“Em nói với mẹ là đi chăm sóc cho đàn em khóa dưới, cô ta sẽ không hỏi.” Đỗ Thu Nghi nói xong thì tiến sát vào lồng ngực anh, dịu dàng nói: “Hiên, em chỉ muốn ở bên anh, mỗi phút mỗi giây đều không muốn rời xa.”
Bắc Khởi Hiên cúi đầu xuống, vẻ mặt thả lỏng, một tay ôm cô ta, cằm tì lên đầu cô ta: “Chờ đây sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ kết hôn.”
Ở bên Đỗ Thu Nghi, cảm xúc của anh đa số đều ổn định, ít có thăng trầm, loại cảm giác yên tâm này, có lẽ là nguyên nhân khiến anh lưu luyến cô ta.
Trong lòng Đỗ Thu Nghi mừng rỡ, kiềm chế cảm xúc kích động, ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe theo anh.”
Biết con trai hôm qua lại chạy đi tìm con gái nhà họ Trương, Tiêu Chính Thịnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức gọi điện thoại cho Trương Hồng Khánh, xin lỗi ông ta.
Coi như ông ta cố ý mượn Bảo Ngọc để chuyển sự chú ý của Tiêu Mặc Ngôn, cũng không nghĩ tới anh lại thật sự để tâm đến! Nếu là cô gái bình thường thì thôi đi, nhưng cha của đối phương lại là chủ tịch thành phố, xảy ra chuyện gì thì hai nhà đều bị liên luỵ!
Tiêu Chính Thịnh cúp điện thoại, sau đó để Hà Hạnh đến Tây Sơn để ý Tiêu Mặc Ngôn, bây giờ đang trong giai đoạn mấu chốt, không thể có sơ suất.
Hà Hạnh lập tức đến nhà họ Tiêu ở Tây Sơn, phát hiện ở cửa có hai vệ sĩ.
Vừa đi vào đã nghe được tiếng của thím Trương ở sân sau: “Cậu chủ, cẩn thận một chút, cẩn thận… Đừng để ngã xuống…”
Hà Hạnh khẽ giật mình, nhanh chóng đi qua phòng khách, liếc mắt thấy Tiêu Mặc Ngôn đứng trên cái thang, ung dung cắt cành hoa, hoa đào đang nở rất đẹp, cắt xuống từng nhánh một. Thím Trương đứng phía dưới, vẻ mặt hoảng sợ, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ muốn khóc: “Cậu chủ, tương đối là được rồi, mau xuống đây đi.”
Hà Hạnh hoảng sợ, tổng giám đốc Tiêu yêu hoa như mạng, ông thường nói hoa nở trái mùa, chim hạc bay lên cao, danh tiếng do trời. Cho dù nhà họ Tiêu giấu giếm thế nào thì mọi người cũng sẽ biết! Toàn bộ nhà họ Tiêu không dám động vào hoa đào bảo bối này, hôm nay Tiêu Mặc Ngôn bị sao vậy?
Cô ta đi đến trước mặt thím Trương: “Thím Trương, cậu Tiêu cắt hoa đào làm gì vậy?”
Thím Trương nhìn thấy Hà Hạnh, vội nói: “Ôi, tôi cũng không biết, chỉ nghe cậu chủ nhắc tới, những thứ này rất hợp với cô ấy, sau đó bảo tôi đi tìm cái thang, rồi tự leo lên. Haiz, nếu ông chủ biết được thì nhất định sẽ không tha cho cậu chủ.”
“Những thứ này rất hợp với cô ấy?” Mắt Hà Hạnh đảo mấy vòng, bỗng nhớ tới.
Vào lễ kỷ niệm của tập đoàn nhà họ Tiêu, Trương Bảo Ngọc xuất hiện rất xinh đẹp, trên đầu cái một bông hoa đào, xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Mặc Ngôn nói “cô ấy” không phải là chỉ Trương Bảo Ngọc chứ? Nói ra thì ngay cả cô cũng cảm thấy, cô gái kia rất hợp với hoa đào, người giống như hoa, càng cao quý hơn ba phần.
Nghĩ như vậy, cô bật cười một tiếng, kéo thím Trương lại: “Thím đừng lo lắng, cậu Tiêu hái mất mấy cành hoa để lấy lòng con gái, cũng không có chuyện gì đâu. Lát nữa, tôi sẽ nói với bên tổng giám đốc Tiêu một tiếng là được.”
Thím Trương kinh ngạc không thôi: “Hả … Cậu chủ có người trong lòng rồi sao?” Bà đột nhiên la lên: “Có phải là con gái của chủ tịch thành phố như trên báo nói không?”
Hà Hạnh cười không nói.
Thím Trương mới lên tiếng: “Lúc trước cô gái đó có tới tìm cậu chủ. Tôi còn nghĩ cô ấy là phóng viên nên mới đưa cậu chủ về đây.”
Lông mày Hà Hạnh nhếch lên: “Ồ? Còn có chuyện này sao?”
Danh Sách Chương: