• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo tính tình của Vy Hiên, cô ấy chắc chắn không phải là người lo chuyện bao đồng, nhưng rõ ràng đối với chuyện này cô ấy lại nhiệt tình một cách quá mức.

Ánh mắt khép hờ mơ màng của Vy Hiên xuyên qua tầng khói thuốc mỏng manh nói: “Tớ có linh cảm, bởi vì sự xuất hiện của cậu, nhà họ Tiêu sẽ trở thành tài liệu sống rất tốt.”

Bảo Ngọc đứng dậy: “Được rồi, tớ phải trở về nhà rồi. À, đúng rồi, nếu Tiêu Mặc Ngôn có động tĩnh gì nhớ cho tớ biết tin tức nội bộ nhé.”

“Cậu sẽ giúp anh ta đính chính chứ?”

“Vậy phải xem là nể mặt của ai mới được.” Vy Hiên phóng khoáng xua tay: “Hẹn gặp lại.”

Bảo Ngọc nhìn chằm chằm tư liệu trên bàn kia vẻ hứng thú, người phụ nữ Kiều Nhã này, cô từng gặp một lần. Nhưng chỉ là nhìn từ xa, cách cánh cửa dày nặng nề của sân bay. Đó là một người phụ nữ rất có sức quyến rũ, chả trách Tiêu Chính Thịnh nhớ mãi không quên.

Sau khi thu dọn tài liệu xong, Bảo Ngọc ra khỏi quán đồ ăn nhanh. Cô biết một khi mẹ con Bắc Khởi Hiên bắt tay với nhau, ắt sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Chính Thịnh, cũng sẽ có bất lợi lớn đối với Tiêu Mặc Ngôn. Vì vậy, cô phải thay Tiêu Mặc Ngôn làm tốt công việc ứng phó.

Lúc Hà Hạnh nhận được điện thoại của Bảo Ngọc còn kinh ngạc một hồi. Sau khi biết được cô chỉ là muốn biết một ít tin tức của Tiêu Chính Thịnh thì hào phóng đồng ý, hẹn gặp cô ở quán cà phê lúc trước.

Bảo Ngọc cũng không vòng vo, hỏi thẳng vấn đề muốn hỏi. Đối với người phụ nữ thông minh như Hà Hạnh mà nói, giấu diếm đúng là có vẻ hơi dư thừa.

Hà Hạnh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, khuấy ly cà phê trong tay, sau đó thong thả ngước đôi mắt đẹp lên: “Cô Chương à thứ cho tôi mạo muội, cô quan tâm đến động tĩnh của Tiêu Thị, chỉ là vì cậu Tiêu hay là … vì người nào khác?”

Bảo Ngọc không hề do dự, dứt khoát trả lời: “Vì Tiêu Mặc Ngôn.”

“Ồ!” Hà Hạnh thú vị nhướn mày.

“Cô Hà, tôi rất thẳng thắn.” Bảo Ngọc nhìn kỹ cô ấy, nói rõ rang từng câu từng chữ: “Tôi phải giúp đỡ Tiêu Mặc Ngôn, nếu là của anh ấy, tôi sẽ không để cho bất cứ ai lấy đi dù chỉ một phần! Ai cũng không được!”

Ánh mắt của Hà Hạnh càng lóe lên tia sáng thú vị: “Cô Chương, không phải cô đã thích cậu chủ nhà chúng tôi rồi chứ?”

Bảo Ngọc sững ra, sau đó cô thu lại ánh sáng rực trong mắt, một lát sau mới lắc đầu: “Nếu như tôi nói đây là chuyện tôi phải làm, cô có tin không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Hà Hạnh dần dần bao phủ người phụ nữ ngồi trước mặt xinh đẹp đến nỗi ngay cả cô cũng nhịn không được muốn khen ngợi, mỉm cười nói: “Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi đi.”

Bảo Ngọc lấy được một bản danh sách từ chỗ Hà Hạnh. Đó là những nhân vật cấp nguyên lão của ban giám đốc, đều là bậc trưởng bối của Tiêu Mặc Ngôn. Bọn họ rất ít khi tham gia những cuộc họp ban giám đốc theo thường lệ. Đa phần bọn họ đều buông tay cho đám con cháu trong gia tộc tự làm. Nhưng mà bên trong công ty gia tộc, phân biệt đối xử rất quan trọng, vì vậy cô nhất định phải nói chuyện giúp Tiêu Mặc Ngôn.

Tạm biệt Hà Hạnh, Bảo Ngọc đeo kính râm lên đi ra cửa vẫy taxi: “Đến Tây Sơn.”

Đây là lúc nên nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Mặc Ngôn.

Đi tới nhà họ Tiêu, hai vệ sĩ trước cổng giống như đã quen thuộc từ lâu, để cho cô vào ngay. thím Trương thấy Bảo Ngọc đến cũng vô cùng thân thiết, kéo thẳng cô vào trong nhà: “Cô Chương, mau vào trong.”

“Cảm ơn thím Trương. Tiêu Mặc Ngôn ở đâu rồi?” Bảo Ngọc nhìn xung quanh một lượt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK