Dopamine là chất duy nhất trong số rất nhiều chất dẫn truyền thần kinh được lưu trữ ở trung tâm não bộ, não sẽ liên tục tiết ra chất dẫn truyền thần kinh này khi một cặp đôi yêu nhau, dưới tác động của chất này, con người sẽ cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu, mà tình yêu, ra đời vì lẽ đó.
Nhưng cơ thể con người không phải lúc nào cũng có thể chịu được sự kích thích của chất dẫn truyền thần kinh này, cũng giống như con người không bao giờ có thể ở trong trạng thái nhịp tim gia tăng nhanh đến đỉnh điểm, vì vậy não sẽ giảm dần tiết dopamine, để các thành phần hóa học đó tự chuyển hóa, vì vậy "cuồng nhiệt" sản sinh ra từ tình yêu thường chỉ kéo dài từ một năm rưỡi đến ba năm.
Tuy nhiên, trên đời này có kẻ bạc tình thì cũng có người si tình, có người có thể tìm nhiều tình yêu, mà cũng có người sánh đôi bên người thương tới đầu bạc răng long.
Và loại tình yêu này không thể giải thích bằng dopamine.
Úc Bùi cảm thấy tình yêu của cậu dành cho Lạc Trường Châu, nhất định không thể giải thích bằng dopamine.
Bởi vì cậu đang dùng thuốc chống trầm cảm - thật không may, paroxetine hydrochloride (2) là một loại thuốc ức chế tái hấp thu adrenaline (3) và dopamine.
Hai chất dẫn truyền thần kinh điều khiển tính dục của con người. Dù dục vọng và tình yêu đã bị ức chế, cậu vẫn dành cho Lạc Trường Châu tình yêu cuồng nhiệt tới ngần ấy, vậy làm sao có thể giải thích tình yêu của cậu bằng dopamine được?
Úc Bùi không muốn bỏ lỡ tình yêu của mình.
Trước đây khi thích Tề Văn Sắc, cậu đã chọn thầm mến nhỏ, nhưng bây giờ khi Úc Bùi thích Lạc Trường Châu, cậu phát hiện ra rằng mình không thể lựa chọn thích một cách thầm lặng được.
Vì tình yêu đích thực không thể che giấu.
Ánh mắt và nhịp tim sẽ phản bội bạn, bạn dành trọn tình yêu cho người ấy, dù chỉ một cử chỉ nhỏ vô tình thôi, cũng sẽ toát ra sự quan tâm sâu sắc của bạn. Và cậu, cũng không cam lòng vĩnh viễn im lặng không ngỏ lời thương.
Úc Bùi muốn nói với Lạc Trường Châu rằng cậu rất thích hắn.
Nhưng khi thực sự đối mặt với Lạc Trường Châu, cậu lại không thể mở miệng, bởi vì mặc dù chỉ có một từ khác biệt giữa thích và không thích, nhưng ý nghĩa của cả hai lại khác nhau rất lớn.
Úc Bùi không nỡ với sự dịu dàng của Lạc Trường Châu đối với mình lúc này, cậu sợ mất Lạc Trường Châu, không nói, thì còn có thể tiếp tục làm bạn bè. Nhưng nếu cậu thổ lộ, Lạc Trường Châu lại không thích cậu, thì hậu quả tệ nhất chính là hai người họ không thể làm bạn được nữa.
Ngay cả khi vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau, thì chắc chắn sẽ không thể tự nhiên như bây giờ
Úc Bùi rất lo lắng về điều này, nhưng cậu chưa từng yêu đương, chưa kể người cậu thích lại là một chàng trai giống mình, không thể đi tham khảo ý kiến của chú Trang hay Úc Khanh được. Nhưng Úc Bùi nghĩ mình có thể hỏi Cố Tranh nhỉ, Cố Tranh là bạn thân nhất của cậu và cậu chàng đã có rất nhiều mối quan hệ nên sẽ giữ bí mật cho cậu, và cậu chàng chắc chắn sẽ biết phải làm gì.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Úc Bùi còn đang suy nghĩ tối nay ăn cơm xong sẽ gọi điện thoại cho Cố Tranh đây, kết quả vừa về tới nhà thì một con gấu to bự đã nhào đến ôm cậu.
"A Bùi!"
Úc Bùi chưa bao giờ có thể gần gũi với mọi người, trong Úc gia, người thân cận nhất với cậu là chú Trang và Úc Khanh cũng sẽ không có những cử chỉ nồng nhiệt như vậy đối với cậu, bởi vậy khi đột nhiên được ôm, Úc Bùi đã sững sờ trong giây lát.
May mắn thay, Cố Tranh nhanh chóng buông cậu ra, ấn vào vai cậu kích động nói lớn: "Trời ạ, lâu rồi không gặp, cậu đẹp trai quá đi thôi!"
"A Tranh." Úc Bùi đứng vững, ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt mình.
Cố Tranh thực sự rất giống Lạc Trường Châu, cả hai đều cao và đẹp trai, trông chững chạc hơn so với lứa tuổi, nhưng cậu chàng vẫn thấp hơn Lạc Trường Châu một chút, khoảng chừng 1m8, chỉ cao hơn Úc Bùi nửa cái đầu.
"Nhưng cậu gầy đi nhiều rồi." Cố Tranh cau mày nói với Úc Bùi với vẻ không mấy vui vẻ, "Không phải lúc cậu xuất viện đã giao kèo với tớ rồi hả? Cậu phải mập lên mới được nha."
"Tớ vẫn rất nỗ lực mà." Úc Bùi cũng rất vui khi gặp lại người bạn tốt chơi thân từ nhỏ đến lớn của mình, "Nhưng chẳng biết tại sao, ăn hoài không mập gì cả."
"A Bùi đã về." Úc Khanh cũng đi tới từ ghế salon trong sảnh, mỉm cười nói với Úc Bùi, "Không phải em luôn muốn gặp Cố Tranh sao? Bây giờ Cố Tranh ở đây rồi, A Bùi có vui không?"
Úc Bùi cười gật đầu: "Dạ."
Úc Khanh mỉm cười: "Được, được rồi, cơm nước đã xong, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Nghe vậy, Cố Tranh lập tức ôm cặp sách của Úc Bùi: "A Bùi, tớ cất cặp giúp cậu nha!"
"Cảm ơn." Úc Bùi không khách sáo với cậu chàng, sau khi ngồi vào bàn ăn, cậu múc cho Cố Tranh một bát canh cậu chàng thích nhất.
Cố Tranh lập tức bưng bát canh uống ừng ực, sau đó lau miệng thở dài: "A, nhớ hương vị này quá đi thôi. Sau khi đi Hoa Thành tớ chả được nếm món này bao giờ nữa."
Úc Bùi vừa gắp cho cậu chàng một đũa rau, vừa nói: "Thích thì ăn nhiều vào nha,"
"Mmmm." Cố Tranh đói bụng quá chừng, cậu chàng nhanh chóng và cơm vào miệng, còn không quên gắp cho bạn thân nhà mình một miếng rau, "A Bùi, cậu nên ăn thêm đi, cậu thật sự quá gầy luôn ấy."
Úc Khanh nhìn dáng vẻ tươi cười hiếm có của Úc Bùi, anh cũng rất vui, nhẹ nhàng nói với Cố Tranh: "A Tranh, anh đã làm thủ tục chuyển trường cho em rồi, học chung lớp với A Bùi. Anh đã gọi rồi giáo viên chủ nhiệm của hai đứa, mai là em có thể đi học."
Lời vừa dứt, Cố Tranh sặc cơm.
Úc Bùi biết rõ tính tình của bạn thân mình như thế nào cũng không nhịn được cười một tiếng.
"Chú Cố cũng rất mong cậu ở Nam Thành chăm chỉ học hành. Cố lên, A Tranh, lớp 12 rồi ha, cố gắng học hành không phụ lòng ba cậu được." Cố Tranh vốn còn muốn chơi mấy ngày rồi mới đi học giãy dụ một chút, nhưng Úc Khanh là ai chứ, đuôi lông mày của anh hơi nhướng lên, Cố Tranh cũng chả dám mở miệng nói thêm gì.
Vì vậy, sau bữa tối, Cố Tranh héo rũ.
Cậu chàng đến phòng Úc Bùi ngồi một lúc, nói với Úc Bùi: "Chao ôi, tớ còn tưởng mình có thể chơi thêm vài ngày nữa cơ."
"Đừng vậy nha." Úc Bùi khuyên cậu chàng hoàn lương, "Lớp 12 học tập cho giỏi đi."
"Học, học cái rắm!" Cố Tranh là một học sinh kém hàng thật giá thật, nghe vậy thì đốp lại ngay lập tức, "Ai nha, tớ không học đâu, đại học ba tớ quyết định sẽ ném tớ ra nước ngoài rồi."
"Chẳng qua đi nước ngoài cũng tốt mà." Cố Tranh gật gật đầu, "Gái nước ngoài vóc dáng đẹp lắm, tớ thích."
Úc Bùi: "..." Chà, cậu không nên nghĩ rằng Cố Tranh sẽ yêu thích việc học.
"Nhân tiện, A Bùi, tớ có thể nói với giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ cho hai đứa mình ngồi cạnh nhau được không, á - A Bùi, chờ tớ nhắn cái tin đã." Nói được nửa câu, di động của Cố Tranh bỗng nhiên vang lên, cậu chàng liếc nhìn màn hình, sau đó nhanh tay đánh chữ gửi tin nhắn. Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu chàng đặt điện thoại xuống nhìn Úc Bùi đầy mong đợi: "Thế nào, hai mình ngồi cùng nhau sẽ tuyệt lắm, trước đây chúng ta vẫn ngồi cùng bàn mà."
Nếu là trước đây, khi Lạc Trường Châu không xuất hiện, Úc Bùi nhất định sẽ đồng ý với Cố Tranh không chút do dự, nhưng hiện tại...
"A Tranh... Thật ra thì tớ..." Úc Bùi đang chuẩn bị kể tuốt mọi chuyện về Lạc Trường Châu cho Cố Tranh nghe, thì điện thoại của Cố Tranh lại vang lên. Cậu chàng nhíu mày nhìn điện thoại di động và bấm tắt màn hình, nhưng vài giây sau nó lại rung lên.
"Fuck!" Cố Tranh mắng một tiếng, vẻ mặt hận không thể phi tiêu ngay chiếc điện thoại này.
Sau vài lần bị ngắt lời như vậy, mấy lời Úc Bùi chuẩn bị sẵn cũng bay sạch, cậu hỏi Cố Tranh, "Có chuyện gì vậy? Có phải là cuộc gọi của chú Cố không?"
"Không." Vẻ mặt của Cố Tranh không kiên nhẫn, "Là bạn gái của tớ."
"Vậy thì nhận đi chứ." Úc Bùi cảm thấy bạn gái rất quan trọng, nên cậu rất thắc mắc tại sao Cố Tranh không nhận điện, "Tại sao không bắt máy?
"Nhận cái gì mà nhận chứ? Hôm qua tớ nói với bạn ấy tớ đến nhà cậu, tớ cũng vừa nhắn tin là tớ đang trò chuyện với cậu, sau khi về phòng tớ sẽ gọi điện cho. Thế mà bạn ấy không tin, nghĩ tớ đang lêu lổng bên ngoài, nhất định phải call video cho tớ." Cố Tranh giơ điện thoại đến trước mặt Úc Bùi, cho cậu nhìn thấy tin nhắn với bạn gái.
"Này thì có sao đâu." Úc Bùi không nhịn được cười, "Mở video lên thôi, ai bảo cậu tiếng xấu truyền xa."
"Tớ nào có tiếng xấu gì." Cố Tranh không phục, "Tuy rằng tớ đổi bạn gái nhiều lần rồi nhưng tớ chưa bao giờ lừa dối người ta."
"Tớ biết, tớ biết." Úc Bùi thúc giục cậu chàng, "Gọi video với người ta đi."
"Ừm." Cố Tranh bấm điện thoại vài lần, sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu chàng lập tức nói, "Tổ tông nhỏ của tôi, để anh cho em xem, anh thực sự chỉ đang nói chuyện phiếm với bạn thân thôi."
Đầu bên kia điện thoại của Cố Tranh truyền tới một giọng nữ quyến rũ: "Anh quay cả căn phòng cho em nhìn chút."
"Thế nào, được chưa?" Cố Tranh nghe vậy thì lườm một cái, nhưng vẫn qua loa quay điện thoại một vòng, cho bạn nữ kia xem phòng Úc Bùi.
Cố Tranh bật loa ngoài, nên Úc Bùi có thể nghe thấy giọng điệu của cô gái tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút không vui: "Nhưng đã bao lâu rồi, anh vẫn chưa nói xong?"
"Anh và A Bùi đã lâu không gặp nhau. Mình mới tách nhau ra vào ngày hôm qua thôi đấy." Cố Tranh lúc này thực sự không vui.
Úc Bùi lo lắng hai người họ sẽ cãi nhau nên cậu đứng dậy nói với Cố Tranh: "Không sao cả, A Tranh, dù sao thì cậu cũng sẽ sống ở đây. Ngày mai rồi mình nói chuyện."
Cô gái ở đầu dây kia phụ họa: "Đúng rồi, mai các anh đến trường còn nhiều thời gian mà."
"Anh --"
Cố Tranh hiển nhiên không đồng ý với lời nói của bọn họ, vừa mở miệng muốn phản bác, Úc Bùi lại cười, ấn vai cậu chàng: "Được rồi, được rồi, nói chuyện trước đi, con gái phải dỗ dành."
"Nhưng đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên." Cố Tranh nhíu mày thật chặt, nhưng sau đó cảm thấy không ổn khi cãi nhau với bạn gái trước mặt Úc Bùi, nên nói: "Được rồi, ngày mai chúng ta đi học tớ sẽ nói lại cho cậu nghe, A Bùi. "
"Ừm." Úc Bùi gật đầu.
Sau khi Cố Tranh rời đi, Úc Bùi nhận ra trời đã tối, hôm nay cậu chưa làm bài tập về nhà, mà cũng không còn sớm để làm bài tập nữa rồi. Vì vậy cậu vội vàng gửi cho Lạc Trường Châu một tin nhắn chúc ngủ ngon: [Trường Châu, bạn thân của tớ sẽ chuyển tới trường học của bọn mình nha, ở lớp chúng ta luôn đấy. Cậu ấy tên là Cố Tranh, ngày mai tớ sẽ đi học với cậu ấy. Ngủ ngon nè =3=]
Lạc Trường Châu mất liên lạc cả tối với Úc Bùi, thật vất vả chờ được tin nhắn của người kia thì lại thấy tin nhắn Úc Bùi gửi mình nhắc đến tên người khác, đuôi lông mày của hắn bèn nhướng lên -
Bạn thân? Cố Tranh?
***
Chú thích:
(1): là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh. Dopamine hormone được tạo ra trong não bộ thông qua quá trình hai bước. Đầu tiên, nó thay đổi axit amin tyrosine thành một chất gọi là dopa, sau đó chuyển đổi chất đó thành dopamine. Nó có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người. Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng. Nó kích thích não bộ liên tưởng đến những ham muốn về các sở thích làm bạn cảm giác vui vẻ như ăn uống, mua sắm hoặc hoạt động tình dục.
(2): Paroxetine được sử dụng để điều trị trầm cảm, cơn hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rối loạn lo âu và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Thuốc hoạt động bằng cách giúp khôi phục lại sự cân bằng của chất tự nhiên (serotonin) trong não.
(3): Adrenaline là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau. Adrenaline còn có tên gọi khác là Epinephrine.