• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, sau khi hai người ra ngoài, Đỗ Thu Nghi quẹo thẳng về bên phải nói: “Ở bên này.”

Nói xong, cô ta liền nhấn chuông cửa.

Bảo Ngọc ánh mắt lạnh lùng không nói, vẻ mặt hưng phấn cộng thêm dáng vẻ đắc ý của Đỗ Thu Nghi lúc này thoạt nhìn hơi buồn cười. Tại sao lúc đầu bản thân cô lại để ý đến vậy chứ? Càng không cam tâm, càng không tiếc hết lần này đến lần khác chứng minh sự ngu muội của bản thân.

Cửa mở ra, Bắc Khởi Hiên đứng ngay cửa, mắt nhìn thẳng vào Bảo Ngọc, mỉm cười phong độ nói: “Sao thế? Tôi mới nói muốn theo đuổi em thì em đã né tránh không gặp mặt? Cô Chương à, em cũng nhát gan quá rồi đấy. Chẳng qua chỉ là đùa chút thôi, sao lại xem là thật chứ?”

Bảo Ngọc híp mắt lại, sao đột nhiên Bắc Khởi Hiên lại đổi tính rồi? Chỉ giải thích là đùa mà tưởng sẽ rũ sạch mọi chuyện trước kia sao?

Cô cụp mắt xuống, cố ý tránh tầm mắt của anh. Trước khi chưa xác định được bản thân miễn dịch hoàn toàn với người đàn ông tồi, cô sẽ không chủ động đi trêu chọc anh ta.

Hai năm yêu sâu đậm đến mức vứt cả tự tôn, cuối cùng tình cảm cũng sẽ không giống như bụi trần, nói tan là tan.

Đỗ Thu Nghi bước lên, khéo léo đứng chắn giữa hai người, mỉm cười cắt ngang lời của anh: “Anh Hiên, anh mời Bảo Ngọc vào trong nói chuyện đi.”

Ngược lại Bảo Ngọc cũng không câu nệ, bước vào rồi cô nhìn thấy trong phòng khách còn có hai người nữa.

Hà Hạnh vẫy tay với Bảo Ngọc, cười nói: “Cô Chương, lại gặp nhau rồi.”

“Chào cô Hà.” Sau khi Trương Bảo Ngọc chào hỏi xong, tầm mắt của cô lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn thấy cô, vẻ mặt vốn dĩ vừa lạnh lùng lại vừa mất hứng bỗng trở nên dịu dàng ngay lập tức. Giống như bức tượng điêu khắc tinh xảo, cả người đều trở nên tươi tắn hơn. Anh ăn mặc cũng rất đơn giản, sơ mi trắng, quần tây dài màu đen, nhưng sự phối hợp đơn giản này lại tôn lên vóc người cao to cùng với vẻ đẹp không thể tả bằng lời của anh.

Anh đứng lên, đưa bó hoa đào được bó thật đẹp đến trước mặt cô. Bảo Ngọc ngẩn ra, nhìn chăm chăm bó hoa, cứ cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên vỗ đầu, nhớ ra: “Anh hái hoa đào ở sau vườn đấy à?”

Hà Hạnh ngồi bên cạnh giơ tay lên ngay, cười trêu nói: “Tôi là nhân chứng thấy tận mắt đấy.”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khiến người ta vui vẻ: “Em cài lên rất đẹp.”

“Cho nên…” Bảo Ngọc nhận lấy, dở khóc dở cười nói: “Anh đã hái nó luôn à?”

Cô cúi đầu ngửi, rất thơm.

Cô không kìm lòng được mỉm cười, ôm những cành hoa này vào lòng, ngửi mùi hương, trong lòng lập tức nặng trĩu. Chuyện cũ trước đây chẳng qua cũng thế mà thôi, bắt đầu rất đẹp, nhưng rồi cũng tàn.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn nụ cười của cô, gương mặt đẹp trai lần nữa nở nụ cười rung động long người. Anh cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không, giơ tay ra kéo phần đuôi tóc của cô qua, hôn lên đó.

Bảo Ngọc chấn động, gương mặt lập tức đỏ lựng: “Tiêu Mặc Ngôn… ”

Ánh mắt theo bản năng liếc nhìn Hà Hạnh.

Tiêu Mặc Ngôn chớp chớp hai hàng lông mi vừa dày vừa dài, sau đó lại tỏ ra dáng vẻ vô tội nói: “Anh thích mái tóc của em.”

Hà Hạnh ở bên cạnh trợn tròn mắt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô đúng là không dám tin đây có phải là cậu chủ suốt ngày vùi đầu vào xem “Tôm và Jerry” nhà mình không?

Anh… Anh thế mà lại biết tán tỉnh công khai? Hơn nữa còn là cao thủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK