗi thì cùng đi đi.” Hà Hạnh hào phóng mời, có vẻ rất bình thường, không vì tin đồn của hai người mà tránh né.

Trong lòng Bảo Ngọc khẽ băn khoăn: “Sẽ không quấy rầy anh ấy chứ?”

“Ha ha, sao lại như thế? Đi thôi, xe của tôi dừng trước cửa, nếu không lái đi sẽ bị ghi giấy phạt.”

Đi theo sau lưng Hà Hạnh, mắt phượng của Bảo Ngọc hơi nheo lại. giám đốc truyền thông của tập đoàn nhà họ Tiêu này thật là khéo léo, cho dù là lời nói hay cách làm việc đều không để người khác có áp lực. Nếu như sau này cô ấy có thể giúp đỡ Tiêu Mặc Ngôn thì tốt…

“Cô Chương, lên xe đi.”

Bảo Ngọc ngồi lên, Hà Hạnh khởi động xe, hai người trò chuyện vài câu, rất nhanh đã đến Tây Sơn.

Hà Hạnh đi tới nhấn chuông, thím Trương mở cửa, rất nhiệt tình tiếp đón hai người, chỉ về phía phòng khách: “Cậu chủ đang xem ti vi.”

Nghe được giai điệu quen thuộc của « Tom & Jerry », Bảo Ngọc đi bước nhẹ vào phòng khách, nhưng không thấy ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK