“À, cậu chủ đang thay quần áo ở trong phòng. Ông chủ nói muốn dẫn cậu chủ đi sân bay đón người.”
Thím Trương cười tươi như hoa. Càng nhìn cô gái này, bà càng thấy thích. Tuy là ái nữ của chủ tịch thành phố nhưng đối xử với người khác rất lịch sự, không giống như những cô gái nhà giàu bị chiều sinh hư kia.
Bảo Ngọc phản ứng lại, Tiêu Chính Thịnh là muốn dẫn Tiêu Mặc Ngôn đi đón Kiều Nhã?
Đúng là một người đàn ông vô tình, vì bản thân mà không cần lo lắng đến cảm nhận của con trai mình, lại muốn dẫn anh đi đón người phụ nữ đã gián tiếp hại chết mẹ anh.
Thím Trương quay đầu lại: “Ôi, cậu chủ, sao cậu không thay đồ chứ?”
Bảo Ngọc ngẩng đầu, thấy được Tiêu Mặc Ngôn đi từ trên lầu xuống, vẫn là một bộ dáng nhàn nhã. Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ uể oải khó nén, lúc ánh mắt anh chạm mắt với Bảo Ngọc, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Tiêu Mặc Ngôn bước nhanh tới trước mặt Bảo Ngọc, đôi mắt đẹp nhìn cô chăm chú, không hề chớp: “Em cố ý đến tìm anh phải không?”
Thấy Bảo Ngọc gật đầu, con ngươi chưa bao giờ lộ ra bất kỳ cảm xúc nào trong chớp mắt trở nên sáng rực rỡ.
Thím Trương vẫn luôn giục Tiêu Mặc Ngôn đi thay quần áo, anh quay đầu lại nhìn bà, giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm nói: “Chuyện của ông ta, liên quan gì đến tôi?”
Thím Trương vẻ khó xử, mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì, chỉ có thể lấy điện thoại gọi cho ông chủ.
Tiêu Mặc Ngôn kéo tay Bảo Ngọc, rất lưu loát, rất tự nhiên. Bảo Ngọc đúng là hơi không thoải mái, muốn rút tay lại nhưng anh nắm quá chặt, căn bản không cho cô rút ra.
Trong phòng khách, lại vang lên giai điệu phim hoạt hình “Tom và Jerry” quen thuộc. Nhưng tầm nhìn của Tiêu Mặc Ngôn từ đầu đến cuối vẫn không rời gương mặt xinh xắn của Bảo Ngọc.
Lúc nhìn cô, anh sẽ không nhịn được mà cong môi cười. Đôi môi đỏ như hoa hồng cong độ cong rực rỡ, cực kỳ mê người.
Bảo Ngọc mất tự nhiên ho khan hai tiếng, muốn lảng tránh ánh mắt của anh. Bàn tay bị anh nắm chặt, lòng bàn tay bắt đầu nóng hừng hực, lan khắp toàn thân.
Cô chậm rãi nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, anh… hôm nay có rảnh không?”
Tiêu Mặc Ngôn thoáng cái sáp lại gần cô, mũi hít hà cổ cô: “Nếu em hẹn thì có.”
“Vậy… Vậy xem như là em hẹn anh đi.” Trong lúc nói chuyện, ráng mây đỏ trên mặt cô càng đậm hơn mấy phần.
Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười, thậm chí anh cũng chẳng buồn hỏi xem đi đâu đã đứng dậy nắm tay cô, dẫn ra ngoài.
Thím Trương cúp điện thoại, vội vàng hỏi: “Cậu chủ! Cậu chủ à, cậu phải đi à?”
Thấy Tiêu Mặc Ngôn không quan tâm, Bảo Ngọc nói mau: “Thím Trương, Tiêu Mặc Ngôn ở bên cạnh con sẽ không sao đâu.”
Thím Trương vẫn còn hơi lo lắng: “Cô Chương, cậu chủ không thể ở bên ngoài quá lâu…”
“Tôi biết rồi.” Bảo Ngọc khoát tay một cái, xoay người bảo Tiêu Mặc Ngôn vào xe, anh lại ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay cô.
Bảo Ngọc hơi lúng túng nhìn anh, sau đó chỉ vào tay cô nói: “Anh có thể buông tay ra không?”
Tiêu Mặc Ngôn không những không buông ra, ngược lại còn kéo cô sát anh hơn, gần anh trong gang tấc, gần đến nỗi thấy rõ hàng mi xinh đẹp của cô. Ánh mắt của anh mang theo nụ cười nhìn cô đăm đăm, giọng nói trầm ấm, vang vọng bên tai cô: “Anh sợ em chạy mất.”
Đây có được xem là… Chọc ghẹo trắng trợn không?
Danh Sách Chương: