• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Khởi Hiên đi đến, khi thấy Bảo Ngọc sắc mặt anh tối sầm lại, Đỗ Thu Nghi cũng đi theo anh cùng vào nhà: “Bảo Ngọc?”

Cô ta ra vẻ ngạc nhiên lắm: “Bảo Ngọc, Cậu cũng ở đây à? Trùng hợp thật đấy!”

Bảo Ngọc bình tĩnh đáp: “Tôi đến gặp Tiêu Mặc Ngôn.”

Nghe xong, ánh mắt Bắc Khởi Hiên hơi trầm xuống, anh ta quay đầu lại hỏi thím Vương: “Mẹ tôi đâu?”

“Bà chủ ở trên lầu.”

“Ừ.” Anh đi qua hai người, lên thẳng lầu.

Đỗ Thu Nghi thì ngoan ngoãn ngồi dưới lầu chờ.

Sau khi ngồi xuống, cô ta đảo mắt về phía Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn, sau đó lại nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra vẻ hiền lành vui vẻ: “Bảo Ngọc, cậu Tiêu đối xử với cậu tốt thật đấy.”

Bảo Ngọc cười như không: “Bắc Khởi Hiên cũng đối xử với cô tốt như vậy mà.”

“Chuyện đó… cũng đúng.” Mặt Đỗ Thu Nghi đỏ bừng lên, cô ta dùng đầu ngón tay mảnh khảnh quấn lấy vạt áo, nói khẽ: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, đúng rồi, anh ấy còn cầu hôn tớ nữa.”

Vẻ mặt cô ta lộ rõ vẻ hạnh phúc.

Bảo Ngọc chỉ nghe vậy thôi.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, ánh mắt anh như có thêm vài gợn sóng xanh lan ra.

“Tôi đi vệ sinh đây.”

Bảo Ngọc không muốn nhìn cô ta giả vờ nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Thấy cô rời đi rồi, Đỗ Thu Nghi nhìn sang Tiêu Mặc Ngôn, cẩn thận hỏi: “ Cậu Tiêu, anh và Bảo Ngọc tiến triển nhanh thật đấy.”

Tiêu Mặc Ngôn coi như cô ta không hề tồn tại, chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà Bảo Ngọc vừa khuất bóng, lúc nào cũng chào đón sự xuất hiện của cô.

Đỗ Thu Nghi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Cậu Tiêu, anh… đã thấy mấy tấm ảnh chụp kia chưa?”

Ánh mắt lạnh lùng của anh hơi thay đổi, quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô ta với ánh mắt sắc như dao: “Là cô gửi đấy à?”

Đỗ Thu Nghi lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng giải thích: “Cậu Tiêu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ tình cờ chụp lại mà thôi. Cùng là người bị hại, tôi không muốn anh cứ mơ hồ không biết gì. Thật ra lúc đó tôi cũng rất tức giận, nhưng rồi sau đó nghe anh Hiên giải thích mọi chuyện thì tôi mới biết là… là…”

Cô ta do dự rồi nói nhỏ: “Là Bảo Ngọc đã chủ động… Nghe xong, tôi thật sự rất thất vọng! Bảo Ngọc biết rõ anh Hiên là bạn trai tôi mà vẫn làm ra loại chuyện đó… Cậu ấy làm thế là phản bội tôi, mà cũng là phản bội cậu Tiêu đây! Tôi tức quá nên muốn nói cho anh biết sự thật.” Đỗ Thu Nghi kích động, nói với vẻ mặt oán giận như thể đang cảm thấy bất bình thay cho Tiêu Mặc Ngôn vậy.

Vừa nãy thấy hai người bên nhau, cô ta liền cảm thấy nghi ngờ, liệu Tiêu Mặc Ngôn đã nhìn thấy mấy tấm ảnh đó chưa? Nếu không thì sao lại ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra? Theo những gì cô ta biết thì Tiêu Mặc Ngôn cũng chỉ là một cậu chủ nhà giàu tính tình thất thường, mà những người càng như vậy thì càng không dễ dàng tha thứ cho việc phản bội.

Cho nên cô muốn nắm lấy cơ hội này, cô tuyệt đối không thể để cho Trương Bảo Ngọc được như ý, đó chính là cái giá phải trả cho việc giành đàn ông của cô.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK