Cô hít sâu mấy cái, nhẹ nhàng đi tới ôm anh từ phía sau: “Anh Hiên, em đã nói với anh rồi, Trương Bảo Ngọc là người phụ nữ ham hư vinh. Anh cần gì phải tức giận vì cô ta chứ?”
Bắc Khởi Hiên không nói gì, mím chặt môi, lộ ra sự tức giận và cố chấp.
“Anh Hiên.” Đỗ Thu Nghi vòng qua trước người anh, mặc kệ gió thổi khiến tóc cô rối bời, sợi tóc khẽ chạm lên khuôn mặt anh: “Chuyện đến nước này, hay là chúng ta thay đổi kế hoạch?”
Ánh mắt của Bắc Khởi Hiên chuyển qua cô.
Đỗ Thu Nghi cười một tiếng nói: “Không phải Trương Bảo Ngọc cảm thấy hứng thú với tên điên kia sao? Không bằng chúng ta tương kế tựu kế, tác hợp cho hai người bọn họ.”
Bắc Khởi Hiên trầm xuống, đưa cô gái kia cho Tiêu Mặc Ngôn?
Anh còn chưa chắc chắn mình muốn làm như vậy!
Xoay người đến trước tủ rượu, rót rượu, cầm trong tay lắc lắc, sau đó uống hết.
Thái độ của anh khiến Đỗ Thu Nghi oán hận cắn răng, sau đó lại đi qua, tiếp tục nói: “Anh Hiên, anh muốn có được chính là tập đoàn nhà họ Tiêu, muốn trừng phạt một số người. Trương Bảo Ngọc chỉ là một quân cờ, mặc kệ để ở đâu, chỉ cần có ích là được.”
Nhìn anh, cô khẽ nói: “Hay là anh vẫn không buông được cô ta…”
Bắc Khởi Hiên nhíu mày lại, con ngươi đen nhánh nhìn cô: “Câu hỏi giống như lúc trước, anh không muốn giải thích lần thứ hai.”
“Vậy kế hoạch thay đổi, tác hợp cô ấy với Tiêu Mặc Ngôn!”
Ánh mắt Đỗ Thu Nghi kiên định, trước mặt Bắc Khởi Hiên rất ít khi tỏ thái độ kiên quyết: “Anh Hiên, anh thử tưởng tượng xem Trương Bảo Ngọc sẽ thích người điên kia sao? Cô ta vốn xuất thân là thiên kim tiểu thư, em hiểu rõ, đơn giản là vì tiền của nhà họ Tiêu mà thôi, cho nên chúng ta cho cô ấy một cơ hội.”
Nhận lấy ánh mắt của Bắc Khởi Hiên, Đỗ Thu Nghi cúi đầu cười nhẹ một tiếng: “Chỉ có tin đồn về phương diện thần kinh, có lẽ chưa đủ để tạo thành lực sát thương!”
Bắc Khởi Hiên nhíu mày: “Cho nên?”
“Ra tay từ Trương Bảo Ngọc thì dễ hơn nhiều. Sai lầm của cô ấy có thể tính lên đầu Tiêu Mặc Ngôn. Những lỗi này cũng có thể lớn, có thể nhỏ, có thể nặng, có thể nhẹ. Đương nhiên, điều đầu tiên là cô ta phải là Thái Tử Phi tương lai của nhà họ Tiêu.”
Đỗ Thu Nghi nghĩ rất đơn giản, để Trương Bảo Ngọc đi, cách xa Hiên, không xuất hiện trước mặt Hiên nữa!
Lông mày Bắc Khởi Hiên càng nhíu lại, anh lại rót rượu, chậm rãi uống. Bỗng bật cười ra tiếng, giống như đang suy nghĩ, lẩm bẩm lên tiếng: “Người phụ nữ của Tiêu Mặc Ngôn, người phụ nữ của Tiêu Mặc Ngôn…”
Cái danh hiệu này tất nhiên là có sức hấp dẫn hơn là con gái của chủ tịch thành phố! Nếu Trương Bảo Ngọc phạm phải lỗi không thể tha thứ, vậy thì, người bị phá hủy chính là… Tiêu Mặc Ngôn, còn cả Trương Hồng Khánh!
Đỗ Thu Nghi nhìn anh: “Hiên, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, bên công ty sợ là không chống đỡ được bao lâu.”
Trong mắt Bắc Khởi Hiên lộ ra sự lạnh lẽo u ám: “Anh biết.”
Đỗ Thu Nghi thông minh, chỉ nói đến đó. Cô biết, Bắc Khởi Hiên không thích người khác ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Bắc Khởi Hiên để ly rượu xuống, quay đầu lại: “Hai ngày nay không trở về, không sợ bọn họ hỏi sao?”
Danh Sách Chương: