• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dẹp cái trò cũ rích đó đi, đừng đem ra trước mặt tôi nữa.” Anh lạnh lùng thốt ra câu nói, giống như chính thức tuyên bố ai đó bị phán cho lệnh tử hình, cứng rắn đến mức không có chỗ cho thương lượng.

Gương mặt của Kiều Nhã trở nên khó coi hơn, bà muốn nói lại gì đó, nhưng có người ngoài nên bà đành kiềm nén lại, bà cười nhạt nói: “Tiêu Mặc Ngôn, con đang nói gì mà dì nghe không hiểu gì hết vậy?”

Sau đó bà đứng dậy khách sáo nói với Trương Bảo Ngọc: “Cô Chương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Nói xong bà xoay người đi lên lầu.

Thím Vương đứng trơ người có chút không hiểu: “Cậu chủ, vậy thuốc này…”

“Bỏ hết đi.” Tiêu Mặc Ngôn không nhìn mà lạnh lùng quyết đoán lên tiếng trả lời.

Kiều Nhã đang bước lên lầu nghe được cũng bất ngờ khựng lại, bà nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Mặc Ngôn rồi nhíu mày, không quay đầu tiếp tục đi lên.

Đến khi phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Bảo Ngọc mới kéo Tiêu Mặc Ngôn nghiêm túc nói: “Tiêu Mặc Ngôn, em muốn để Tu Kiệt qua đây giúp anh.”

Dương Châu Kiệt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích nhìn cô, hai người họ chẳng qua chỉ vô tình gặp và quen nhau, anh không ngờ mình lại phúc đức được cô tin tưởng như vậy, và còn tiến cử cho cậu chủ tập đoàn Tiêu Thị! Anh sẽ biến lòng cảm kích vô biên thành động lực để không phụ lòng tin tưởng của cô, anh tự hứa với mình sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Châu Kiệt cũng trịnh trọng nói: “Cậu Tiêu, tôi không biết tôi có giúp được gì không, nhưng mà tôi sẽ làm hết sức mình, hy vọng anh cho tôi một cơ hội!”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn qua anh rồi lên tiếng hỏi: “Anh thích cô ấy không?”

Dương Châu Kiệt ngây người ra, đây… có thể được coi là câu hỏi sao?

Bảo Ngọc đưa tay sờ trán mình, cô hít thở sâu rồi ngoái đầu cười rất tươi, sau đó nghiến răng nói: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?!”

Không ngờ đáp lại câu hỏi của cô là cái gật đầu rất nghiêm túc của Tiêu Mặc Ngôn.

Đối với anh thì điều này rất quan trọng.

Dương Châu Kiệt đành chấp nhận mà nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu Tiêu đã hỏi thì tôi cũng xin thành thật trả lời.”

Bảo Ngọc như không còn biết phải làm gì, khúc dạo đầu của câu chuyện hình như … có cái gì đó không ổn cho lắm?

Cô lại xoay đầu qua nhìn Tiêu Mặc Ngôn, quả nhiên sắc mặt của anh cũng đang rất nghiêm túc đến có phần hơi khó coi, cảm giác như báo hiệu chuẩn bị có trận bão táp sắp ập đến.

Cô hốt hoảng liền ra dấu hiệu bằng mắt cho Dương Châu Kiệt, nhưng không ngờ anh lại không hiểu ý cô, anh cúi đầu tỏ vẻ áy náy nói: “Tôi buộc phải thừa nhận là Bảo Ngọc rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Bảo Ngọc bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô nhìn chằm chằm Tiêu Mặc Ngôn, dáng vẻ của anh bắt đầu có phần đáng sợ hơn, vẻ mặt của anh khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác anh đang chuẩn bị muốn bùng nổ.

“Hơn nữa điều càng đáng trân trọng hơn là Bảo Ngọc không chỉ đẹp người mà tâm tính lại tốt! Tôi nghĩ là đàn ông thì không mấy ai không thích cô ấy được!”

Nói đến đây, Dương Châu Kiệt ngừng chút rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc bất lực đưa tay đỡ trán mình, trong lòng cô khẽ rên: làm ơn đi, anh có biết nói chuyện không vậy?

“Nhưng mà Bảo Ngọc, rất xin lỗi, tôi không thích tuýp người như cô.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK