Chú ý đến ánh mắt run rẩy của Tiêu Mặc Ngôn, Bắc Khởi Hiên khẽ cười ra tiếng, tràn đầy châm biếm: “Biết không? Cậu chỉ hợp đứng ngốc nghếch trong bệnh viện tâm thần thôi, thế giới bên ngoài không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu ấm nhà họ Tiêu à.”
Đi ngang qua Tiêu Mặc Ngôn, anh bước về phía chiếc xe đang đậu bên vệ đường, sắp lên xe, liếc nhìn hướng Bảo Ngọc, cong cong khóe môi, thờ ơ nói: “Cô Chương, tôi thực sự hi vọng sự lựa chọn của em là chính xác. Ha ha.”
Quay đầu lại, vào xe khởi động phóng vụt đi.
Đôi mi thanh tú của Bảo Ngọc nhíu chặt đầy vẻ nghi ngờ, cô đi đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, anh vẫn đứng nguyên tại đó, thân mình khẽ run lên giống như vừa trúng phải chấn động cực độ.
“Tiêu Mặc Ngôn?” Cô nâng tay lên, đầu ngón tay vừa chạm vào vai anh, anh bỗng dưng xoay người, ôm chầm lấy cô vào lòng.
Bảo Ngọc ngây người, bị anh đè lên tường, chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể anh. Tiêu Mặc Ngôn ôm chặt cô, gò má vùi sâu vào hõm cổ cô, cánh tay vẫn đang không ngừng siết chặt: “Không cho phép em vứt bỏ anh! Nghe rõ chưa? Không cho phép!”
Giọng điệu anh cố chấp, ngang ngược, không cho ai phản bác, rồi lại lộ ra vẻ hoảng loạn khiến người ta thương xót.
“Tiêu Mặc Ngôn…” Cảm nhận được tâm trạng bất an của anh, Bảo Ngọc ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
“Nói rằng em sẽ không bỏ anh lại đi! Nói anh nghe, em sẽ không…”
Dù rằng không biết Bắc Khởi Hiên đã nói những gì, nhưng mà Tiêu Mặc Ngôn thế này, khiến cô đau lòng.
Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, chủ động đặt tay lên lưng anh vỗ về an ủi: “Không đâu, em sẽ không vứt bỏ anh, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không làm thế, bảo đảm với anh.”
Thân hình khe khẽ run rẩy dần dần ổn định trở lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc mê muội, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ dè dặt không xác định.
Bảo Ngọc nhoẻn cười rạng rỡ. Lần này, cô chủ động nắm lấy tay anh: “Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta quay về thôi.”
Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, tùy ý nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô.
“Sao anh lại đến chỗ này?” Bảo Ngọc hỏi.
“Điện thoại của em không ai nghe máy.” Anh tránh nghiêm trọng hóa vấn đề.
Biết anh đang ám chỉ chiếc điện thoại anh mới tặng cho mình, Bảo Ngọc giải thích: “Đi gấp quá, em quên mang theo.”
Anh cong môi cười khẽ, hoảng loạn ban nãy cũng mất tăm, nháy mắt biến trở lại thành một Tiêu Mặc Ngôn ấm áp ôn tồn đợi cô: “Tìm được em là tốt rồi.”
Lúc này, một chiếc xe chống đạn màu đen, im phăng phắc tiến lại gần, đỗ lại trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, từ trong, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, đeo kính đen đầy khoa trương bước xuống. Toàn thân toát ra vẻ hào hoa giống như người Anh Quốc thời Trung cổ.
“Cậu Tiêu, phải quay về thôi.”
Có thể nhìn ra được, anh ta có lẽ là người bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, nhưng Bảo Ngọc trước giờ lại chưa gặp, hay nói đúng hơn là cô luôn phớt lờ Tiêu Mặc Ngôn, nên đối với những người hay chuyện về Tiêu Mặc Ngôn cũng chỉ biết rất ít.
Tiêu Mặc Ngôn không nói nửa lời, nắm tay Bảo Ngọc lên xe.
Xe chạy rất êm, chẳng nghe thấy chút gì tiếng động cơ khởi động, người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi ở vị trí ghế lái, kéo tấm ngăn cách xuống, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Danh Sách Chương: